Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên của tôi

Phiên bản Dịch · 1876 chữ

Tôi bị cậu ta nhìn, sợ tới mức dán lưng vào tường cạnh cầu thang, cứ vậy nhìn bọn họ lướt qua trước mắt mình, mà cặp mắt của lão nhị, vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, mặc dù cái cáng đã được nâng đi xa, nhưng mắt cậu ta vẫn trợn ngược nhìn tôi.

Hội người lão đại cũng phát hiện ra tôi, bảo tôi cùng đi xem, theo lẽ thường, trong trường có người chết, nhà trường không thể để học sinh đi theo, tránh cho chuyện bị đồn đại ra ngoài, nhưng chuyện xảy ra lần này có chút quỷ dị, trường học đã phong tỏa tòa ký túc của chúng tôi, hơn nữa còn yêu cầu chúng tôi cùng đi đến khoa cấp cứu, nói là có chuyện muốn hỏi chúng tôi.

Tôi cũng là trên đường đi mới biết, lão nhị chết rồi, nghe nói là quỳ gối chết ngoài ban công, là lão đại nói cho tôi nghe, cậu ta nói lão nhị lúc trước chẳng có dấu hiệu gì, bọn họ còn hẹn nhau đi thông đêm ở quán net, giữa đường đi lão nhị nói phải quay về lấy ít đồ, nhưng mãi chẳng thấy đến, hội người lão đại gọi điện cũng không nghe máy, liền trở về xem sao, sau đó nhìn thấy lão nhị quỳ gối trên ban công, hai tay chắp trước ngực, đầu cúi gằm, cằm đè lên tay, nhìn rất giống đang chuộc tội!

Lão đại còn nói, trên sàn nhà phòng chúng tôi, còn có một hình vẽ được vẽ bằng bút lông màu đỏ rất kì quái, không ai hiểu ý nghĩa của hình vẽ là gì, nhưng khiến người nhìn rất khó chịu, bọn họ lúc ấy chưa kịp nhìn kĩ, đã lập tức gọi 120, còn gọi điện cả cho cô chủ nhiệm.

Đợi tới khi đám người đó đuổi tới, tất cả mọi người đều biết, lão nhị thực ra đã chết rồi, hiện tại đưa đến bệnh viện, chẳng qua là đang ôm lấy kỳ tích cuối cùng, hy vọng có thể xuất hiện một điều thần kỳ, sau khi xuống tầng, lão nhị và vài vị lãnh đạo nhà trường được đưa lên xe cấp cứu rời đi, để lại cô chủ nhiệm và ba người chúng tôi, tự đi đến bệnh viện.

Đi được một lúc, lão đại đột nhiên thấp giọng nói với tôi:

- Cậu có biết vì sao muốn chúng ta cùng đến bệnh viện không?

Tôi lắc đầu nói:

- Không phải cậu nói chuyện này rất quỷ dị à? Cho nên mới bảo chúng ta cùng đến bệnh viện.

Lão đại nói:

- Vậy cậu có biết quỷ dị chỗ nào không?

Tôi vẫn lắc đầu.

Lão đại liếc nhìn cô chủ nhiệm đi đằng trước, thấy cô không chú ý chúng tôi, lúc này mới lấy điện thoại ra, đưa cho tôi xem một ảnh chụp, tôi nhìn thấy trong ảnh là sàn nhà phòng chúng tôi, quả nhiên là một hình vẽ với rất nhiều hình thù kỳ quái, lúc đầu tôi còn tưởng là loại hình vẽ Trần tiên sinh và Trương mù từng dùng, nhưng không phải, không có chút liên quan nào, hình dạng cũng không có quy tắc, giống như một bức tranh của học sinh tiểu học vừa mới dùng bút lông vẽ xong, vẽ hình vuông thành hình tròn, vẽ hình tròn thành hình vuông, nguệch ngoạc, méo mó, nhìn rất khó hiểu.

