Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa sổ cầu thang

Phiên bản Dịch · 1845 chữ

Tôi sợ tới mức vội vàng vươn đầu ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn kỹ một chút, nhưng đợi đến khi tôi nhìn kĩ lại, lại chỉ nhìn thấy một tầng thượng trống không, không có người nào.

Trương mù hỏi tôi:

- Muốn chết thì cứ nói, ông một tát vả chết cậu ngay, sao phải thò đầu ra ngoài làm gì cho phức tạp?

Tôi nói:

- Hình như tôi nhìn thấy có người trên tầng thượng ký túc.

Trương mù đạp chân phanh, nói:

- Nhìn thấy người nào?

Cú đạp phanh của Trương mù rất nhanh, vẫn may tôi đã thắt dây an toàn, bằng không rất có thể đã đập mặt vào tấm kính phía trước, tôi nghĩ ngợi, lắc đầu nói:

- Có thể là tôi hoa mắt, đi thôi, đừng làm mất thì giờ.

Nhưng Trương mù vẫn cố chấp quay đầu lại nhìn, sau đó tôi thấy anh ta lập tức tắt máy, mở cửa xe chạy về hướng trường học.

Tôi quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên phát hiện người cầm quạt hương bồ kia lại xuất hiện!

Trương mù nhất định cũng nhìn thấy, chứng minh đây không phải ảo giác, mà đúng là có một người đứng trên tầng thượng phe phẩy quạt hương bồ nhìn về phương xa --- không đúng, hắn không phải đang nhìn phương xa, hắn nhìn chằm chằm chiếc xe của chúng tôi! Hắn vẫn luôn nhìn chúng tôi!

Trong đầu tôi vang lên những tiếng ‘vù vù’, có cảm giác sắp nổ tung, vì thế tôi cũng nhảy xuống xe, chạy về hướng trường học.

Tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng tôi vẫn thấy rõ, động tác phẩy quạt rất quen thuộc, huống hồ, hiện tại trong thành phố lớn, còn có ai vẫn dùng quạt hương bồ? – ngoài ông nội tôi ra, tôi thật sự không thể nghĩ tới người thứ hai!

Chẳng lẽ hắn chính là ông nội tôi? ông lại bò ra khỏi mộ rồi? lúc trước Trần tiên sinh nói ông nội làm vậy là để bảo vệ tôi, nhưng lúc này lại là vì cái gì? cũng là bởi vì bảo vệ tôi sao?

Nếu là bởi vì bảo vệ tôi, vậy có phải vị nằm ở tầng âm bốn dưới nhà xác có uy hiếp đối với tôi hay không? ông nội năm đó có phải đúng như lời Trương mù nói, đã từng động chạm với gã đó, nếu từng động chạm nhau, vậy vì sao không giải quyết triệt để?

Còn cả, tôi không hiểu nhất chính là. Nếu ông nội bảo tôi rời khỏi thôn, nói thôn không phải là nơi tôi nên ở, vậy thì tôi đã về trường học rồi, đáng ra phải rất an toàn, bằng không lúc đó vì sao ông nội không nói hết trong một lần? vì sao, vì sao hiện tại trường học cũng không thể ở?

Trong đầu tôi một mảnh hỗn loạn, vừa suy nghĩ miên man, vừa chạy về phía ký túc xá.

Tôi không đuổi kịp Trương mù, lúc tôi đến trước tòa ký túc, chỉ thấy bóng lưng Trương mù chìm vào trong tòa nhà, lúc này trời còn chưa sáng, trên đường không một bóng người, chỉ có một tia nắng mặt trời hơi hé lộ ở phương đông, cả tòa ký túc trong điều kiện ánh sáng thế này, trông có vẻ âm trầm u ám.

Tôi không tự chủ được, dừng bước chân lại, đứng bên ngoài cánh cửa sắt trước tòa ký túc, nhìn tòa nhà, không dám bước tiếp.

