Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đẹp vì lụa

Phiên bản Dịch · 1867 chữ

Người đẹp vì lụa

(nguyên tác: 人靠衣装: có nghĩa là người muốn đẹp, quan trọng nhất vẫn là nhờ vào quần áo mặc trên người.)

Tôi lo cho an toàn của Trương mù, nhặt quần áo lên tiến vào phòng bệnh, thấy anh ta đang chơi điện thoại, tôi mới yên lòng, tôi ném đống quần áo lên giường, giới thiệu Trương mù với cô chủ nhiệm, tôi phát hiện, lúc tôi giới thiệu, Trương mù nghiêm túc híp mắt nhìn chằm chằm cô chủ nhiệm, vẻ mặt này của anh ta tôi từng nhìn thấy, là vẻ mặt trước lúc vào thôn.

Sau khi tôi giới thiệu xong, cô chủ nhiệm gật đầu với Trương mù, xem như là chào hỏi, sau đó cô ấy nói tầng dưới phải có người trông, cho nên vội vã cáo từ, trước khi đi, còn bảo tôi để ý điện thoại, lúc nào cũng có thể liên lạc.

Cô chủ nhiệm rời đi, Trương mù vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, tôi hỏi Trương mù, có phải có vấn đề gì không?

Trương mù gật đầu, cau mày hỏi tôi:

- Cậu nói cô ta là cô giáo trường cậu? vì sao tôi chưa từng gặp qua?

Tôi nói:

- Sau khi anh nghỉ học cô mới tới.

Trương mù nghe xong trầm tư một lúc, sau đó đột nhiên nói:

- Tôi bắt đầu hơi hối hận vì mình nghỉ học rồi.

Tôi cả kinh, nghĩ thầm, lẽ nào cô giáo đến trường có liên quan với Trương mù? Tôi vội hỏi:

- Có phải cô chủ nhiệm có vấn đề không?

Trương mù nói:

- không chỉ là có vấn đề, mà là có vấn đề lớn! Chẳng lẽ cậu không phát hiện, trên người cô có một mùi hương?

Tôi hỏi, mùi hương gì?

Trương mù thở dài một tiếng, vứt điện thoại xuống giường, nằm xuống, nhìn trần nhà, mới khẽ nói với tôi:

- mùi nữ nhân!

Nghe xong đáp án này, tôi không nói gì, mà hít sâu một hơi, đi đến bên giường, cầm cái giày trên giường lên, không nói hai lời ném vào người Trương mù.

Trương mù hình như đã sớm có chuẩn bị, cười ha hả né.

Tôi nói:

- anh có thể đứng đắn chút được không? trong phòng ký túc tôi có người chết, nhưng tôi phát hiện trên đất có tên mình, hiện tại nhà trường đều hoài nghi tôi là kẻ giết người! anh còn có tâm tư đùa cợt tôi?

Trương mù nói:

- Cậu sai rồi, chuyện này tôi không nói đùa với cậu, tôi hỏi cậu, cô giáo đã kết hôn chưa?

Tôi đáp, chưa.

- Bạn trai thì sao?

Trương mù lại hỏi.

Tôi nói, cũng chưa.

- Vậy có vấn đề rồi, một cô gái, không có hơi đàn ông, mà trên người lại có mùi nữ nhân nồng nặc như thế, cậu nói xem, có bình thường không?

Trương mù nói rất trắng trợn, tôi nghe hiểu ý tứ của anh ta, vì thế tôi hỏi:

- Tại sao?

Trương mù nói:

- Phụ nữ thuần âm, âm khí càng nặng, mùi nữ nhân càng nặng, khà khà, âm khí trên người cô ta nặng như vậy, còn cách cái chết không bao xa rồi.

Tôi vội vàng hỏi:

- Vậy phải làm sao đây?

Anh ta đáp:

- Có hai biện pháp, một là trị phần ngọn, một là trị tận gốc, nếu trị phần ngọn, tìm một người đàn ông là được rồi, nhưng có lẽ người đàn ông đó cũng sẽ bị ‘hút cạn’, đến lúc đó, cả hai cùng chết, còn trị gốc, giải quyết người âm đi theo cô ta là được rồi.