Nhưng đây không phải là mấu chốt, mấu chốt chính là, ở giữa hình vẽ, còn có ba chữ, màu sắc của ba chữ này không giống hình vẽ xung quanh, tuy rằng đều là màu đỏ, nhưng màu của ba chữ kia càng thêm chói mắt, màu sắc này tôi từng nhìn thấy lúc dìu Trương Mục ra khỏi nhà xác, là màu máu! Mà ba chữ này, chính là tên của tôi ---- Lạc Tiểu Dương!

Tôi đột nhiên nghĩ, có phải chính vì hình vẽ và tên, cho nên lão nhị mới tìm tôi, muốn dẫn tôi xuống địa ngục, tôi cảm thấy khả năng rất cao, nếu không vì sao cậu ta không tìm lão đại, cũng không tìm lão tam?

Nhưng tôi không hiểu, vì sao lúc tôi tiến vào trong phòng, không nhìn thấy lão nhị ngoài ban công? theo lý mà nói, thời gian trước sau không cách nhau bao lâu, có lẽ tôi sẽ gặp lão đại với lão tam trong phòng, nhưng vì sao lúc đó tôi không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy tôi?

Chưa đợi tôi hiểu ra, lão đại đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

- Phía nhà trường nghi ngờ cậu, đây mới là nguyên nhân muốn chúng ta cùng nhau đi đến bệnh viện.

Câu nói của lão đại khiên tôi lập tức bừng tỉnh, lúc trước tôi cứ nghĩ mình là người bị hại, còn bị ma dẫn đường, nhưng lại chưa từng nghĩ, tên của tôi xuất hiện tại hiện trường, điều này có nghĩa là gì? vả lại, ‘nguyên liệu’ để vẽ bức tranh và tên của tôi hoàn toàn khác nhau, rất có thể là khiến người ta đoán rằng bức vẽ và tên người do hai người khác nhau vẽ, vậy cứ dựa theo logic này, người vẽ bức hình kia chính là tôi, còn người viết tên tôi, có lẽ là lão nhị, nói như vậy, tôi gần như đã bị xác định là kẻ tình nghi rồi.

Lúc đầu tôi còn nghĩ, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng tôi rất nhanh đã ý thức được, chuyện này căn bản chính là do tôi gây ra! Nếu không phải di ảnh của tôi, giày của tôi, thì sao có thể xảy ra chuyện thế này? Hơn nữa, lão nhị sở dĩ viết tên tôi, rất có thể là vì cậu ta đúng là đã nhìn thấy ‘tôi’! tuy rằng ‘tôi’ này không phải là tôi, nhưng người khác sao phân biệt được?

Vì thế tôi vội vàng gửi hình ảnh này cho Trương mù, rất nhanh, Trương mù đã nhắn lại, nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ ngắn ngủi: ‘mau trở lại!’

Không bao lâu sau chúng tôi đã đến khoa cấp cứu, tôi nói với cô chủ nhiệm một tiếng,nói có một người bạn đang nằm tầng trên, tôi đi lên hỏi thăm anh ta một chút, cô chủ nhiệm nghĩ ngợi, tuy rằng đồng ý, nhưng lại đi lên tầng cùng tôi, nói là phải bảo đảm an toàn cho tôi, nhưng thật ra tôi biết, đây là đang giám sát tôi, tôi cũng không trách cô chủ nhiệm, tôi nghĩ đổi lại nếu là mình, cũng sẽ làm như cô ấy.

Tôi vẫn không đi thang máy, cô chủ nhiệm cũng không nói gì, mà đi lên tầng cùng tôi, hôm nay cô đeo giày cao gót, tiếng gót giày nện xuống bậc thang, khiến tôi không tự chủ nhớ tới Triệu Giai Đường, tôi vội vàng lắc đầu xua đuổi những suy nghĩ này đi, còn nói với bản thân, Triệu Giai Đường đã bị Trương Mục tiêu diệt, cô ta đã trở thành quá khứ.

Sau khi lên tới tầng ba, cô chủ nhiệm đột nhiên gọi tôi lại, cô ấy hỏi:

- Chuyện của Phùng Vĩ Nghiệp có phải do em làm không?

