Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọn lửa xanh biếc

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

Nghe Trương mù nói vậy, cả người tôi ngây ra.

Cái gì mà tôi gây chuyện? tôi đây không phải dựa vào bản lĩnh của mình thoát ra khỏi ảo cảnh, bước vào hiện thực cứu anh sao? sao lại gây chuyện?

Trương mù nói:

- ẩn dao môn thần trên cửa là để phòng cậu, cậu thì hay rồi, trực tiếp phá hoại nó.

Tôi nói:

- nó vừa rồi khiến tôi rơi vào ảo giác, tôi không tìm thấy anh.

Trương mù nói:

- Đừng nói là cậu, cho dù người nào tiến vào, cũng không tìm thấy tôi, nhưng hiện tại không còn tác dụng rồi, người nào tiến vào cũng tìm thấy tôi.

Tôi nói:

- Chắc không phải là do tôi phá chứ? Một thứ phức tạp như vậy, dễ bị phá thế sao?

Trương mù nói:

- Thứ này vốn không dùng để phòng con người, cậu muốn phá thì khó lắm à?

Tôi nói:

- Tôi chỉ che hai mắt nó lại, chắc cũng không có chuyện gì to tác chứ?

Trương mù nghe xong lắc đầu nói:

- Mấu chốt trong này chính là cặp mắt kia, mặc kệ là người nào tiến vào, những gì hắn nhìn thấy, đều là hình ảnh trong đôi mắt của ẩn dao môn thần, chúng nó muốn cậu nhìn thấy một căn phòng trống, cậu chỉ có thể nhìn thấy căn phòng trống, chúng nó muốn cho cậu nhìn thấy màn đêm tối đen như mực, vậy thì cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng tối!

Tôi nghe xong mới hiểu, tôi đúng là gây chuyện rồi, hóa ra đây là thứ dùng để bảo vệ Trương mù, không ngờ lại bị tôi phá hỏng, đến lúc đó thật sự có ‘vận hạn’ tìm tới cửa, chỉ dựa vào tôi, có thể chống cự được sao?

Tôi hỏi:

- Vậy hiện giờ tôi gỡ tiền đồng xuống có được không?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu dùng một cái kim đâm thủng mắt người ta rồi, cậu rút kim ra, mắt của người ta lại nhìn thấy được nữa hở?

Tôi lại hỏi:

- ẩn dao môn thần dễ phá giải như vậy, tác dụng có lẽ cũng không lớn, tôi nghĩ nhất định anh không chỉ dựa vào bọn nó, anh vẫn còn chiêu khác đúng không?

Anh ta đáp:

- Tiên sư cái thằng vô dụng này, cậu không biết thì đừng nói linh tinh, ẩn dao môn thần là để phòng người âm vào nhà, chỉ cần chủ nhân bên trong không đồng ý, cho dù những âm hồn vong linh kia có cố muốn vào, cũng không thể tìm được chủ nhà, nhưng đối với người dương mà nói, điểm này căn bản không tồn tại, nếu không, trên thế giới sao lại có lắm vụ cướp của hiếp dâm như thế? Nói thật. có rất nhiều lúc tôi cảm thấy, đôi khi, người còn đáng sợ hơn ma, bởi vì ma dù có làm gì, cũng có biện pháp khống chế, nhưng con người, thực sự coi trời bằng vung.

Tôi nói:

- Anh đừng mỉa mai tôi, anh nghĩ đi, làm thế nào bây giờ?

Tôi thấy anh ta cúi đầu suy nghĩ, miệt dao mini lại chuyển động trên tay, sau đó mới nói:

- Trương Mục có đưa cho cậu thứ gì không?

Tôi nói:

- Không, anh ta chỉ nói một câu, bảo tôi truyền lời lại với anh, bao giờ anh khỏe rồi, mau đưa anh ta về quê.

Trương mù hỏi:

- Chỉ thế thôi à?

Tôi nói, hết rồi!

Anh ta không tin nhìn tôi, sau đó nói:

- Cậu đi lâu như vậy, không thể chỉ mang về một câu, cậu mau kể lại toàn bộ mọi chuyện từ đầu đến cuối cho tôi nghe.

Vì thế, tôi bắt đầu kể qua lại những tình huống từ lúc bước vào phòng giám hộ cho đến lúc đi ra, Trương mù nghe xong gật gật đầu, nói:

- Tôi nghĩ ra biện pháp rồi.

Tôi hỏi, biện pháp gì?

Anh ta đáp:

- Cậu cầm miệt dao đứng ngoài cửa, mặc kệ nhìn thấy hay nghe thấy gì, cứ đứng im ở đó, đừng lùi vào trong phòng là được.

Tôi hỏi, đơn giản thế à?

Trương mù cười lạnh nói:

- Khà khà, chờ lát nữa cậu sẽ biết, đến lúc đó cậu còn nói đơn giản, tôi công nhận lá gan cậu lớn.

Trương mù vừa nói vậy, tôi đã biết sự tình nhất định không đơn giản, thật giống như lúc dẫn hồn qua sông, vốn chỉ là cầm một cái đèn, nhưng sau này mới rõ, suýt chút nữa bị nhốt bên trong không ra ngoài được, tôi nghĩ, lần này, nhất định không khác gì lần trước.

Nhưng tôi vẫn không chú do dự cầm miệt dao đi ra ngoài cửa đứng, theo tôi thấy, chuyện là do mình gây ra, cho dù có vì vậy mà chết, tôi cũng tự làm tự chịu, hơn nữa tôi thề, nếu qua được đêm nay, tôi nhất định sẽ thỉnh giáo Trương mù, học nhiều một chút, bằng không rất có thể chết bất cứ lúc nào.

