Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng thọ người âm

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Tôi tuyệt đối không tin đây là trùng hợp, trên thế giới có thể có hai tòa kiến trúc giống nhau, thậm chí cho dù là bố cục cũng hoàn toàn giống nhau, nhưng trước mắt tôi, một nơi là trường đại học, một nơi là thôn núi xa xôi, ở hai nơi có bắn đại bác cũng không tới này vì sao có thể hoàn toàn giống nhau? Chúng nó dựa vào cái gì phải giống nhau?

Những gì chứng kiến và nghe thấy hôm nay, khiến não tôi sắp không chịu đựng nổi nữa, giống như bạn nghe thấy tin tức, hoa khôi trường bạn đi kết hôn với một tên ăn mày ven đường, chính là hoang đường như vậy, tôi cho rằng những chuyện đã trải qua đã đủ khiến người ta không thể tưởng tượng, thậm chí là Trương Mục nói căn phòng Trương mù nằm là ‘vô gián’, luân hồi chính là mang thai, tôi đều vẫn có thể chấp nhận, nhưng nhìn thấy tất cả mọi thứ trước mắt, tôi cảm thấy tôi sắp phát điên.

Tôi cảm thấy cả thế giới đều yên lặng không tiếng động, mãi cho đến khi Trương Mục vỗ vai tôi vài cái, anh ta hỏi:

- Cậu sao vậy, phát hiện ra gì à?

Tôi há miệng thở dốc, nhưng cuối cũng vẫn nhịn xuống không nói, bởi vì tôi không thể để lộ chuyện về mộ bà nội, vì thế tôi cố gắng nói dối, tôi nói:

- Không có gì, chỉ là có chút khó tin, muốn xác nhận lại một chút.

Trương Mục và Trương mù đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, nhưng tôi đã quyết tâm không để lộ chuyện về mộ của bà nội.

Sau khi bọn họ liếc nhìn vài lần, liền xoay người xuống tầng, tôi đi theo sau bọn họ, giữa lúc đó, tôi lại lần nữa đối chiếu bố cục trường học và thôn mình, tôi hy vọng có thể phát hiện ra nơi nào đó không giống nhau, nhưng mặc kệ tôi có chứng minh thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận bố cục của hai nơi này hoàn toàn giống nhau.

Cái này giống như là một cái ngõ cụt, mặc kệ đi như thế nào, phía cuối đều là một bức tường, không thể bước được ra, trạng thái này vẫn luôn kéo dài cho đến khi tôi bước ra khỏi cánh cổng trường học, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng, tôi phát hiện có hai chỗ không giống nhau, đó là ở đây không có dãy núi giống sư tử!

Cho dù những tòa nhà cao tầng phía sau nhìn qua có thể miễn cưỡng xem như một dãy núi Mũi Voi, nhưng đối diện với nó, lại không giống ở quê tôi, không có sơn mạch giống chín con sư tử! nói cách khác, cho dù bố cục giống nhau, nhưng nơi này không phải là mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng!

Sau khi tôi phát hiện ra chỗ khác nhau, toàn thân thoải mái hẳn, tuy rằng không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng đúng là thoải mái rất nhiều.

Trương mù dẫn chúng tôi đến ngõ nhỏ đối diện trường học, quẹo trái lại quẹo phải, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng có tên ‘cửa hàng cá nướng Vạn Châu lâu đời’. phong cách của nhà hàng này là phục cổ, ngoài tường ra, những kết cấu khác toàn bộ đều được làm bằng gỗ, cửa gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, đũa gỗ vân vân, bắt mắt nhất vẫn là hai con sư tử đón khách ngoài cửa, được điêu khắc rất sống động.

Từ từ! sư tử!? trái tim tôi đột ngột nhảy lên tận cuống họng!

Tôi xoay người, thử nhìn về hướng thư viện trường, nhưng tôi trời sinh mù đường, sau khi bị Trương mù dẫn đi lòng vòng, đã sớm không phân rõ đông tây nam bắc, tôi hỏi Trương Mục, trường học nằm ở hướng nào?