Quả nhiên, cô chủ nhiệm vẫn hoài nghi tôi.

Tôi vốn có rất nhiều bằng chứng để chứng minh không phải tôi làm, nhưng đến cuối cùng, trong miệng vẫn chỉ tuôn ra hai chữ đơn giản:

- Không phải.

Hỏi xong, cô chủ nhiệm không có ý định hỏi tiếp nữa, mãi cho đến lúc sắp đi hết một nửa hành lang, cô ấy mới đưa cho tôi một câu hỏi rất khó trả lời, cô hỏi:

- Sáng hôm nay em có đến lớp đúng không, đúng không?

Lúc nói, cô chủ nhiệm đã dừng bước chân lại, tôi không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, ánh đèn trên hành lang tuy rằng rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lúc cô ấy nói, sắc mặt có chút bất thường, hình như là ---- sợ hãi, đúng, chính là sợ hãi.

Cô chủ nhiệm không lớn hơn tôi quá nhiều tuổi, là nghiên cứu sinh tốt nghiệp ở trường chúng tôi, còn chung ngành học, có thể gọi là ‘sư tỷ’, sau khi tốt nghiệp, cô cũng trở thành cô giáo trong trường, bởi vì cô chủ nhiệm cũ nghỉ đẻ, cho nên tạm thời để cô ấy làm thay một thời gian, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô ấy đương nhiên bị dọa.

Nhưng, câu nói tiếp theo mới khiến tôi hoảng sợ.

Cô ấy nói:

- Cô biết người lúc sáng cô nhìn thấy không phải em, nhưng em có biết không, cô đã thực sự hy vọng người đó là em biết bao!

Nếu là lúc bình thường, tôi nhất định cho rằng đây là lời thổ lộ, nhưng tôi biết, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Quả nhiên, cô ấy lại nói:

- Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy người kia, lúc trước cô tưởng là mình bị ảo giác, nhưng mãi cho đến hôm nay, cô mới biết, đây không phải ảo giác, còn nhớ cô gọi cho em nhiều cuộc như vậy không? trước lúc đó, cô đã nhìn thấy một ‘em’ khác trong trường, cô nghĩ là người đó cố tình theo dõi cô, cho nên mới vội vã gọi em về, cô cũng biết người sáng nay cô nhìn thấy không phải em, bởi vì hắn vẫn luôn ngồi im bất động từ lúc vào học đến lúc tan học, còn cả cặp mắt của hắn, không cần biết là cô đi sang chỗ nào, hắn cũng nhìn cô chằm chằm, với lại, lúc cô bước xuống bục giảng, tiến lại gần để nhìn hắn, em có biết cô nhìn thấy gì không? cô thấy, đầu của hắn thực ra là một tấm di ảnh! Quan trọng nhất là, sau khi tan học cô hỏi những bạn khác, bọn họ đều nói không nhìn thấy em! Cho nên em có biết không, cô đã hy vọng người kia chính là em nhiều cỡ nào!

Lúc nói tới đây, thân người cô chủ nhiệm đã không tự chủ được run lên cầm cập, đừng nói là một cô gái, cho dù là tôi cũng đã bị dọa sợ hú hồn.

Thảo nào lúc cô gọi điện cho tôi, cô cứ một mực chắc chắn người nọ chính là tôi, đó là vì cô đang tự an ủi chính mình.

Nhưng tôi không hiểu, vì sao, ‘tôi’ kia lại đi tìm cô chủ nhiệm, lại vì sao phải hại chết lão nhị Phùng Vĩ Nghiệp?

Đợi tới khi tôi và cô chủ nhiệm đi đến trước cửa phòng bệnh của Trương mù, hai người chúng tôi gần như đồng thời ngừng hít thở.

Chúng tôi nhìn thấy rõ, trước cửa phòng bệnh của Trương mù, có một bộ quần áo được gấp gọn gàng, và một đôi giày đặt ở đó.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.