Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ tâm triều thiên

Phiên bản Dịch · 1930 chữ

Ngũ tâm triều thiên

(cách ngồi ‘năm tâm hướng lên trời, mình có để hình minh họa nha.)

Tôi cũng là về sau được nghe Trương mù giải thích, lưu danh sau khi chết, và nhìn mặt lần cuối, không cần biết là cái nào, đều là một chuyện vô cùng lớn đối với một người, huống chi, tôi còn một lần dính hai loại, theo như lời của Trương mù, sẽ là:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu không chết, thì còn có ai chết? tôi thay cậu chết à? Cút cút cút, cút mau, đừng có mà dẫn dụ cái xác sống kia đến đây!

Tôi cứ vậy mà bị Trương mù đuổi ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa, Trương mù không nói với tôi cách để giải quyết xác sống, thực ra lúc đầu anh ta định nói, nhưng cuối cùng lại thôi, lý do là, tôi rất ngu, học không được, cho nên cuối cùng anh ta chỉ nói với tôi một câu, buổi tối đừng ở một mình, cho dù có đi ‘ị’, cũng phải tìm người đi cùng.

Tôi lúc ấy tiện miệng hỏi một câu:

- Thế lúc tôi ngồi trên bồn cầu thì phải làm sao, cũng phải để người khác vào trong cùng?

Tôi lại lần nữa nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ không chút che đậy của Trương Mù, sau đó anh ta lắc đầu thở dài một tiếng, hững hờ xoay người đi, khiến giường cũng lắc lư một lúc, anh ta chổng mông vào mặt tôi, giữa lúc đó, còn không quên quay đầu nhìn tôi một cái, xác định đã điều chỉnh xong tư thế, mới thả một quả bom rất to vào mặt tôi.

Đối với hành vi ấu trí còn ngu xuẩn này của anh ta, tôi thật sự không nhìn được, xoay người bước đi, thuận tay đóng cửa lại--- úm trong đấy chết cha anh đi!

Vừa đi đến đại sảnh phòng cấp cứu, đã thấy một người đàn ông trung niên đang quở mắng cô chủ nhiệm, đại khái là vì sao lại để cho tôi đi lại một mình, đứng phía sau người đàn ông, còn có hai anh cảnh sát mặc đồng phục, xem ra nhà trường đã báo cảnh sát rồi.

Người đàn ông trung niên kia hẳn là lãnh đạo nào đó của nhà trường, cô chủ nhiệm đứng cúi gằm mặt trước mặt người đàn ông trung niên, tôi vội vàng đi tới, nói với cô chủ nhiệm:

- Em đi vệ sinh xong rồi.

Tôi thấy sắc mặt người đàn ông trung niên tức thì xấu hổ, nhưng không định xin lỗi cô chủ nhiệm, ông ấy đánh giá tôi trên dưới một lượt, hỏi tôi:

- Em chính là Lạc Tiểu Dương?

Tôi gật đầu, ông ấy nói tiếp:

- Trường học cũng là vì suy nghĩ cho sự an toàn của các em, cảnh sát có vài lời muốn hỏi em, em phối hợp một chút.

Tôi biết, đây gọi là ‘lấy lời khai’.

‘phòng thẩm vấn’ được sắp xếp ở văn phòng của bác sĩ, vừa vào trong cửa đã bị khóa lại, không cho những người khác tiến vào, xem như là bảo vệ sự riêng tư cho tôi, tiếp đó là một khoảng thời gian rất buồn tẻ nhàm chán, hỏi một đáp một, chỗ này tôi cũng không kể chi tiết nữa, dù sao tôi cũng không nói thật, tôi chỉ nói tôi không biết gì cả, vừa mới lên tầng đã nhìn thấy bọn họ đang xuống dưới, cảnh sát cũng không có biện pháp, không thể cứ vậy mà ‘ép cung’ tôi.

