Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô hồn dã quỷ

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Nó không phải Trương mù!

Vậy tôi vừa mới ngoắc tay cùng ai? Cùng người giấy? tôi thế mà lại ngoắc tay với một người giấy lâu như vậy, còn ngốc nghếch cho rằng nó là Trương mù!

Nó đứng sau cửa sổ chỗ ngoặt giữa tầng một và tầng hai, lúc này đây, tôi nhìn càng thêm rõ, mắt của nó được vẽ lên, tròn trịa, rất giống mắt cá, trong ánh mắt không có tiêu điểm, giống như là đang nhìn tôi, lại giống như là nhìn sau lưng tôi.

Hơn nữa lúc này, nó không chỉ vẫy tay với tôi, mà còn vươn tay trái lên, trong tay trái của nó, cầm một con dao, đứng sau cửa lấy tay phải đặt lên đầu, tay trái cầm dao làm động tác ‘chặt’, nó đang ra hiệu, muốn chặt đầu tôi?!

Nó biến mất khỏi cửa sổ giữa cầu thang, tôi biết, nó sắp xuất hiện ở tầng một rồi, sau đó nó sẽ đi tới trước mặt tôi, cầm đầu tôi lên, lấy dao chặt đứt!

Tôi nghĩ đén đây, Xoay người bỏ chạy. nhưng vừa mới xoay người, đã đụng vào lòng một người khác, trong lòng nghĩ, lần này chết chắc rồi, tôi nhắm mắt lại, không quan tâm bất cứ điều gì, bắt đầu ra sức múa máy chân tay, tôi nghĩ, ‘võ học tạo nghệ’ của tôi hai mươi mấy năm nay, hẳn là đã được tôi vận dụng hết trong khoảng khắc này.

Nhưng tôi đánh đấm nửa ngày, vẫn không đụng trúng thứ gì, nắm đấm chỉ ma sát với không khí, không có cảm giác đụng phải ‘hiện vật’.

Vì thế tôi học theo bộ dáng híp mắt của Trương mù, chi hé mắt nhìn, tôi thấy, Trương mù hai tay ôm ngực đứng trước mặt mình, cũng đang híp mắt nhìn tôi, chẳng qua, tôi híp mắt là bởi vì sợ hãi, còn anh ta híp mắt lại là vẻ mặt ghét bỏ --- tôi không quen cậu, cậu là ai thế?

Chưa đợi Trương mù mở miệng, tôi đã vừa đánh trống vừa la làng chất vấn anh ta:

- Không phải anh lên trên tầng đuổi cái gã cầm quạt hương bồ phe phẩy kia rồi sao, anh không đứng trong ký túc, trốn sau lưng tôi dọa tôi sợ để làm gì?

Trương mù bị tôi hỏi thế thì ngây mặt, qua vài giây mới phản ứng lại, mở miệng là chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi đi đến nửa đường thì nhìn thấy gã đó chạy ra khỏi tòa ký túc, tôi chắc chắn phải đuổi theo rồi, nhưng cậu, một mình đứng ở đây như thằng ngốc để làm gì?

Trương mù nói vậy, tôi vội vàng xoay người nhìn về phía cửa ký túc, cũng không nhìn thấy người giấy kia đâu, tôi lại ngẩng đầu nhìn cửa sổ chỗ ngoặt, cuối cùng đảo mắt lên tầng thượng, nhưng đều không nhìn thấy người giấy đâu.

Trương mù hỏi tôi đang tìm gì vậy? tôi nói:

- Vừa rồi tôi nhìn thấy có một người giấy ngoắc tay với mình.

Trương mù hỏi:

- Người giấy? cậu chắc chắn không nhìn lầm? cậu miêu tả cụ thể chút!

Tôi gật đầu, sau đó kể lại chuyện vừa rồi một lượt, Trương mù nghe xong, cũng nhìn các ô cửa sổ một lượt, sau đó cười khẩy nói với tôi:

- Chú em, được của nó, cậu chơi lớn thật đấy!

Tôi học theo giọng địa phương của Trương mù, hỏi:

- Chơi cái gì?

Trương mù nói:

- Cậu có biết vừa rồi cậu làm gì không?

Tôi nói:

- Nếu tôi biết, tôi còn phải hỏi anh?

Trương mù nói:

- Vừa rồi cậu gọi hồn!

Tôi nhảy dựng lên, gọi hồn? tôi từ khi nào thì có bản lĩnh này? tôi nhớ lúc Trương mù đứng trước mộ phần của ông nội gọi hồn bà nội tôi lên, những thủ pháp và đồ đạc cần dùng khi đó đều vô cùng phức tạp, tôi còn chưa nhớ kỹ, hiện tại anh ta lại nói tôi đang gọi hồn! vấn đề là, cái chuyện khó hiểu khó nhớ khó làm như thế, tôi căn bản không biết!

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cái tôi làm được gọi là ‘thỉnh hồn’, cậu là gọi hồn, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, thế mà cậu cũng có thể liên hệ được với nhau, nói thật, chú em, tôi không thể không bội phục cách hoạt động của bộ não cậu.