Cô chủ nhiệm từng nói, có người theo dõi cô, hơn nữa người đó, còn chính là tôi!

Tôi kể lại những lời cô chủ nhiệm nói cho Trương mù nghe, Trương mù nghe xong chau mày, nói:

- Tình huống thế này tôi cũng chưa gặp qua, chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy, đúng rồi, tấm hình này là cậu chụp được trong phòng ký túc à?

Tôi gật đầu, sau đó kể lại những chuyện đã trải qua cho Trương mù nghe.

Trương mù nói:

- Vậy đêm nay cậu phải cẩn thận, cậu ta nhất định sẽ quay lại tìm cậu.

Tôi nói:

- Anh đừng dọa tôi, tôi nhát gan.

Không ngờ Trương mù lại cười khà khà nói:

- Cậu thấy tôi giống như đang dọa cậu à? Lại nói, cậu nhát gan ư? Tôi còn chưa nhìn thấy ai có lá gan lớn như cậu, nếu là người bình thường, đã sớm bị những chuyện này dọa chết rồi, còn cậu thì sao, càng bị dọa càng trơ mặt ra, đêm nay đừng có tới chỗ ông đây ngủ, ông không trêu chọc được tên kia.

Tôi hỏi:

- Cậu ta lợi hại vậu sao, ngay cả anh cũng sợ?

‘viu’ một tiếng, Trương mù ném cái giày tôi vừa đáp anh ta về phía tôi, miệng còn hùng hùng hổ hổ chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi phải sợ hắn ư? Hiện tại ông đây đang giấu tài, không chấp nhặt với hắn, nhưng cậu phải cẩn thận một chút, cậu từng bị hắn ‘dẫn đường xuống âm ti’, trước lúc hắn tắt thở, người cuối cùng hắn nhìn thấy lại còn là cậu, hắn phải khiến cậu chết cùng thì mới chịu thôi.

‘dẫn đường xuống âm ti’ Trương mù nói, chính là ma dẫn đường ông nội từng kể, điểm này tôi có thể lý giải, nhưng anh ta nói, Phùng Vĩ Nghiệp trước lúc tắt thở nhìn thấy tôi, câu này tôi lại không hiểu, tôi hỏi:

- Lúc tôi nhìn thấy Phùng Vĩ Nghiệp, cậu ta đang được khiêng xuống từ trên phòng, lúc cậu ta chết, tôi không ở bên cạnh cậu ta, vì sao trước lúc tắt thở cậu ta lại nhìn thấy tôi được?

Trương mù nghe xong, vẻ mặt khinh bỉ nói với tôi:

- Ai nói hắn chết trong phòng? Hắn là nhìn thấy cậu mới tắt thở.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi lập tức nhớ tới lúc Phùng Vĩ Nghiệp được khiêng xuống dưới tầng, cánh tay của cậu ta tuột xuống, kéo tấm vải trắng trên mặt, quay đầu trợn mắt nhìn tôi chằm chằm, chẳng lẽ đến lúc đó cậu ta mới tắt thở?

Tôi nói:

- Không thể nào? Bác sĩ y tá lúc ở trong phòng rõ ràng đã xác nhận qua, chẳng lẽ tắt thở hay chưa, bọn họ cùng không phân biệt được?

Trương mù nói:

- Khà khà, nếu bọn họ phân biệt được, còn cần những thợ nhân chúng tôi làm gì? cậu có hiểu ý nghĩa của bức vẽ trên sàn nhà phòng cậu là gì không?

Tôi nói, sao tôi biết được?

Trương mù nói:

- Thủ đoạn này cậu từng gặp qua, còn đích thân trải nghiệm.

Tôi chăm chú hồi tưởng lại, tôi vô cùng chắc chắn tôi chưa từng nhìn thấy qua hình vẽ kỳ lạ như thế.

Lúc này, Trương mù nói:

- Ông nội cậu từng dùng, tôi nghĩ, ông già khờ Trần Ân Nghĩa kia, nhất định cũng đã từng nói với cậu, nhớ ra chưa? --- đúng, đúng như cậu nghĩ, ‘luyện xác sống’!

