Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ là trùng hợp

Phiên bản Dịch · 1878 chữ

Cẩn thận hồi tưởng một chút, mới phát hiện, thực ra đây là một quá trình kiểm soát đầy mạo hiểm, nhưng quá trình này, lại được ông nội tôi khống chế rất hoàn hảo.

Nếu mọi người còn nhớ, lúc trước tôi từng nói ( chương cụ thể nằm ở đoạn tôi đang tìm di vật của ông nội), lúc tôi còn rất nhỏ, ông nội đã thích nghe tôi đọc sách, hơn nữa còn bày ra bộ dáng rất hưởng thụ, những quyển sách tôi từng đọc cho ông nội nghe, đều được cất giữ lại, tôi nghĩ một chút, tất cả những cuốn sách này đều là sách ngữ văn, còn có một vài quyển truyện xưa viết bằng thể chữ cổ ông nội mua trên thị trấn.

Tôi thích văn học, đây là niềm yêu thích được nuôi dưỡng từ nhỏ, thậm chí còn yêu thích tới mức ngay từ lúc còn rất nhỏ, đã mỗi ngày đều viết một đoạn nhật kí, sau đó đưa cho ông nội xem, thời điểm đó ông nội luôn cười ha ha phe phẩy quạt hương bồ, lúc nào cũng khen viết rất hay, còn về rốt cuộc có hay hay không, tôi hiện tại đã không thể biết, nhưng đúng là vì có cổ vũ của ông nội, khiến tôi bước đi trên con đường văn học càng ngày càng xa, thế cho nên sau khi thi đại học, ngành học mà tôi điền vào hồ sơ, chính là ngành Trung Văn.

Trong nước có rất nhiều trường đại học có ngành Trung Văn, nhưng 580 điểm mà muốn chọn một trường đại học tốt một chút thì phải đi xa nhà, ngoài một ngôi trường ở Trùng Khánh, đúng là không tìm được ngôi trường thứ hai, lúc đó thực ra ở Trường Sa cũng có một ngôi trường có thể lựa chọn, nhưng tôi so sánh vị trí, lại chỉ thấy trường ở Trùng Khánh phù hợp hơn, vì thế, trường đại học ở Trường Sa trở thành nguyện vọng hai, còn nguyện vọng ba, tôi thậm chí còn chưa điền.

Nghĩ đến đây, tôi đến ngôi trường này, quả thật là do một tay ông nội sắp xếp, nếu không với thành tích 630 điểm, lại còn có chích sách cộng điểm cho dân tộc thiểu số, kiểu gì cũng có thể vào được những trường đại học ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Chiết Giang.

Nghĩ đến đây, tôi không thể không bội phục sự nhẫn nại của ông nội, vì để an bài tôi theo học ngôi trường này, đã chuẩn bị từ mười mấy năm trước, hơn nữa dù là vậy, nhưng nguy hiểm vẫn rất cao, ngộ nhỡ lúc ấy não tôi bị ‘chuột rút’, thi trượt, không vượt qua điểm sàn, hoặc là chọn một ngôi trường khác, vậy thì tâm huyết mười mấy năm chẳng phải đã uổng phí rồi sao?

Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, tôi sẽ không làm vậy, bởi vì tôi sinh ra ở nông thôn, trời sinh có tính tự ti, tuyệt đối không lựa chọn những ngôi trường đại học phải rời nhà quá xa, trừ phi là thi được điểm cao, nghĩ tới khúc này, tôi mới hiểu, khả năng nắm bắt nhân tính con người của ông nội, đã đạt tới cảnh giới khiến người ta không tin nổi, ông không chỉ biết tính toán với người khác, ví dụ như thợ xây Trần, Vương Nhị Cẩu, Vương Minh Tuyên, mà đến ngay cả cháu trai mình cũng nằm trong mưu tính.

Tôi không biết ông còn chuẩn bị những gì phía sau, cũng không biết mục đích ông nội sắp xếp tôi vào ngôi trường này là gì, nhưng sâu trong đáy lòng mình, tôi đột nhiên cảm thấy ông nội thật xa lạ, xa lạ tới mức có một cảm giác hơi sợ hãi.