Sau khi thẩm vấn, tôi được thông báo không thể quay về phòng ký túc lúc trước nữa, nói là vì để bảo vệ hiện trường, tôi được sắp xếp đến một căn phòng cho thầy cô giáo nghỉ ngơi, đám người lão đại tiếp tục về ngủ ở ký túc, nhưng không phải tầng tám, mà là tầng bốn, phòng 419.

Tôi thì sao cũng được, ngủ ở đâu cũng như nhau, có điều thế này, buổi tối sẽ chỉ có một mình tôi, tôi đưa ra yêu cầu với người đàn ông trung niên, buổi tối có thể cho tôi ở một nơi nhiều người chút được không, tôi không thể ngủ một mình được.

Người nọ nghe xong cảnh giác hỏi tôi:

- Vì sao không thể ở một mình?

Tôi nói, dù sao cũng không thể ở một mình.

Không ngờ người nọ lại chỉ tay vào mặt tôi nói:

- Nói thật cho em biết, chính là vì nghi ngờ em, mới để em ở một mình tối ngày hôm nay, em nói em không ở một mình được, lẽ nào còn muốn giết người tiếp à?

Ông ấy đã nói đến nước này, tôi nghĩ tôi có nói thêm cái gì cũng vô dụng, chỉ biết ngậm miệng mặc kệ.

Trước lúc đi, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của Trương mù, anh ta nói tôi lên trên đó một chuyến, tôi nói qua với cô chủ nhiệm, liền đi lên trên, sau khi vào trong phòng, tôi sợ tới mức nhảy dựng lên, tôi thấy ở một chiếc giường khác, có người giấy mặc quần áo vào giày của tôi, chiều cao gần như giống hệt.

Trương mù chỉ người giấy nói:

- Cậu đem người giấy này về đặt lên trên giường, giữa đường đừng để người khác nhìn thấy, xong xuôi cậu phải trốn dưới gầm giường, lòng bàn tay và lòng bàn chân đều không được chạm đất, có làm được không?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Không phải chính là tứ cước triều thiên sao? (giơ hai tay hai chân lên trên trời.) làm được.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, không phải là giơ hai tay hai chân lên trời, là ‘ngũ tâm triều thiên’!

Ngũ tâm triều thiên tôi biết, trước kia xem Trung Quốc quốc tịch, từng nhìn thấy qua, cái gọi là ‘ngũ tâm’, chính là hai lòng bàn tay bàn chân, và đỉnh đầu, cộng lại là năm ‘tâm’ , trong sách có ghi chép, ‘ngũ tâm triều thiên’ là tư thế của đạo giáo lúc ngồi thiền, nghe nói có thể giúp con người nhập định và có lối tư duy thông suốt.

Sau đó, Trương mù lại dặn dò tôi, trước lúc đi ngủ, dùng một sợi chỉ đỏ xỏ tiền đồng vào, treo trên khung cửa, chiều dài đại khái có thể chạm vào đầu là được, đặt một cái bát sứ ở đầu giường, cho ít nước vào bát, không cần đầy, khoảng một phần ba là được, chuyện còn lại, phải xem nhân phẩm của cậu, có điều tôi đoán với cái nhân phẩm của cậu, ngày mai tôi phải thay cậu nhặt xác, nhưng cậu yên tâm, nếu cậu chết rồi, tôi sẽ đích thân làm cho cậu vài người giấy, nể mặt cha ông chúng ta có quen biết nhau, tôi giảm giá cho cậu, thế nào, đã phúc hậu chưa?

Tôi lười luyên thuyên với anh ta, dùng ga giường bọc người giấy lại, sau đó đi xuống tầng.

Xuống dưới tầng, đám người lão đại và cô chủ nhiệm đều hỏi tôi đang ôm cái gì vậy, tôi nói là đồ hộ mệnh, hiện tại không thể xem, cô chủ nhiệm cũng không trì hoãn, dẫn chúng tôi rời đi, tôi được cô đích thân dẫn đi, phòng nghỉ đó là của cô ấy, đưa tôi đến nơi, cô còn phải vội vàng quay về khoa cấp cứu tiếp tục đợi kết quả, tôi cũng không nói với cô, thựa ra Phùng Vĩ Nghiệp đã chết rồi, không thể cứu sống lại nữa, tôi nghĩ, cô có thể có nhiều thêm một giây hy vọng, cũng tốt hơn một giây.