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy tòa ký túc vào thời gian này, trước kia chưa từng dậy sớm thế này bao giờ, hoặc là đợi khi trời tối hẳn mới về, đứng trước tòa ký túc vào thời điểm luân phiên giữa ngày và đêm, tôi cứ có cảm giác khủng bố như mình đang đứng trước giao giới âm dương.

Nếu như tối hôm qua không nhìn thấy đoạn video có cái đầu biết hát, nếu tôi không nhận được tin nhắn hình ảnh từ dãy số lạ, nếu tôi không nhìn thấy bạn cùng phòng mình và bạn học trong cả tòa ký túc đều quỳ gối ngoài ban công hướng đầu về phía nhà xác, nếu tôi đuổi kịp Trương mù, cùng anh ta vào trong, tôi nghĩ, tôi sẽ không do dự mà tiến vào trong, nhưng, trên thế giới này không tồn tại ‘nếu như’, tôi đều đã nhìn thấy những thứ tôi không muốn thấy, tôi không đuổi kịp người tôi muốn đuổi, cho nên, tôi không dám đi vào.

Tôi thừa nhận, tôi nhát gan!

Tôi không muốn tìm bất cứ cái lý do nào cho bản thân, lại càng không muốn bào chữa rằng tôi đi vào càng vướng chân Trương mù, cũng chẳng muốn nói tôi đứng dưới này là để trông cửa, làm thế này có thể nhìn rõ có phải có người nào khả nghi chạy từ trong ký túc ra hay không --- tất cả những điều trên đều là cái cớ, là tôi sợ, chính vì sợ nên không dám vào.

Lần đầu tiên tôi sợ hãi nơi mình sống bốn năm trời, trước kia chưa từng như vậy, tôi cứ đứng vậy ở trước cửa ký túc, giống như một thằng ngốc, ngẩng đầu nhìn tầng thượng, muốn nhìn thân ảnh cầm quạt hương bồ phe phẩy kia, nhưng, tôi nhìn một vòng, đều không nhìn thấy.

Trương mù đã vào trong được một lúc, tôi nghĩ, với tốc độ của Trương mù, lúc này hẳn đã lên tới tầng thượng.

Quả nhiên, tôi nhìn thấy trên tầng thượng có một cái đầu ló ra, còn giơ một tay vẫy vẫy với tôi, nếu không phải bởi vì trên tầng thượng có ánh sáng, tôi thật sự không nhìn thấy, dù sao khoảng cách cũng quá xa, một cái đầu và một cánh tay thực sự quá nhỏ.

Trương mù đang ra hiệu cho tôi, vì thế tôi cũng đưa tay ra sức ngoắc với anh ta, nhưng hình như anh ta không nhìn rõ, nhưng anh ta vẫn tiếp tục ngoắc tay, tôi nghĩ tôi đứng ở vị trí này rất có thể khiến anh ta nhìn không rõ, bởi vì trước cửa ký túc, đèn đường lại ở một góc khác, ánh sáng rất yếu, anh ta muốn nhìn thấy tôi có lẽ cũng khó, vì thế tôi lùi ra phía đèn đường, sau đó ngẩng đầu ra sức khua tay với anh ta.

Nhưng sau khi khua tay tôi lại thấy khó hiểu, vì sao Trương mù phải ngoắc tay với tôi? cũng không phải đang chơi đùa, còn ngoắc tay? Chào hỏi sao? có chuyện gì cứ gọi điện là được rồi?

Vì thế tôi gọi điện cho Trương mù, kết quả lại là Trương Mục nghe máy, nói Trương mù không cầm điện thoại theo, mà để trong xe để chỉ đường.

Lúc này tôi mới hiểu vì sao Trương mù lại ngoắc tay với mình, nhưng khoảng cách quá xa, tôi căn bản không biết anh ta làm vậy để làm gì, tôi nghĩ phải hô to hỏi anh ta có ý gì, nhưng tầng trệt cao như thế, tôi đoán có lẽ phải gào thét đến lúc mấy người trong ký túc tỉnh dậy, thì Trương mù mới nghe thấy.

