Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trương Mục tỉnh rồi

Phiên bản Dịch · 1918 chữ

Sau khi Trương Mục bị chặt mất một cánh tay ở nhà xác, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh trong phòng giám hộ, giữa khoảng thời gian đó tôi không dám hỏi Trương mù vấn đề liên quan đến Trương Mục, sợ nghe thấy tin dữ.

Nhưng từ sau khi biết tin Trương Mục đứt một cánh tay bị đưa đi cấp cứu, Trương mù không còn hỏi thêm gì nữa, cũng không biết anh ta thực sự yên tâm hay là cũng giống tôi, lo lắng đến mức không dám hỏi.

Tôi thấy sau khi anh ta cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nói với tôi:

- Trương Mục tỉnh rồi.

Tôi hỏi, vẫn ổn chứ?

Trương mù đáp:

- Không chết được.

Tôi lại hỏi, tôi có thể giúp được cái gì không?

Trương mù mặt mày ngỡ ngàng hỏi:

- Giúp cái gì?

Tôi nói:

- Không phải anh từng nói, thợ nhân các anh đều có ‘vận hạn’ à, lẽ nào anh không sợ Trương Mục gặp ‘vận hạn’?

Trương mù nói:

- Thợ nhân nào cũng có ‘vận hạn’, Trương Mục cũng có, nhưng không quá nặng, nhiều nhất cũng chỉ ba hồn bảy vía tạm thời bất ổn, chỉ cần phẫu thuật thành công, trên cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì, qua một thời gian nữa là khỏe rồi.

Tôi nói:

- Vì sao vận hạn của anh ta không nặng, còn của anh thì lại thiếu chút nữa mất cả mạng sống?

Trương mù nói:

- Còn có thể là vì sao, người quá đẹp trai, ông trời ganh ghét! Tôi đẹp trai thế này, vốn dĩ có thể kiếm cơm bằng tướng mạo, nhưng lại cứ cố tình muốn dựa vào tay nghề cùng tài hoa, cậu nói xem, ông trời có cho phép một người hoàn mỹ như tôi xuất hiện không? nói cho cậu biết, căn bản không thể cho phép, cho nên mới có ‘vận hạn’, muốn khiến tôi phải chết.

Tôi tức giận lườm Trương mù, nói:

- Nói tiếng người!

Trương mù ngượng ngùng cười hì hì nói:

- Cậu còn nhớ tôi nói với cậu, vì sao thợ nhân lại có ‘vận hạn’ không?

Tôi gật đầu:

- Anh nói, người âm và người dương thực ra đều là tồn tại khách quan, người dương có cách hành sự của người dương, người âm có cách hành sự của người âm, hơn nữa, cũng không thể nói người nào tốt người nào không tốt, đúng không?

Trương mù gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên khi thợ nhân đứng ở góc độ người dương để xử lý người âm, không cần biết đúng sai, ít nhiều đều dính nhân quả, nhân quả càng nặng, vận hạn càng lợi hại, cho nên, thợ nhân chúng tôi thường sẽ không tùy ý ra tay với người âm, lại càng không đánh tan âm hồn của người âm, đây không phải là tích đức, mà là muốn gặp báo ứng!

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đây chính là cái gọi là ‘phản phệ’, thảo nào từ lúc tôi bắt đầu quen biết thợ nhân, cho dù là Trần tiên sinh hay Trương mù, Lăng Giáng, thợ nhân bọn họ đại đa số đều lấy việc tự bảo vệ mình và cứu người làm chính, mặc dù ‘Trát Qủy Dao’ của Trương Mục cũng là sau khi anh ta bị thương mới có tác dụng, không phải là bọn họ không biết, chỉ là không muốn dính dáng quá nhiều nhân quả, sợ tương lai không được chết già, thậm chí còn gặp phải những chuyện khủng bố hơn.

