Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma gõ cửa

Phiên bản Dịch · 1795 chữ

Tôi nghe thấy khóa cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, sau đó là tiếng xoay nắm cửa, nhưng âm thanh kia chuyển động được một nửa, lại dừng lại, tôi biết, có lẽ là do cửa bị khóa trái.

‘cộc cộc cộc’ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, tôi sợ tới mức trốn dưới gầm giường không nhúc nhích, đến ngay cả hít thở cũng không dám mạnh.

Cộc cộc cộc! tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, mỗi một tiếng gõ chui vào trong tai tôi, tôi đều cảm thấy trái tim mình run lên dữ dội, tôi cảm thấy chỉ cần hắn cứ tiếp tục gõ cửa, trái tim tôi sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn gõ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, hình như đang lo lắng xảy ra chuyện gì, sức lực càng lúc càng mạnh, cửa phòng lúc đầu vang lên những tiếng ‘cộc cộc cộc’, hiện tại đã từ từ biến thành ‘thình thình thình’, hắn không còn gõ cửa, mà dùng tay đập, càng đập càng hăng, tôi nhìn thấy cả cánh cửa đã bắt đầu rung lên, trong lòng thầm cầu nguyện cửa phòng nhất định phải qua ải, nhất định phải qua ải!

Sau tiếng đập cửa, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình:

- Lão tứ, mình biết cậu ở bên trong, mau mở cửa cho mình, mình là lão đại, lão nhị sắp đuổi đến đây rồi.

Đây là tiếng nói của lão đại, tôi vừa định đứng dậy, nhưng đã lập tức hiểu ra, đây chính là ma gọi cửa nửa đêm! Hắn sẽ bắt chước giọng nói của người thân bạn, sau đó lừa bạn mở cửa, mở cửa xong sẽ….

Không được, thứ bên ngoài chắc chắn không phải lão đại!

- Lão tứ, cậu hại chết lão nhị, chẳng lẽ còn muốn hại chết cả mình nữa sao? hiện tại cậu ta đang ở ngay đầu cầu thang rồi, cậu nhanh mở cửa cho mình, cho mình vào trong trốn với!

Tôi vốn định phản bác lại hắn, lão nhị không phải do tôi hại chết, nhưng tôi biết, lúc gặp ma gõ cửa, nhất định không thể trả lời! nếu không thần giữ cửa sẽ cho rằng đó là người trong nhà, sẽ để hắn vào trong. (ở nông thôn, gần như nhà nào cũng có dán hình thần giữ cửa ngoài cửa, cũng chính là Tần Quỳnh và Uất Trì Cung thời cổ đại, có môn thần (thần giữ cửa) trấn trạch, dù có gặp phải ma gõ cửa, chỉ cần không đáp lời nó, không chủ động mở cửa, cho dù ván cửa có bị đập tới mức sắp văng ra, nó đều không thể tiến vào trong.)

- Lão tứ, cậu ta sắp đến sau lưng mình rồi, á! lão tứ, lão tứ cứu mạng!

Tôi cắn chặt răng vào môi, sợ bản thân không nhịn được sẽ trả lời hắn, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, tôi cảm thấy trái tim mình sắp không chịu đựng nổi nữa, tôi rất muốn thét lên đừng gõ nữa, nhưng tôi không dám, tôi chỉ có thể chịu đựng, đầu tôi càng lúc càng đau, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Cứ như vậy, tiếng gõ cửa kéo dài khoảng nửa tiếng, thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ, bởi vì tôi cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung, đau muốn chết, chính vào lúc tôi sắp hôn mê, tiếng gõ cửa bỗng dừng lại.

Lúc sau, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân dần dần đi xa, tiếng bước chân kia, tập tà tập tễnh, là một người bị tật ở chân, âm thanh chậm rãi, cứ vậy dần dần biến mất.

Đi rồi sao? sao bảo không chết thì không thôi?