Trương Mục nhìn một hồi, sau đó chỉ hướng cho tôi, nhìn theo ngón tay của Trương Mục, cuối cùng hòn đá treo trong lòng cũng rơi xuống, đầu sư tử hướng về một phương hướng khác.

Tôi không khỏi cười khổ, xem ra mình đã mẫn cảm quá rồi.

Vào cửa hàng, tôi cuối cùng cũng cảm giác có chút bất thường, sau khi nhìn vài lần liền phát hiện, bên trong cửa hàng vắng vẻ. thật giống như đã rất lâu rồi không có khách đến nơi này, ba người chúng tôi sau khi vào cửa, cũng không có nhân viên phục vụ đến tiếp đón, không chỉ như thế, tôi nhìn một vòng, trong phòng căn bản không có một ai, đến ngay cả quầy thu ngân cũng không có!

Trương mù viết một tờ đơn, đặt ở quầy thu ngân, sau đó ngồi chờ trước một bàn ăn.

Tôi hỏi Trương Mục:

- Người cũng không thấy ai, ăn cái gì?

Nhưng không ngờ, Trương mù lại mở miệng nói:

- Cái tông môn nhà nó, cuối cùng cũng có thể nói chuyện rồi, phì!

Anh ta nhổ đồng tiền vào trong một cái chén nhỏ, sau đó rót ít trà vào, nói với tôi:

- Người trẻ tuổi, đừng nóng vội, đợi một lát là có.

Tôi ngạc nhiên nhìn Trương mù, hỏi anh ta:

- Sao anh có thể nói chuyện rồi?

Trương mù đáp:

- Cậu không nhìn thấy hai con sư tử ở cửa à? Cậu quay đầu lại xem thứ treo trên ván cửa là gì, đừng nói là nhổ tiền đồng ra đều không sao, cho dù gỡ chỉ đỏ ra cũng chẳng hề hấn gì.

Tôi vốn định quay đầu nhìn, nhưng tưởng tượng đến những chuyện gặp phải lúc trước, tôi chọn xoay cả người lại nhìn, sau đó, nhìn thấy trên ván cửa, treo một tấm gương bát quái, màu sắc của gương bát quái sặc sỡ, trắng đỏ xen nhau, không giống với tấm gương bát quái tôi nhìn thấy ở tiệm vàng mã của Trương mù, xem ra, nguyên nhân Trương mù dám nói ra câu đó là nằm ở đây.

Chẳng bao lâu sau, đồ ăn quả nhiên được phục vụ bưng lên từ phía sau cánh cửa, tôi nhìn người phục vụ kia, sắc mặt trắng bệch, bước đi hơi cứng ngắc, trên đầu còn đội một cái mũ tròn thời dân quốc, phản ứng đầu tiên của tôi chính là --- người giấy!

Đợi nhân viên phục vụ đi xa, tôi hỏi Trương mù:

- Người giấy?

Trương mù gật đầu, nhưng không nói chuyện, mà bắt tay vào công cuộc ‘chén’ cá.

Cả bữa cơm, người phục vụ đều không còn xuất hiện lần nào nữa, khiến khao khát được nhìn nhiều thêm một chút của tôi tan vỡ.

Sau này tôi mới hiểu, nhà hàng chúng tôi bước vào, thực ra là cửa sau, việc buôn bán chính thức nằm ở cửa trước, có thể bước vào từ cánh cửa sau, đều là thợ nhân, về sau Trương mù nói cho tôi biêt, truyền thống này được lưu truyền từ thế hệ trước đến nay, từ thời điểm thợ nhân còn chưa có nổi địa vị trong xã hội, ăn cơm cũng không thể ngồi trên bàn, cho nên chỉ có thể ngồi ăn ở sân sau.

Hiện tại mặc dù quan niệm mọi người đều bình đẳng công bằng đã xâm nhập và lòng dân, nhưng vẫn có một bộ phận thợ nhân còn duy trì truyền thống vốn có, đây không phải là tự ti, mà là truyền thừa, cho nên cửa hàng cá nướng lâu đời này, mới cố tình xây thêm một căn phòng nhỏ ở sau nhà, để tiếp đãi những thợ nhân như Trương mù.