Trương mù tiếp tục nói:

- Huống chi, những gì tôi vừa nói cũng đều là thật --- cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, cậu nhìn tôi như vậy, khiến tôi có cảm giác mình giống như một thằng ngốc, giống hệt với cậu, ‘trời đố kị với anh tài’ tôi nói là thật, cậu ngẫm đi, thợ nhân chúng tôi, có thể nói là ‘xen vào’ tồn tại giữa người dương và người âm, vừa có thân thể và linh hồn của người dương, lại còn có thợ thuật đối phó người âm, cậu nói đi, một đám người lợi hại như vậy tồn tại, ông trời sao có thể nhìn vừa mắt, mà mặc kệ không quan tâm?

(nguyên tác: 木秀于林风必摧之: ‘ cây cỏ mọc thành rừng, vẫn bị gió quật bật rễ’, có nghĩa là một người dù có tài năng xuất chúng, phi phàm, nhưng vẫn dễ bị ghen ghét đố kị, chỉ trích, tương đương như câu nói thịnh hành bên Việt Nam mình là ‘giàu thì nó ghét, nghèo thì nó khinh, thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt. =))) )

Tôi gật đầu, tỏ vẻ hẳn đúng là đạo lý này.

Trương mù tiếp tục nói:

- Cho nên, nếu đã là một loại trừng phạt nghiêm khắc, đương nhiên, phải phạm tội càng nặng, trừng phạt mới càng nặng, Trương Mục từ lúc đẻ ra đến giờ, tuy rằng học nhiều thợ thuật, nhưng chưa từng dùng qua, làm sao dính nhân quả được? cho dù là có, cũng chỉ có một ít, hơn nữa bản thân anh ta cũng là bác sĩ, trị bệnh cứu người, cho dù có phải trả nhân quả, trên người anh ta vẫn có sự bảo vệ của chứng nghiệp bác sĩ, ‘vận hạn’ của anh ta, có thể nghiêm trọng được sao?

Nghe đến đó, tôi nhìn Trương mù, cười hỏi:

- Thành thật khai báo, mấy năm nay, anh rốt cuộc đã dùng thợ thuật làm bao nhiêu chuyện xấu xa để bị gặp báo ứng thế này?

Trương mù dùng một cái gối ném tôi, chỉ tay vào mũi tôi mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu còn có mặt mũi nói chuyện báo ứng với tôi? Trước lúc ông đây đến thôn nhà cậu, luôn làm việc thiện tích đức, ngay cả bán người giấy, cũng rẻ hơn người khác vài ‘đồng’, không biết đã tích được bao nhiêu ‘âm đức’, vào thôn nhà cậu, trước là ‘Ngũ Thể Đầu Địa’, sau lại là ‘ấn Tam Thước Thần Minh’ nữa lại là ‘Địa Sát Trùng Nguyệt’, cuối cùng còn xoay người cho cậu, ông nói cho nhà ngươi biết, hiện giờ ông còn sống, quả thực chính là kỳ tích, tôi nghĩ, chủ yếu là có liên quan đến việc gương mặt tôi đẹp trai, cho nên diêm vương cũng không dám thu nhận.

Tôi đã lười tranh cãi với anh ta về vấn đề này, lời anh ta nói thật thật giả giả, căn bản không cần thiết phải tranh luận, dù sao tôi cũng đã biết Trương Mục không có nguy hiểm tới tính mạng là được rồi.

Tôi nói:

- Tôi muốn đi thăm Trương Mục, một mình anh ở đây có vấn đề gì không?

Trương mù cười lạnh một tiếng nói:

- Sao? nếu tôi có vấn đề, cậu có thể giúp được gì à? Mau cút đi, lười nhìn cậu, khỏi ảnh hưởng đến thẩm mỹ quan của tất cả mọi người trong căn phòng này.

Đối với hạng người tự luyến như Trương mù, tôi đã thấy không có gì kì lạ, thế là đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Phòng giám hộ của khoa cấp cứu nằm ngay dưới tầng hai, cùng một tầng với phòng phẫu thuật, thiết kế như vậy cũng tiện cho bác sĩ có thể kịp thời cứu giúp người bệnh gặp nguy hiểm, sau khi đăng kí xong, tôi đổi sang một bộ quần áo thăm hỏi màu xanh, đeo thêm một đôi giày, đội mũ đeo khẩu trang, lúc này mới tiến vào trong phòng giám hộ, cũng là ICU mà chúng ta hay nói.