Tôi nghĩ, hiện tại tôi ít nhiều cũng có thể hiểu vì sao Trương mù lại thôi học, áp lực bị người khống chế, là cảm giác mà những người ngoài không thể cảm nhận được.

Tôi ngồi xổm trên tầng thượng, liếc nhìn bố cục của trường học, hỏi Trương Mục:

- Nếu tôi đến ngôi trường này theo học không phải ngẫu nhiên, vậy, mục đích sắp xếp tôi đến đây là gì?

Anh ta đáp:

- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết tôi đến bệnh viện, là vì trông chừng vô gián, tôi vốn cho rằng Trương mù đến trường học cũng là vì trông chừng vô gián, nhưng từ khi cậu và Lăng Giáng xuất hiện, tôi đã không biết phải hiểu thế nào.

Tôi gật đầu, đúng như Trương Mục nói, Lăng Giáng còn được coi là một thợ nhân, ít nhất còn có thể giúp đỡ một chút, nhưng tôi thì sao? chỉ có thể nói là một phế vật, không chỉ không giúp được gì, rất nhiều lúc còn trở thành chướng ngại, đưa tôi đến đây, quả thực là tới để gây thêm chuyện, một khi đã vậy, thì còn cho tôi tới đây làm gì?

Tôi đem nghi vấn của mình nói ra, Trương Mục nghĩ ngợi, sau đó nói:

- Tôi có một suy nghĩ thế này, tôi cảm thấy, đây đều là bố cục do người đời trước bày ra, còn về bố cục gì, tôi hiện giờ chưa biết, nhưng tôi cảm thấy, cha ông của chúng ta, nhất định quen biết nhau.

Trương Mục nói vậy khiến tôi nhớ tới cuộc gặp gỡ vài chục năm trước được ghi chép trong cuốn nhật kí của bà nội, tôi nghĩ, bọn họ nhất định quen nhau, nhưng vấn đề là, vì sao Trương Mục Trương mù không biết chuyện này? Trương mù không phải đã trở thành người dẫn đầu của hiện tại rồi sao? chẳng lẽ anh ta không biết chuyện năm đó?

Tôi hỏi:

- Chẳng lẽ các người không biết chuyện năm đó?

Trương Mục hỏi:

- Chuyện gì?

Vì thế tôi kể lại những gì mình biết và những gì Trần tiên sinh nói cho bọn họ nghe, nhưng tôi không nói hết, ví dụ như chuyện ông nội tôi là người dẫn đầu năm đó, còn cả chuyện ông bà nội cùng nhau đi tìm Cửu Sư Bái Tượng, tôi đều nuốt vào trong bụng, tôi thấy bọn họ sau khi nghe xong nhíu chặt mày, thoạt nhìn có vẻ đúng là không biết, có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy.

Trương Mục nói:

- Tôi và Trương mù vẫn luôn cho rằng cuộc gặp gỡ đó chỉ gần đây mới có, không ngờ vài chục năm trước đã có rồi, người trong nhà cũng chưa bao giờ nói với chúng tôi.

Tôi nhớ tới lúc Lăng Giáng hỏi Trương mù là ai khiến anh ta bị thương thành thế này, còn rống lên với Trương mù một câu: ‘ anh đừng quên trên người anh mang chức trách người dẫn đầu’, vì thế tôi hỏi Trương Mục;

- Chức tránh của người dẫn đầu là gì?

Trương Mục liếc nhìn Trương mù, Trương mù cũng nhìn anh ta, sau đó quay đầu sang hướng khác, nhìn cũng không thèm nhìn tôi.

Trương Mục nghĩ một lúc, sau đó hít sâu một hơi, lúc này mới nói với tôi:

- Tìm Cửu Sư Bái Tượng.

Cửu Sư Bái Tượng, lại là Cửu Sư Bái Tượng! đây không phải chỉ là một mảnh đất phong thủy thôi sao, vì sao đã vài thập niên trôi qua, vẫn còn phải tìm Cửu Sư Bái Tượng?