Dọc đường đi, hai người chúng tôi không ai nói gì, bầu không khí rất phẳng lặng, kỳ thật trong lòng chúng tôi đều biết rõ, hung thủ không phải tôi, nhưng lại không có biện pháp chứng minh.

Lúc sắp đều tòa dạy học, cô chủ nhiệm đột nhiên hỏi tôi:

- Em có tin trên thế giới này có ma không?

Tôi không ngờ cô lại hỏi tôi một câu hỏi như vậy, điều này khiến tôi nhất thời không biết nên trả lời thế nào, tôi chỉ đành không chắc chắn nói:

- Không có --- chứ?

Cô lại hỏi:

- Nhất định em đã nhìn thấy, đúng không?

Tôi cười cười, không trả lời, vấn đề này cô bảo em phải trả lời thế nào? Tôi rốt cuộc nên nói là gặp rồi hay là chưa?? Vì thế, tôi lại chìm vào trầm mặc, mãi cho đến khi cô chủ nhiệm đưa tôi đến nơi, mới nói:

- Buổi tối có việc gì thì gọi điện cho cô.

Nói xong, cô xoay người bước đi.

Vào cửa, tôi đánh giá căn phòng một chút, thực ra bố cục trong phòng ngủ cũng tương đương nhau, nhà vệ sinh nằm ngoài ban công, đến ngay cả diện tích căn phòng cũng xấp xỉ nhau, chẳng qua nơi này chỉ có hai chiếc giường, không gian nhìn rộng hơn phòng ký túc, chiếc giường bên phải vẫn có chăn đệm, có lẽ là giường của cô chủ nhiệm, giường bên trái không có gì, chỉ có dát giường, tôi không do dự chọn giường phía bên trái, bắt đầu đặt người giấy lên trên giường theo lời dặn của Trương mù, cũng bắt tay vào bố trí tiền đồng bát sứ.

Đồ vật rất đơn giản, không có gì khó khăn, rất nhanh đã làm xong, tiếp theo chính là ngồi tư thế ‘ngũ tâm triều thiên’, nhưng chưa luyện qua, cũng không biết có đúng hay không, cũng may trong phòng nghỉ của cô chủ nhiệm có một cái gương chạm đất, nằm ở bên tay phải từ cửa bước vào, cũng có nghĩa là nằm trước cửa sổ, tôi ngồi trước gương luyện tập vài lần, xác định tay chân đều không chạm đất, mới vừa lòng chui xuống gầm giường.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi không dám tắt đèn, nhưng sau mười một giờ, đèn lại tự động tắt, lúc này tôi mới nhớ, tòa dạy học buổi tối cứ đến mười một giờ là cúp điện, tôi thầm chửi mắng nhà trường, cũng hối hận vì sao lúc ấy không cầm một cái đèn dầu đến.

Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy cả tòa nhà bắt đầu yên tĩnh, chân tôi cũng đã tê tê, tư thế này không dễ ngồi, với lại, tôi đột nhiên cảm thấy bàng quang mình hơi đau, là vì nhịn tiểu, tôi nghĩ, đi vệ sinh chắc cũng không có vấn đề gì?

Vì thế tôi duỗi chân tay ra, mở đèn di động, không quan tâm được hai chân đã tê cứng, bám tay vào bàn hấp tấp chạy vào nhà vệ sinh.

Lúc quay về, tôi bị cái gương dọa nhảy dựng lên, thảo nào người thế hệ trước đều nói, giường ngủ không được đối diện với mặt gương, bạn nghĩ xem, nếu vừa ngủ dậy, đã nhìn thấy một gã giống bạn như đúc, bạn còn nói bạn không sợ đi.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy ngoài cửa phòng vang lên một tiếng động, có người đẩy cửa tiến vào, tôi vội vàng chui xuống gầm giường ‘ngũ tâm triều thiên’, tắt cả đèn di động đi.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.