Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ẩn đao môn thần

Phiên bản Dịch · 1754 chữ

Tôi vội vàng đi đến cạnh giường bệnh, nói với y tá trưởng hiện tại tôi phải ra ngoài.

Y tá trưởng bực bội trừng mắt lườm tôi, gần như là rống lên:

- Cậu không nhìn thấy trong đây đang bận cứu người à? Mắt cậu mù à? Nếu như người bệnh xảy ra chuyện, cậu gánh được trách nhiệm không?

Tôi vừa nghe thấy vậy đã nóng nảy, tính cách hoàn toàn khác với phong thái nhát gan ngày thường, thét lên với y tá trưởng:

- Nếu hiện tại tôi không ra ngoài, bên ngoài có người sẽ chết! đến lúc đó, chị gánh vác được trách nhiệm không?

Tôi không nói quá, tôi nói thật, nếu hiện tại tôi không ra ngoài, rất có thể Trương mù sẽ chết.

Lúc đầu tôi còn không nghĩ đến điểm này, nhưng sau khi nhìn thấy cánh tay của Vương Nhị Cẩu, cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.

Nếu không phải vì để giữ chân tôi lại, cánh tay của Vương Nhị Cẩu không cần thiết phải làm loạn cả phòng giám hộ lên như thế --- tuy rằng tôi không biết vì sao nó không trực tiếp tìm tôi, mà lại dùng cách gián tiếp để giữ chân tôi lại, nhưng nhất định, nó không muốn tôi ra ngoài.

Có lẽ là y tá trưởng nhìn thấy tôi khi nói đến mắt cũng không chớp, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc, cho nên đã tin lời tôi nói, vì thế, nhờ bác sĩ làm nốt công việc dang dở trong tay, vội vàng đi ra cửa, quẹt thẻ ra vào cho tôi, cũng không quan tâm quần áo bảo hộ tôi đã cởi ra hay chưa, tôi đứng giữa cửa cởi bỏ đồ bảo hộ ném xuống đất, làm vậy có thể khiến cửa không đóng được lại, cũng may hiện tại là giữa đêm, người đến thăm không nhiều, bằng không nếu nhìn thấy tôi thế này, nhất định sẽ nghĩ tôi bị bệnh thần kinh.

Ra khỏi ICU, tôi lập tức chạy lên tầng, vừa chạy vừa mắng mình ngu ngốc, trước lúc ra ngoài Trương mù đã nhắc nhở tôi rõ ràng như vậy, đáng tiếc lúc ấy tôi căn bản không bỏ vào tai.

Lúc ấy anh ta nói: ‘cút nhanh, lười nhìn cậu, miễn cho ảnh hưởng đến thẩm mỹ của tất cả mọi người trong phòng’, anh ta dùng bốn chữ ‘tất cả mọi người’, bình thường đều chỉ dùng khi chỉ ba hoặc ba người trở lên, nhưng vấn đề là lúc đó chỉ có tôi và anh ta trong phòng, sao lại có thể dùng từ ‘mọi người’? cũng chính là nói, lúc ấy trong phòng, ngoài tôi và Trương mù ra, vẫn còn người khác!

Về phần ‘người’ này là người âm hay người dương, dùng mông nghĩ cũng đoán ra.

Hơn nữa, ý tứ của Trương Mục quá rõ ràng, kêu Trương mù đưa anh ta về quê, vấn đề là, Trùng Khánh không phải chính là quê nhà của bọn họ sao? anh ta còn muốn Trương mù dẫn đi đâu? Cho nên, anh ta đây là đang muốn nói với Trương mù, mau chóng rời khỏi nơi này!

Trương Mục rốt cuộc đã nhìn thấy gì dưới tầng ‘-4’, mà khiến anh ta từ sau khi được cứu về, vẫn phải dùng gương bát quái bảo hộ trước ngực mình, đợi sau khi truyền tin tức lại cho tôi, lại úp vào ngực, giả chết! là thứ gì, có thể khiến một gã kiêu ngạo như anh ta, phải dùng cách này để ẩn trốn?

Tôi không dám nghĩ tiếp, một hành lang vốn dĩ không dài, nhưng tôi lại cảm thấy dài đằng đẵng, lúc tôi đứng bên ngoài phòng bệnh của Trương mù, cứ có cảm giác hơi bất thường.

Cửa phòng bệnh đã được lắp mới, sau khi bị vô số trẻ sơ sinh chết phá hoại, ngay hôm sau đã được thay, người thay cửa là một ông già, Trương Mục lúc ấy không giới thiệu với tôi, tôi cũng chẳng hỏi, chỉ biết ông già đó không giống với những người lao động chân tay bình thường, khi ván cửa được lắp lên, tôi nhìn thấy ông già vẫn còn dùng một con dao nhỏ khắc khắc vẽ vẽ lên trên mặt cửa. ( con dao này rất giống miệt dao mini, nhưng nhìn kĩ, vẫn có chút khác biệt.)

Đợi tới khi ông già vẽ xong, tôi tiến lại gần nhìn một chút, cánh cửa vẫn trơn bóng như ban đầu, cái gì cũng không có, nhưng Trương Mục và Trương mù đều khom mình một cái thật sâu với ông già, tôi từng hỏi qua Trương mù, người nọ là ai, anh ta chỉ nói đó là một vị tiền bối, cũng không nói thêm gì.

Xong chuyện, đợi ông già rời đi, tôi lại hỏi Trương mù, vừa rồi ông già bận bịu nửa ngày trước cánh cửa, nhưng sao lại chẳng nhìn thấy có gì khác?

Trương mù vô cùng khinh bỉ lườm tôi, rất là kiêu căng nói:

- Cái đó gọi là ‘ẩn dao’ nếu cậu nhìn thấy, thì mới gặp ma!