Tôi vừa định há miệng nói, đã bị Trương mù tranh lời, trong ấn tượng của tôi, có thể lừa gạt được bác sĩ y tá, cũng chỉ có phương pháp ‘luyện xác sống’, nhưng, Phùng Vĩ Nghiệp từ khi nào thì biết ‘luyện xác sống’?

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc này, hắn không ngông cuồng như ông nội cậu, tự làm hại chính mình, hắn là bị người ta luyện thành xác sống.

Bị người ta? Bị ai? Một ‘tôi’ khác sao?

Tôi rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này, tôi nói:

- Không phải anh từng nói, phải có thân thể và hồn phách thì mới dùng được thợ thuật, nếu là một ‘tôi’ khác làm, hắn không có thân thể, thì sao luyện xác sống được?

Trương mù nói:

- Đây chính là nguyên nhân quần áo và giày của cậu biến mất.

Tôi hỏi:

- Là sao?

- Cái tông môn nhà cậu, thế mà vẫn chưa nghĩ ra? Tôi đã hiểu rồi, vì sao ông nội cậu không dạy thợ thuật cho cậu, tôi đoán ông ấy sợ nếu dạy cậu, sẽ bị cậu làm cho tức chết, cậu trước đây cũng đã từng đến cửa hàng của tôi, nhìn thấy người giấy tôi làm, lại còn thấy tôi mời tổ tiên xoay người, cho nên nói, muốn tìm thân thể cho linh hồn, thật sự không phải chuyện khó, người giấy khung tre có thể, quần áo giày dép của cậu có thể, với lại, quần áo và giày của cậu còn dính ‘hơi’ người cậu, sử dụng càng thêm thích hợp, cộng với câu nói ‘người đẹp vì lụa’, có nghĩa là, con người phải mặc quần áo, cho nên, so sánh với nhau, thì quần áo phù hợp làm thân thể hơn người giấy, chỉ có điều vẫn có một yếu điểm so với người giấy, đó là không có đầu, nhưng không cần biết là loại nào, bởi vì là hơi người không có thân thể, nên lúc dùng thợ thuật, hiệu quả sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Nghe xong, tôi gần như đã hiểu, vì sao hắn phải mặc quần áo của tôi đi đến lớp học, một là để theo dõi cô chủ nhiệm, hai là ‘dính’ ít hơi người, còn dễ dùng thợ thuật.

Tôi lại hỏi;

- Nếu như vậy, vì sao hắn phải trả lại quần áo? Hắn cứ mặc mãi không phải tốt hơn sao?

Trương mù nghe thế thì lại mắng chửi:

- Cái tông môn nhà cậu nữa, thằng ngốc này, còn nhớ hôm gặp phải cái gã ăn đầu lúc vào thôn không, mỗi thân thể và linh hồn đều là nguyên bộ, nếu thân thể hư thối, hồn phách cũng sẽ bị thương tổn.

Tôi hỏi, vì sao người giấy của thợ vàng mã các anh không gây hại cho hồn phách?

Anh ta nói:

- Đây là thủ pháp đặc biệt của thợ vàng mã chúng tôi, hơn nữa, dùng nan tre và giấy làm thân thể, chỉ cần không gặp nước hoặc lửa, ‘sống’ vài chục nhất định không thành vấn đề.

Tôi đến bây giờ mới hiểu, vì sao nhất định phải dùng giấy dán làm thân thể, ngoài vật liệu đơn giản, chế tác thuận tiện, vẫn còn có thể bảo đảm được vấn đề chất lượng, vả lại ngoài người giấy của thợ vàng mã bọn họ ra, bất kì những thứ khác làm thân thể, có lẽ đều sẽ chịu thương tổn, kể cả là quần áo cũng không được.

Tôi lại hỏi:

- Vì sao phải luyện Phùng Vĩ Nghiệp thành xác sống?

Trương mù nói:

- Ngu! Cậu không nhìn thấy trên mặt đất viết tên cậu à, trước lúc chết cậu ta còn nhìn cậu một cái? Đây là muốn in thật kĩ hình ảnh của cậu vào trong não hắn, không giết chết cậu thì không buông xuôi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.