Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị Cẩu cụt tay

Phiên bản Dịch · 1813 chữ

‘Diễn xuất’ của Trương Mục, cuối cùng tôi cũng nhớ ra hình như đã từng nhìn thấy ở đâu, rất nhanh đã có đáp án, lúc Trương mù vừa vào viện, gã ăn chín cái đầu tìm đến cửa, Trương mù cũng ‘diễn xuất’ như vậy, mặc kệ tôi có gọi thế nào cũng không tỉnh.

Lúc ấy tôi còn tưởng Trương mù bệnh nặng, hiện tại nhìn thấy Trương Mục cũng mang bộ dạng như người chết, tôi mới hiểu, hóa ra đây là kỹ năng giả chết nhất định phải có của nhà họ Trương, một khi gặp phải nguy hiểm, sẽ khiến bản thân nhìn như người chết, tuy rằng rất đơn giản, nhưng lại có tác dụng lớn.

Trương Mục nói sau lưng tôi có một bạn học đi theo, tuy rằng anh ta nói đã nhìn nhầm, nhưng tôi dám khẳng định, sau lưng tôi, đúng là có một người như vậy đi theo tôi, nhưng vấn đề là, hắn là ai? Hơn nữa, vì sao Trương Mục lại khẳng định hắn là bạn học tôi? Chẳng lẽ lúc trước Trương Mục đã nhìn thấy tôi và hắn ở chung một chỗ?

Mấy vấn đề này tôi vốn còn muốn hỏi, nhưng Trương Mục hiện tại lại giả chết, tôi cũng bất lực.

Tôi nhớ rõ Trương mù và Lăng Giáng từng nói, có ‘thứ’ đi theo tôi, Lăng Giáng cũng không có cách đối phó, tôi vẫn cho rằng đó là bé gái có bím tóc đuôi ngựa, nhưng hiện tại Trương Mục lại nói vậy, chẳng lẽ suy nghĩ của tôi đã sai? Hay là nói, người đi theo sau lưng tôi kia, gần đây mới xuất hiện? tôi cảm thấy khả năng này rất lớn, nhưng, hắn là ai?

Y tá và bác sĩ thấy tôi gọi mãi mà Trương Mục không tỉnh, hốt hoảng chạy tới, bắt đầu tiến hành một loạt phương pháp xử lý khẩn cấp, tôi đoán bọn họ nghĩ Trương Mục sắp ngỏm rồi!

Cả phòng giám hộ tổng cộng có ba bác sĩ trực ban, cộng với năm y tá, tổng cộng là tám người, lúc này tất cả đều bao quanh người Trương Mục, có thể thấy, bọn họ rất coi trọng anh ta.

Tôi biết Trương Mục đang giả chết, cho nên cũng không lo lắng, xoay người bước đi.

Tôi vừa mới chuyển thân, nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại vừa vặn là mười hai giờ đêm, tôi chỉ ở trong ICU chưa đến mười phút, vậy mà hiện tại đã là 12 giờ đêm, xem ra đã nán lại trong phòng bệnh của Trương mù quá lâu.

Tôi vừa muốn cất bước đi ra ngoài, đã cảm nhận thấy sau lưng có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cảm giác này rất quen thuộc, hơn nữa còn càng lúc càng mẫn cảm, tôi dám khẳng định, phía sau đang có người nhìn tôi.

Tôi không quay đầu lại, mà xoay cả người, liếc mắt nhìn quanh phòng bệnh, ngoài nhóm bác sĩ y tá đang bận rộn bên giường Trương Mục ra, cũng chỉ có những âm thanh ‘tít tít’ phát ra từ các dụng cụ, máy thở lúc nào cũng hoạt động, ngoài ra, không còn động tĩnh gì khác.

Vì chiếu cố đặc biệt cho người bệnh nghỉ ngơi, trong phòng giám hộ, mặc dù buổi tối vẫn bật đèn, nhưng ánh đèn khá tối, nhìn từ góc độ của tôi, vừa hay chỉ nhìn thấy giường bệnh, và cái đầu của bệnh nhân thò ra bên ngoài chăn nằm bên trên, về phần là nam hay nữ, bởi vì khoảng cách, nên tôi nhìn không rõ, cũng không biết rốt cuộc là ai đang nhìn mình, cũng càng không biết nhìn tôi để làm gì.

Nhưng tôi chẳng định suy nghĩ nhiều về chuyện này, tôi định quay về tìm Trương mù trước, nhưng chính vào lúc tôi chuẩn bị rời đi, máy thở sau lưng đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo khẩn cấp, bác sĩ và y tá lại vội vàng chạy đến, kiểm tra xử lý cho người bệnh nằm trên giường kia.

Nếu bạn từng có cơ hội tiến vào phòng giám hộ, bạn sẽ biết, ra vào nơi này, đều cần phải quẹt thẻ ra vào mới vào trong được, thẻ ra vào nằm trong tay y tá trưởng, nhưng bây giờ cô ta đang bận rộn phối hợp cùng bác sĩ, nên tôi định đợi bọn họ xử lý xong rồi mới đi, cũng không phải bởi vì tôi muốn đi, mà lại khiến bọn họ chậm trễ trong việc cứu giúp bệnh nhân.

Không bao lâu sau, người bệnh trên cái giường này đã được xử lý xong, âm thanh báo động trên máy móc không còn vang lên, người bệnh sau khi được kiểm tra hình như cũng khôi phục trạng thái bình thường, bác sĩ và y tá vừa định nghỉ ngơi một lát, tôi lại nghe thấy tiếng cảnh báo của máy thở khác vang lên, hơn nữa còn dồn dập hơn so với lúc trước, sở dĩ dồn dập hơn lúc trước, là bởi vì không chỉ có một cái máy thở phát ra âm thanh báo động, mà là ngay cả cái giường bên cạnh, cũng phát ra âm thanh như thế.