Tiến vào ICU, tôi mới biết, hóa ra phân cảnh yêu đương ngậm ngùi thắm thiêt trong phòng chăm sóc ở những bộ phim truyền hình hoàn toàn là xàm xí, trong phim, nữ diễn viên hoặc nam diễn viên bệnh tình nguy kịch, một người khác quỳ trước giường, vừa nhớ lại kỷ niệm vừa khóc lóc thảm thương, nhưng nếu là ngoài đời, đã sớm bị kéo ra ngoài ‘dùng côn đánh chết’, bên trong phòng bệnh luôn được giữ im lặng, những người nằm trên giường bệnh, gần như ai cũng được cắm đầy các ống truyền, có trợ giúp của máy thở ô-xi, có máy đo nhịp tim, bình truyền dịch ---- nói thật, nếu có một ngày tôi biến thành hình dạng đó, tôi thà rằng chết ngay đi còn hơn.

Trương Mục ổn hơn tôi nghĩ nhiều, không cắm đầy ống khắp người như các bệnh nhân trên giường bệnh khác, mà nhắm mắt nằm im lặng trên giường, tôi nhẹ giọng khẽ gọi anh ta, anh ta mở to mắt nhìn tôi, tôi phát hiện, ánh mắt anh ta không còn kiên định và tự tin như trước, anh ta chỉ liếc tôi một cái, sau đó lại nhắm mắt, không nói gì.

Tôi biết, hiện tại có lẽ anh ta chưa thể chấp nhận sự thật cánh tay mình đã bị chặt đứt, cho nên, sau khi an ủi anh ta vài câu, liền chuẩn bị rời đi.

Nhưng không ngờ, chính vào lúc tôi xoay người đi, anh ta đột nhiên gọi tôi lại, nói:

- Kêu bạn học cậu ra ngoài một chút, tôi có lời muốn nói riêng với cậu.

Nghe như thế, tôi thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần,vội vàng xoay người nhìn ra sau lưng, nhưng ngoài các bác sĩ và y tá đang bận rộn ra, người nào cũng không có!

Tôi hỏi Trương Mục:

- Tôi chỉ đến đây một mình, không có bạn học đi cùng!

Trương Mục dùng cánh tay còn lại chỉ ra sau lưng tôi, nói:

- Tôi cũng không bị mù, cậu không dẫn bạn học đến đây, thế hắn là ai?

Tôi nói:

- Trương Mục, anh đừng dọa tôi, tôi đúng là chỉ đến một mình, với lại, chỗ anh chỉ làm gì có người?

Trương Mục nghe tôi nói đến đây, ánh mắt tức khắc có thần, híp mắt nhìn chằm chằm ra sau lưng tôi, nhìn bộ dáng nheo mắt của anh ta, rất giống Trương mù, tôi không biết liệu đây có phải là di truyền của nhà họ Trương bọn họ không, tôi chỉ biết, hiện tại, lưng tôi đã sởn gai ốc.

Anh ta nhìn một lát, sau đó nói với tôi:

- Là tôi nhìn nhầm rồi, không có người, cậu cúi xuống đây, tôi có lời muốn nói.

Trương Mục càng nói anh ta nhìn nhầm, tôi lại càng không tin, anh ta là người thế nào, sao có nhìn nhầm?

Tôi cong lưng cúi người xuống, thấy ánh mắt anh ta đột nhiên lóe qua tinh quang, sau đó vươn cánh tay còn lại lên, trong tay cầm một cái gương bát quái, cái gương này vẫn luôn được anh ta giấu trong ngực, anh ta nắm tấm gương, hung hăng ấn vào trán tôi, đau đến mức suýt thì kêu thành tiếng.

Sau đó tôi thấy anh ta nói rất nhanh:

- Chờ Trương mù khỏe lại, mau đưa tôi về quê.

Nói xong, anh ta lật gương bát quái lại, đặt lên ngực mình, nhắm mắt, vẻ mặt an tường, mặc kệ tôi có gọi thế nào, anh ta cũng không nói chuyện nữa, nhìn qua, thật giống như người chết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.