Tôi nghi hoặc vểnh tai nghe, bên ngoài quả thật rất im lặng, im lặng tới mức dị thường, tôi vẫn ngồi im tại chỗ khoảng nửa tiếng, xác định bên ngoài không có âm thanh, tôi mới thử chậm rãi đứng lên, sau đó lặng lẽ bước đến sau cửa, nhòm qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, muốn xác định xem hắn đã đi thật hay chưa.

Tôi ghé mặt sau cửa, nhìn lên nhìn xuống trái phải một lượt, mượn ánh đèn yếu ớt, chỉ thấy hành lang trống trơn, cái gì cũng không có, ngay vào lúc tôi đã xác định không còn ai, một cái đầu đột nhiên nhảy lên trên từ phía dưới, mắt còn dính chặt lên cửa, nhìn vào trong qua mắt mèo, tôi nghe thấy hắn nói:

- Lão tứ, mình thấy cậu rồi, haha, mình thấy cậu rồi! đừng sợ, mình dẫn cậu đi tìm bọn họ, cậu chờ mình, mình vào ngay đây, ha ha, mình vào trong tìm cậu ngay đây!

Hắn nhảy lên trên đã dọa tôi lùi ra sau vài bước, lúc hắn nói, tôi thấy hắn dùng đầu đập mạnh lên cửa, ‘thình thình thình’, âm thanh không ngừng vang lên, thật giống như tiếng gõ trống, hắn vừa đập vừa thét:

- Lão tứ, khì khì, cửa sắp mở ra rồi, khì khì, mình sắp vào trong rồi -----

Tôi lại lần nữa trốn xuống dưới gầm bàn học, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, sợ cánh cửa bị hắn đâm thủng.

Đột nhiên, nắm tay cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, là tiếng cửa khóa trái bị mở ra.

Sao lại có thể!? Cửa một khi bị khóa trái, cho dù bên ngoài có chìa khóa cũng không mở ra được, vì sao hiện tại lại bị mở ra! Lẽ nào là khóa cửa bị hỏng rồi?

Tiếng ‘cạch cạch’ truyền vào lỗ tai tôi, đây là tiếng mở cửa, tiếng móc xích và ván cửa phát ra --- cửa, mở rồi!

- Lão tứ, mình tới tìm cậu rồi, cậu đang trốn ở đâu thế?

Trong bóng đêm, một tiếng nói yếu ớt truyền vào từ phía cửa, tôi thấy một cái chân bước vào.

Cửa phòng vẫn bị đẩy ra, sợi chỉ treo tiền đồng sau cửa từ từ bị kéo căng, một đầu chỉ buộc trên khung cửa, một đầu treo tiền đồng vẫn còn ở sau cửa.

Tôi tới tận bây giờ tôi vẫn không hiểu, sau cửa treo một tiền đồng như vậy để làm gì? để làm chuông gió sao? nếu là vậy, tôi thật sự phải cảm ơn Trương mù.

Cửa bị kéo ra càng lúc càng lớn, cuối cùng tiền đồng cũng bị kéo lên cao, không còn treo được trên cửa nữa, rơi từ trên cửa xuống, giống như một cái đu, bật ra ngoài cửa, tôi nghe thấy một tiếng ‘roạt’, giống như tiếng làn da bị lửa đốt, sau đó ‘răng rắc’ một tiếng, rất giống tiếng xương gãy, còn có một mùi tanh bốc lên.

Đồng tiền sau khi bắn ra ngoài, không còn quay về nữa, chỉ có sợi chỉ đỏ, vẫn còn bay phất phới trên khung cửa.

Nhưng tiền đồng không thể ngăn cản hắn tiến vào phòng, tôi nhìn thấy một người khập khiễng chậm rãi đi vào trong, sau khi vào, hắn thuận tay đóng cửa lại, còn không quên khóa trái.

Khóa trái không bị hỏng!?