Lần này, ba bác sĩ đã bận tối mắt tối mũi, vòng quanh ba cái giường khẩn trương xử lý cho bệnh nhân.

Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ thầm y tá trưởng cũng chưa có thời gian mở cửa cho tôi ngay, vì thế tôi dứt khoát ngồi xuống ghế, kiên nhẫn chờ đợi.

ở trong này, không được dùng điện thoại, bởi vì điện thoại có vi khuẩn, rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng bệnh nhân.

Một lát sau, bác sĩ và y tá ở một cái giường dừng lại động tác trong tay, có lẽ đã cứu xong, vì thế tôi đứng dậy, chuẩn bị kêu y tá trưởng dẫn tôi ra ngoài, nhưng vừa đứng dậy, cái giường thứ tư lại bắt đầu kêu inh ỏi, vì thế tôi lại ngồi xuống, tiếp tục chờ đợi.

Nói thật, môi trường trong này khiến tôi cảm thấy rất áp lực, bốn phía là những bức tường không thông gió, chỉ có điều hòa đảm bảo chất lượng không khí, ngọn đèn lờ mờ, khiến người ta không cảm nhận được sự sống, ngược lại còn có cảm giác không khí thật trầm lặng, còn cả sự yên tĩnh dị thường trong đây, đều làm cho tôi thấy rất không thoải mái.

Lúc tôi đang suy nghĩ miên man, tôi đột nhiên nghe thấy bác sĩ chửi thề một câu:

- Ông nội nhà nó nữa, đêm nay gặp ma rồi à?

Một bác sĩ khác nói:

- Còn quái lạ hơn cả gặp ma, hôm nay cứ hết người này lại đến người khác!

Nghe nói như thế, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn tám chiếc giường bệnh trước mắt, có cảm giác bất an khó chịu.

Trương Mục vừa nãy nói tôi đi cùng một người bạn học? vậy trong khoảng thời gian tôi ngồi chờ, hắn làm gì? chẳng lẽ hiện tại các giường bệnh xuất hiện tình huống dị thường, toàn bộ đều là do hắn ban tặng?

Nghĩ tới đây, tôi trừng mắt nhìn giường bệnh còn lại, nếu cuộc đối thoại của các bác sĩ là đúng, vậy tiếp theo, sẽ đến lượt giường bệnh này xảy ra vấn đề, vì thế tôi đứng dậy, đến gần vài bước, để dễ quan sát.

Tôi thấy, trên giường bệnh là một người già, lúc tôi đi qua, người già đột nhiên trợn mắt nhìn tôi chằm chằm! hơn nữa, sắc mặt còn vô cùng sợ hãi!

Vấn đề là, tôi và ông ấy chưa từng gặp mặt, vì sao ông ấy lại sợ hãi như vậy? lẽ nào sợ tôi rút ống thở của ổng? --- không đúng, ông ấy không phải đang sợ tôi, mà là sợ cái gã sau lưng tôi!

Vừa nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhìn thấy, một cái tay trắng nhợt không chút sắc máu, chậm rãi thò ra từ dưới gầm giường.

Cái tay này tuyệt đối không phải tay người, tay hắn rất trắng, trắng như bị ngâm trong nước, cũng không trắng hồng như da người sống, ngược lại, còn hơi sưng phù --- cái tay này, hình như tôi từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng trong giây lát, tôi không thể nhớ ra!

Sau khi cái tay này thò lên, dừng lại trên không trung một chút, hình như đang xác định phương hướng, sau đó đột nhiên vồ vào cái máy thở bên giường, tay hắn nắm lấy ống thở, ra sức kéo, muốn rút cái ổng thở xuống.

Lúc này tôi không quan tâm được sợ hãi, lập tức ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem là thứ gì đang làm loạn, nhưng khi tôi ngồi xuống, lại không nhìn thấy gì, thật giống như cái tay kia đã biến mất vào hư không!

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải chính là cái tay của Vương Nhị Cẩu đó sao? chẳng qua lúc tôi nhìn thấy tay hắn, da tay không có trắng bệch như vậy, cũng không sưng phù như vậy, nhưng tôi dám khẳng định, đây là cánh tay của Vương Nhị Cẩu! còn về phần vì sao tôi có thể chắc chắn, thì nếu bạn từng bị một cánh tay đuổi giết, tôi nghĩ, bạn cũng sẽ nhớ nó cả đời!

Vương Nhị Cẩu không phải đã bị giải quyết trong ao cá rồi sao? cho dù chưa bị giải quyết, có lẽ cũng đã bị chôn vùi trong lúc lấp ao rồi, huống chi, còn có cá Quy Khư, cánh tay này đã sớm bị ăn hết thịt, vì sao, cánh tay hắn vẫn xuất hiện ở đây?

Mục đích của nó là gì?

Tôi thử dùng phương pháp ‘thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất’ của Trương mù.

Nó làm như vậy, là vì muốn khiến các bác sĩ và y tá mệt mỏi kiệt sức, không có thời gian quan tâm đến Trương Mục sao? hiển nhiên không phải, Trương Mục hiện tại ngủ ngon lành hơn bất cứ ai, vậy thì, còn có thể ảnh hưởng đến ai? Chỉ có thể là tôi, khiến tôi không thể đi ra ngoài!

Nhưng, cho dù hiện tại không ra ngoài, thì lại gây ra ảnh hưởng gì? thứ nhất, không thể đem tin tức về Trương Mục truyền ra ngoài, thứ hai, chính là không thể trở lại phòng bệnh của Trương mù.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên bừng tỉnh, má nó, nguy rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.