Nếu có cơ hội đến nhà hàng cá nướng này ở Trùng Khánh, bạn có thể đi xem, ở phía cửa sau, thường xuyên có một vài thợ nhân đến ăn cơm, nhưng khuyên bạn một câu, không chuẩn bị sẵn tâm lý, tốt nhất đừng đi xem, nếu đã chuẩn bị xong tâm lý, vậy không cần biết nhìn thấy gì, tốt nhất hãy giả bộ không nhìn thấy.

( nhà hàng cá nướng này có thật nha mọi người, theo như Sam lót dép hóng được thì có vài bạn fan cuồng cũng thử đi tìm, đúng là có nhà hàng cá nướng đằng trước bán cho người thường, nhưng đằng sau là nơi chỉ có thợ nhân ngồi ăn nha, có cơ hội đến Trùng Khánh hãy đi thử bạn nhé =))) )

Cơm nước xong xuôi, Trương mù gọi nhân viên phục vụ, kêu hắn gọi ông chủ ra đây, không lâu sau, một thằng cha khoảng ba mươi tuổi, dáng người mập mạp miệng cười ha hả tiêu sái tiến vào, thấy Trương mù, lập tức chào hỏi.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà anh, đừng thả rắm nữa, tôi hỏi một chuyện, anh nghe nói qua cá Quy Khư chưa?

Ông chủ nghe Trương mù hỏi xong, tôi rõ ràng nhìn thấy nét mặt hắn hơi sửng sốt, sau đó hắn hỏi Trương mù:

- Cá chuyên ăn thịt người?! sao cậu biết cá Quy Khư? Theo tôi được biết, thứ này đã không tồn tại từ vài thập niên trước rồi.

Trương mù nói:

- Xem ra anh cũng biết cá Quy Khư, nói đi, cá Quy Khư có tác dụng gì.

Ông chủ tự mình nhấc một cái ghế tới ngồi xuống, nói:

- Không thể nói là biết, tôi cũng nghe thế hệ trước nói, tôi nhớ hình như là trong một lần ông nội mình uống say có nói đến, ông nói, cá Quy Khư đến từ Quy Khư, chuyên ăn thịt người chết, có hai tác dụng, một là mê hoặc người dương, hai là tăng thọ người âm.

Trương mù gật đầu, hỏi:

- Không còn gì nữa sao?

Ông chủ béo lắc đầu nói:

- Không còn rồi, tôi chỉ biết từng ấy, tôi cũng hỏi qua ông nội, nhưng ông đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay cũng không đề cập về cá Quy Khư nữa, hôm nay nếu cậu không hỏi, có lẽ tôi cũng quên mất chuyện này, Trương mù, cậu nói thật cho tôi nghe, có phải cậu từng nhìn thấy cá Quy Khư rồi không? trông như thế nào, mau miêu tả cho tôi nghe.

Trương mù cau mày nói:

- Hiện tại chưa phải lúc, qua một thời gian nữa tìm anh uống chầu rượu.

Ông chủ béo nhìn thấy sắc mặt Trương mù khá nghiêm túc, rất thức thời xã giao vào câu, liền bước đi.

Trương mù cúi đầu trâm tư một lúc, sau đó hỏi tôi:

- Cậu nghĩ ra gì chưa?

Tôi lắc đầu,nói:

- Mê hoặc người dương tôi hiểu, cũng đích thân trải qua, nhưng còn tăng thọ người âm, là có ý gì? chẳng lẽ, người âm cũng có tuổi thọ?

Tôi không ngờ Trương mù thế mà lại gật đầu nói:

- Giống người dương, người âm cũng có tuổi thọ, nhưng dài hơn so với chúng ta, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, cậu có từng nghĩ, mục đích Vương Nông Hữu nuôi cá Quy Khư, rốt cuộc là gì không?

Tôi hơi sửng sốt với câu hỏi của Trương mù, quả thật, lúc trước chúng tôi chỉ biết cá Quy Khư có thể mê hoặc người dương, ăn thịt người chết, bởi vậy mới nghĩ Vương Nông Hữu dùng nó để tiêu hủy thi thể người nhà họ Bành, nhưng nếu nó có thể tăng tuổi thọ người âm, như vậy, suy đoán lúc trước của chúng tôi, rất có thể đã sai hết toàn bộ!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.