Nếu khóa không bị hỏng, vậy hắn vào bằng cách nào? Tôi nhớ rõ tôi đã khóa trái cửa rồi, vậy, khóa cửa vì sao lại tự mở ra?

Chẳng lẽ, trong phòng còn có người khác, nhân lúc tôi đi vệ sinh, mở khóa trái ra? Cũng không thể, căn phòng chỉ nhỏ thế này, nếu còn người khác, chỉ liếc mắt là thấy.

Tôi nhìn chằm chằm người nọ, tôi nhìn thấy đầu của người nọ, ngẩng lên nhìn trần nhà, mà góc độ đó, tuyệt đối không phải góc độ bình thường, giống như bị một đồ vật nặng rơi trúng đầu, cổ gãy ngược ra sau.

Tiền đồng!

Nhất định là vì tiền đồng đập trúng!

Tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu, thảo nào Trương mù bảo tôi trốn dưới gầm giường, bởi vì nó cứ ngẩng đầu nhìn trời như vậy, làm thế nào cũng không nhìn thấy tôi trốn dưới bàn học.

Sau khi hắn vào trong. Gần như không cần nghĩ ngợi đã tiến đến phía tôi bên này, miệng còn lẩm bẩm:

- Lão tứ, đừng trốn, khà khà, mình nhìn thấy cậu rồi!

Tôi nghĩ thầm, chết rồi, ngũ tâm triều thiên không có tác dụng rồi, bị hắn phát hiện rồi! phải làm sao đây, hiện tại bỏ chạy sao? nhưng hắn đã khóa trái cửa, khoảng thời gian tôi mở cửa, hắn nhất định bắt được tôi!

Đúng lúc này, hắn đột nhiên vấp chân vào cái bát sứ trên đất, nước trong bát đổ ra đất, chân hắn dẫm trên vũng nước, đứng im tại đó bất động!

Người âm sợ nước!

Tôi đột nhiên nhớ Trần tiên sinh từng nói, người âm sợ nước, cho nên mới có ‘dẫn hồn qua sông’, thảo nào Trương mù bảo tôi đặt một bát nước ở đây, thì ra là thế! Nhìn đến đây, tôi lại có chút đồng tình với câu nói của Trương mù, xem ra tôi ngu thật, tại sao lúc trước tôi không nghĩ tới?

Bởi vì nước trong bát không nhiều, sau khi đổ xuống đất, không bao lâu sau đã khô, lúc này hắn tiếp tục đi lên trước, đưa tay sờ soạng trên giường, sau một tràng tiếng ‘cạch cạch cạch’, tôi thấy tay hắn nhấc một cái đầu, cái đầu vừa hay đặt ngay trước mắt tôi, người giấy trợn lớn tròng mắt trắng đen nhìn tôi, giây phút đó, tôi thiếu chút nữa thét lên!

Nếu là tôi ngủ trên giường, hiện tại có phải tôi…..

Hắn làm xong hết thảy, xoay người khập khiễng bước đi, lúc đi còn không quên khóa cửa từ bên ngoài, tôi nghe thấy có tiếng bước chân, tập tễnh rời đi, lần này tôi đã biết ngoan, không còn ghé mặt lên cửa, mà đi tới cạnh gương, nhòm qua ngoài cửa sổ, muốn xác định xem hắn đã đi thật hay chưa.

Đột nhiên, điện thoại của tôi vang lên một tiếng, hóa ra là tin nhắn của cô chủ nhiệm, cô hỏi tôi mọi chuyện vẫn ổn chứ? Tôi trả lời cô, tôi đang đứng cạnh gương nhìn xem tên kia đã đi xa hay chưa.

Rất nhanh, tôi nhận được hồi âm của cô chủ nhiệm, tôi nhìn thấy đoạn tin nhắn, sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.

Cô nói: ‘gương? Trong phòng cô làm gì có gương?’

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.