Tôi hỏi, vì sao phải tìm Cửu Sư Bái Tượng? nó chẳng phải chỉ là một mảnh đất phong thủy tốt một chút thôi sao?

Trương Mục lắc đầu:

- Tôi cũng không biết vì sao phải tìm, tìm được thì có lợi ích gì, những chuyện này, tôi và Trương mù đều không biết, chỉ biết đây là chức trách của người thế hệ trước truyền xuống, hơn nữa, Cửu Sư Bái Tượng không chỉ là một mảnh đất như cậu nghĩ, ngoài thôn nhà cậu ra, toàn quốc vẫn còn ba nơi có bố cục như vậy!

Lần này, tôi hoàn toàn ngẩn người, lúc đầu tôi cho rằng, Cửu Sư Bái Tượng chỉ có quê mình mới có, không ngờ trong cả nước vẫn còn ba nơi như thế, nhưng vì sao ông nội tôi lại chọn thôn Vương gia để an cư lạc nghiệp cơ chứ?

Tôi không nghĩ ra nguyên nhân, Trương Mục đã nói:

- Tôi nghe Trương mù nói, bố cục thôn các cậu rất giống trường học, mà còn có phong thủy Cửu Sư Bái Tượng, cho nên tôi mới dẫn cậu đến đây nhìn xem, cũng là muốn hỏi một chút xem cậu có biết sự tích về Cửu Sư Bái Tượng hay không, xem ra, cậu cũng không biết.

Tôi đáp:

- Tôi không biết, với lại, bố cục của trường học với thôn nhà tôi vẫn có chút khác nhau, ít nhất, nơi này, không có phong thủy Cửu Sư Bái Tượng.

Trương Mục gật gật đầu, tỏ vẻ anh ta cũng không rõ .

Mấy người thảo luận một lúc, liền tổng hợp các tin tức lại với nhau, sau đó đưa ra kết luận là ---- không có kết luận.

Mắt thấy sắp tới giờ ăn cơm trưa, Trương Mục nói hôm nay thế này thôi, đi ăn cơm trước đã, Trương mù vừa nghe đến ăn cơm, tinh thần lập tức tỉnh táo, chạy đến ‘ ư ư a a’ với chúng tôi, tôi hỏi anh ta rốt cuộc muốn nói gì, anh ta lại ‘ừ ừ à à’ một hồi, phát hiện chúng tôi thực sự nghe không hiểu, mới móc miệt dao mini cất trong người ra, viết bốn chữ ‘cá nướng Vạn Châu’ lên trên đất, tên này vẫn nhớ mãi không quên ‘cá nướng Vạn Châu’.

Xuống khỏi tầng thượng, tôi không biết mình đứt mất dây thần kinh nào, đột nhiên hỏi một câu:

- Bệnh viện nằm ở vị trí nào?

Trương Mục nhìn nhìn, sau đó chỉ cho tôi xem, hình như không đối ứng được với vị trí nào trong thôn, cho nên lắc đầu chuẩn bị cùng hai người Trương Mục đi ăn cơm trưa.

Nhưng lúc sắp bước xuống cửa, tôi đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng chạy lên tầng thượng, sau đó nhìn lại bố cục trường học trước mắt.

Trương Mục và Trương mù cũng chạy theo, Trương Mục hỏi tôi:

- Phát hiện cái gì à?

Tôi hết sức kinh hãi, run rẩy nói:

- Chỗ kia có phải vị trí của tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện không?

Trương Mục liếc nhìn, nói:

- Đúng rồi, sao thế?

Tôi đối chiếu lại tất cả, sau đó tầm mắt di chuyển giữa ký túc xá và tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện ---- nếu nói, ký túc xá tôi ở là mộ của ông nội, vậy thì tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện, chính là vị trí mộ bà nội tôi!

Tòa nhà đó vốn không có gì, nhưng, dưới tầng hầm của tòa nhà, là nhà xác!

Tất cả, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.