Tôi cầm miệt dao đứng ở cửa, đóng cửa lại, tôi nghe thấy Trương mù nói:

- Nhớ kĩ, mặc kệ thế nào, cũng không được lùi về phía sau, không được tiến vào phòng.

Tôi nói, biết rồi.

Nhưng tôi không hiểu vì sao phải như vậy, vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao?

Trương mù nói:

- Cậu có biết nguồn gốc của môn thần ( thần giữ cửa) không?

Tôi đáp, hiểu.

Tôi đúng là hiểu về nguồn gốc lai lịch của môn thần, dù sao tôi cũng học về văn hóa, đối với những thứ liên quan đến Trung Quốc cổ đại, cũng không phải biết hết, nhưng cũng biết nhiều hơn so với rất nhiều người, mà bốn năm qua, tôi không ngày ngày chơi game ăn nằm ở quán net như đám người lão đại, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong thư viện, đọc rất nhiều sách vở, cho nên có kiến thức rất vững chắc.

Nếu đã xem qua phim ‘Tây Du Ký’, tin rằng mọi người đều biết, lai lịch của hai vị môn thần Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo, nhưng mọi chuyện lại không giống như trong Tây Du Ký thuật lại. ở Trung Quốc, những địa phương khác nhau, môn thần cũng khác nhau, chỗ này bạn nào không hiểu có thể tra google, tôi sẽ không dài dòng lắm lời nữa.

Cái gọi là môn thần, thực ra chính là dùng một người vô cùng dũng mãnh lợi hại, đứng ở cửa, có tác dụng giữ nhà, ngoài miêu tả trong Tây Du Ký, thực ra trong lịch sử cũng còn có một người, có liên quan với môn thần, người này tên là Hoàng Đại Tiên! Nghe nói lúc Hoàng Đại Tiên được sinh ra, có hai vị tướng quân đã đứng trấn thủ trước sân cửa nhà ông ấy. hiện tại Trương mù muốn tôi làm theo Uất Trì Cung và Tần Thúc Bảo, trông coi tẩm cung Đường Thái Tông.

Tôi nói cho Trương mù nghe những gì mình biết, Trương mù nghe xong liền nói:

- Thằng ngốc này, cũng hiểu một vài thứ, còn không tồi.

Nhưng tôi nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện một vấn đề, môn thần không phải đều là một cặp sao? vì sao chỉ có mình tôi đứng ở chỗ này?

Tôi lớn tiếng hỏi Trương mù, vì sao chỉ có một mình tôi?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, con mắt nào của cậu thấy, cậu chỉ có một mình?

Tôi nói, hai mắt tôi đều nhìn thấy! anh muốn gạt tôi à?

Nói xong, tôi ý thức được một vấn đề vô cùng đáng sợ, Trương Mục không phải từng nói sau lưng tôi có một bạn học sao? hơn nữa, Trương mù cũng từng nói từ ‘mọi người’, cũng có nghĩa, hai người bọn họ đều nhìn thấy cái gọi là ‘người thứ ba’, nhưng chỉ mỗi tôi là không,chẳng lẽ lúc này, hắn cũng đang giống tôi, đứng ngoài cửa làm môn thần?

Nhưng vì sao lại nhiều thêm một người cơ chứ?

Trương mù nói:

- Cậu đừng lo lắng, đặt một cây nến trắng ở góc đông nam, rồi tắt hết đèn hành lang đi cho tôi.

Tôi nói:

- Không phải anh cố ý đó chứ? Đèn tắt hết rồi còn nhìn thấy cái gì nữa? anh muốn dọa chết tôi chứ gì?

Không ngờ Trương mù lại đáp:

- Tắt hay không tùy cậu, đến lúc đó gặp chuyện, đừng trách tôi đây chưa nói trước.

Tôi hận nhất chính là thái độ này của đám người Trương mù, rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng lại không muốn nói, còn lấy ra để uy hiếp tôi, tôi lại không dám không làm theo lời bọn họ, bởi vì tôi không biết cái gọi là ‘hậu quả’ này là gì, ngộ nhỡ rất nghiêm trọng, đến lúc đó là tự mình hại mình rồi --- lẽ nào còn chờ Trương mù đến cứu?

Tôi làm theo yêu cầu của Trương mù, đầu tiên là tìm góc đông nam, vị trí này rất dễ tìm, chính là hướng hơi lệch sang bên phải từ nơi mặt trời mọc, tôi nhớ Trần tiên sinh từng nói, buổi tối đi đêm, nếu gặp quỷ đả tường , hãy đi về hướng đông nam, bởi vì khổng tước bay về phía đông nam, phía đông nam, là nơi hỏa khí mạnh nhất, hiện tại đặt nến ở góc đông nam, có lẽ là muốn mượn đông nam vượng hỏa khí, cộng với ngọn lửa của nến, hẳn là có tác dụng xua tan tai họa.

Đợi tới khi tôi đặt xong nến, tôi đi sang một đầu khác của hành lang, tắt điện ở đầu cầu thang đi, sau đó đi lùi về phía cửa phòng bệnh Trương mù, muốn đưa lưng về phía ngọn nến, cố gắng không dính phải những thứ không sạch sẽ.

Đến khi tất cả đã chuẩn bị xong, tôi đứng ở cửa, trong tay nắm miệt dao, tôi nhìn thấy, ở phía tây bắc, cái bóng của tôi cũng giống tôi, tay nhấc miệt dao, đứng ở nơi đó.

Hóa ra, đây chính là người thứ hai trong miệng Trương mù! Một người khác, chính là cái bóng của tôi!

Nhưng đột nhiên, tôi phát hiện, ánh lửa trên ngọn nến đặt ở góc đông nam, lại biến thành màu xanh biếc!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.