Trương mù lại ngoắc tay với tôi, tôi cũng ngoắc tay với anh ta, lần này, tôi nhìn thấy rõ, hình như anh ta bảo tôi đi gần vào một chút, tôi không biết anh ta muốn tôi làm gì, nhưng tôi vẫn đi gần vào mấy bước, ngẩng đầu nhìn, anh ta vẫn đang khua tay, tôi lại đi thêm vài bước, mãi cho tới khi đến bên ngoài cửa sắt, tôi thấy Trương mù vẫn còn đang ngoắc tay với mình.

Lúc này, tôi đứng bất động, trong lòng nghĩ, có khả năng là Trương mù bảo tôi lên tầng, nhưng nếu không phải là Trương mù đích thân xuống dưới đón tôi, tôi nhất định không dám vào trong, tôi nói rồi, tôi sợ. thế là tôi ngoắc tay với Trương mù trước, ra hiệu tôi không lên, sau đó khua khua tay, ý bảo anh ta có chuyện gì xuống dưới nói.

Tôi thấy Trương mù do dự một chút, sau đó gật đầu, biến mất khỏi tầng thượng.

Tôi đứng ngoài cửa sắt, đợi một lúc nhưng không đợi được Trương mù, trong lòng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ Trương mù gặp nguy hiểm gì? vì thế tôi lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện Trương mù đang đứng ở cửa sổ tầng chín, ngoắc ngoắc tay với tôi.

Chỗ này phải giới thiệu một chút cấu tạo tòa ký túc tôi ở, bậc thang giữa các tầng được phân làm hai, ở giữa có một chỗ ngoặt, giống cầu thang ở khoa cấp cứu, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là, giữa các chỗ ngoặt cầu thang, đều có một cái cửa sổ, mục đích là để thông khí đón sáng, là một cái cửa sổ nhỏ, tin rằng rất nhiều tòa nhà cũ đều có thiết kế như vậy.

Nhưng, Trương mù muốn làm gì? vì sao vẫn còn ngoắc tay với tôi? vì thế tôi xua tay, sau đó vẫy tay kêu anh ta xuống dưới.

Tôi thấy Trương mù rất nhanh đã biến mất khỏi cửa sổ,sau đó xuất hiện ở cửa sổ chỗ ngoặt giữa tầng bảy và tầng tám, lại ngoắc tay, tôi không kiên nhẫn vẫy lại, thân ảnh của Trương mù lại biến mất, sau đó xuất hiện ở cửa sổ chỗ ngoặt tầng dưới.

Cứ như vậy, xuống được tầng nào anh ta sẽ đứng ở cửa sổ tầng đấy để vẫy tay với tôi, tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì, lẽ nào anh ta muốn chơi trò vẫy tay với tôi? sau khi xuống được mấy tầng, tôi đến nhìn cũng lười nhìn, chỉ vẫy tay kêu anh ta xuống nhanh một chút.

Mãi cho đến khi Trương mù đứng ở cửa sổ giữa tầng hai và tầng ba, tôi đột nhiên ý thức được, cửa sổ ở chỗ ngoặt các tầng, cách với mặt đất ít nhất cũng phải hai mét, vậy thì anh ta đứng kiểu gì để tôi luôn nhìn thấy nửa thân trên của anh ta?

Lần này, anh ta vẫn tay với tôi, nhưng tôi không đáp lại, chỉ mở to mắt nhìn, tôi thấy, hắn căn bản không phải Trương mù, mà là một người giấy gương mặt trắng bệch, hai mắt tròn trịa, má đỏ sậm! lúc tôi nhìn nó, khóe miệng nó gợn lên một nụ cười mỉm quỷ dị!

Lúc này, nó không chờ tôi ngoắc tay lại, đã biến mất khỏi ô cửa sổ, ngay sau đó xuất hiện ở chỗ ngoặt giữa tầng một và tầng hai, ngoắc tay với tôi….

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.