Hiện tại đứng trước cửa phòng bệnh, tôi nhìn thấy hai bên trái phải của cánh cửa, đều khắc một hình người cổ đại mặc áo giáp, người bên trái cầm ‘Đan Tiên’, người bên phải cầm ‘Song Giản’, tôi nhìn hai người, cứ có cảm giác đã thấy ở đâu, không bao lâu sau, tôi đã ý thức được, đây chính là ‘môn thần’ được dán trước cửa của các ngôi nhà dưới nông thôn, một người tên là Uất Trì Cung, một người tên là Tần Thúc Bảo!

Nhưng, vì sao hiện tại tôi có thể nhìn thấy bọn họ? chẳng lẽ tôi thật sự sắp gặp phải thứ đó?

Tôi dùng thủ pháp gõ cửa của Lăng Giáng, nghe thấy trong phòng có tiếng của Trương mù truyền ra:

- Trong phòng không có người, bạn sang phòng khác đi.

Tôi nghĩ rất có thể Trương mù đang nói đùa với mình, nên bỗng thấy yên tâm, cũng không nói hai lời, đẩy cửa bước vào.

Nhưng sau khi vào trong, đúng như lời Trương mù nói, trong phòng không có ai! Nhưng, nếu không có ai, vậy vừa rồi là tiếng nói của ai?

Tôi cho rằng Trương mù đi vệ sinh, nên đứng trước cửa nhà vệ sinh, gọi một tiếng:

- Trương mù, có phải anh trong nhà vệ sinh không, đừng dọa tôi, tôi nhát gan!

Im lặng, im lặng giống như đã chết!

Tôi không nghe được bất cứ hồi âm nào!

Tôi lại gõ cửa vài lần, gọi vài tiếng, vẫn không nghe thấy hồi âm, vì thế tôi thử đẩy cửa nhà vệ sinh, không ngờ cửa lại mở ra, bên trong, trống không!

Không thể nào! Tôi vừa rồi rõ ràng nghe thấy tiếng nói của Trương mù. Nơi này là tầng ba, ra vào phòng bệnh chỉ có lối cửa, muốn nhảy qua cửa sổ là không thể, trừ phi, Trương mù biết bay.

Càng không nhìn thấy Trương mù, tôi lại càng lo lắng cho an nguy của anh ta, nếu là trước kia, Trương mù không có ‘vận hạn’, tôi sẽ chẳng thèm lo lắng, nhưng Trương mù hiện tại, không khác người bình thường là bao.

Tôi đứng bên trong phòng bệnh, nhìn giường bệnh của Trương mù, lòng nóng như lửa đốt, tôi không ngừng gọi tên Trương mù, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ anh ta rốt cuộc đã đi đâu.

Không đúng, Trương mù sẽ không đi đâu hết, tôi nhớ rõ anh ta từng nói, trước đầu bảy, anh ta nhất định phải ở trong ‘vô gián chi địa’, nếu không hồn phách sẽ tiêu tan, đến lúc đó, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, hiện tại tuy rằng tôi không nhìn thấy Trương mù , nhưng nhất định anh ta vẫn đang ở trong phòng.

Ảo cảnh!

Tôi nhất định đã tiến vào ảo cảnh, những gì tôi đang nhìn thấy, không phải là sự thật, Trần tiên sinh từng nói, nếu gặp ảo giác, có hai biện pháp phá giải, một là nghĩ cách tìm ra ngọn nguồn của ảo giác, đánh nát nó, hai là đợi người khác đến giúp, đưa bạn ra ngoài.

Hiện tại xem ra, người khác không thể đến giúp tôi, tôi chỉ có thể tự mình đi tìm ngọn nguồn của ảo cảnh, thật giống như lúc thợ xây Trần dùng đôi mắt của mình, khiến chúng tôi nhìn thấy những thứ chú ấy muốn chúng tôi phải thấy, vậy nên chúng tôi mới đi vòng quanh sân nhà, đợi cho tới khi Trần tiên sinh che mắt chú ấy lại, chúng tôi mới thuận lợi đi đến mộ ông nội, nhưng, ngọn nguồn của ảo cảnh hiện tại tôi đang gặp phải, rốt cuộc là cái gì?

Tôi lại quay về cửa phòng bệnh, muốn lặp lại quá trình tiến vào, hòng thông qua phương thức này để tìm ra chỗ bất thường.

Vì thế tôi ra khỏi phòng, đứng gõ cửa, lại nghe thấy Trương mù nói:

- Trong phòng không có người, bạn sang phòng khác đi.

Tôi vội vàng bước vào, kết quả vẫn giống lúc trước, không nhìn thấy gì, tôi đi tìm quanh phòng bệnh một lượt, vẫn không một bóng người như trước.

Tôi lắc đầu, lại quay về cửa, chuẩn bị lặp lại lần nữa, nhưng chính vào lúc tôi chuẩn bị gõ cửa, tôi đột nhiên ý thức được, nếu nói có thứ gì khác lúc bình thường, thì chính là hai hình vẽ cổ nhân trên cửa, điểm bất thường nằm ở đây sao? chẳng lẽ, là hai vị này đang quấy rối?

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng phi vào trong phòng, lấy ra bốn đồng tiền, còn châm ngọn nến, sau đó rỏ sáp nến lên tiền đồng, nhân lúc còn chưa khô, dính lên mắt bức vẽ cổ nhân.

Đợi cho tới khi bốn đồng tiền dính chặt lên cửa, tôi lại gõ cửa, không còn nghe thấy tiếng trả lời của Trương mù nữa, đẩy vừa đi vào, đúng là Trương mù đang nằm trên giường!

Nhưng, không đợi tôi kịp vui mừng, Trương mù lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi, nói:

- Cậu gây chuyện rồi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.