Đối với lời châm chọc của Trương mù, hiện tại tôi gần như luôn trong tình trạng miễn dịch, tôi nghĩ, đây có thể là quen dần rồi thì cư nhiên sẽ thành điều bình thường, có lẽ đợi cho tới một ngày nào đó, Trương mù không còn mắng tôi nữa, tôi ngược lại còn thấy không quen, con người, chính là một thứ đê tiện như thế.

Tôi hỏi Trương mù:

- Hai cái này có gì khác nhau?

Trương mù nói:

- Một cái là thỉnh, một cái là gọi, cậu nói xem có chỗ nào khác nhau?

Tôi lắc đầu:

- Không biết.

Trương mù rất rõ ràng đã đoán ra tôi sẽ nói như vậy, nhưng cũng không trực tiếp trả lời tôi, mà dẫn tôi đi vào trong tòa ký túc.

Lúc tôi bước vào trong cùng với Trương mù, tôi đột nhên rất muốn tán thưởng trực giác của chính mình, lúc đó trực giác đã nói với tôi, tôi không thể đi vào trong tòa nhà này, bởi vì tôi sợ, không ngờ lại là thật, tôi thật sự không thể đi vào đây, bằng không tôi nhất định sẽ đụng phải người giấy kia, đến lúc đó xảy ra chuyện khủng bố gì, tôi thật sự không biết --- không phải không biết, mà là không dám nghĩ tiếp.

Trương mù dẫn tôi đi lên tầng, vừa đi vừa nói:

- Thỉnh hồn là một bản lĩnh của thợ nhân chúng tôi, là mời âm hồn đã chết lên, hỏi một vài chuyện chúng ta muốn biết, hoặc là hỏi thăm một chút chuyện bọn họ biết, thợ nhân khác nhau thì sẽ có cách thỉnh hồn khác nhau, lúc tôi mời bà nội cậu lên, là dùng cách thông dụng nhất của thợ vàng mã, dùng lá tre, còn như Lăng Giáng, thì lại dùng hoa giấy, mỗi một thợ môn, thì lại có các phương pháp khác nhau, nhưng không cần biết là cách nào, thì đều phải tôn trọng nguyên tắc tự nguyện, nếu đối phương không muốn, tuy rằng có thể cưỡng cầu, nhưng đều không được bắt ép.

Lúc này Trương mù đã đi tới chỗ ngoặt giữa tầng một và tầng hai, tôi thấy hai tay anh ta kết một thủ ấn, cầm một đồng tiền đặt ở góc bên trái cầu thang, sau đó lấy ra một người giấy nhỏ đè dưới đồng tiền, cuối cùng dùng chân trái hung hăng đạp ba cái lên trước người người giấy, lúc này mới tiếp tục đi lên trên.

Trương mù nói tiếp:

- Gọi hồn thì hoàn toàn khác, cậu còn nhớ ẩn đao môn thần tôi từng nói không? (tôi gật đầu, nhưng Trương mù căn bản không thèm nhìn tôi, tiếp tục vừa đi vừa nói) người âm chia làm hai loại, một loại là"cô hồn" , một loại là"dã quỷ" . Dã quỷ dễ lý giải hơn, bình thường đều là những người chết ngoài đầu đường xó chợ, cũng là âm hồn thường hay dọa người ngoài đường, người âm loại này không thể vào được trong nhà dương, trừ phi là nhận được sự đồng ý của người dương, hoặc là phong thủy của căn nhà dương này vốn đã không tốt, rất chiêu âm, cho nên cậu về nông thôn mà xem, rất nhiều người già trước lúc qua đời, người trong nhà đều cố gắng tìm mọi cách để người nọ chết trong nhà, tránh biến thành dã quỷ không vào nhà được.

Lúc này, Trương mù đã lên tới chỗ ngoặt giữa tầng hai và tầng ba, anh ta lại lấy ra một đồng tiền, kết thủ ấn, đặt tiền đồng, tuy rằng tôi không nhớ cách kết thủ ấn, nhưng tôi vẫn nhìn được ra cái thủ ấn này khác thủ ấn lúc nãy, Trương mù đặt tiền đồng xuống góc bên phải cầu thang, sau đó lại đè một người giấy xuống, dùng chân giẫm mạnh ba lần, mới tiếp tục đi lên trên.

Tôi hỏi:

- Cô hồn có phải là người âm chết trong nhà không? loại người âm này thường không thể ra khỏi nhà dương, đúng hay không?

Trương mù gật đầu:

- Gần như là thế, cô hồn sở dĩ mang tên cô hồn, là lấy một chữ ‘cô’ trong câu ‘cô quả lão nhân’ chúng ta hay nói, có nghĩa là cô độc, loại này cho dù có ở trong nhà, cũng không gây ra được chuyện gì lớn, đây chính là ‘cô âm bất trưởng’, nhưng nếu trong nhà lại có thêm người chết, vậy thì khá phiền toái.

Trương mù tiếp tục nói:

- Nhưng cô hồn cũng phân rất nhiều loại, phân loại thường thấy nhất là chết tự nhiên và chết không tự nhiên, chết tự nhiên còn đỡ, nhưng nếu là chết không tự nhiên, oán khí nặng, vậy thì không thể nói rốt cuộc nó có ra được khỏi nhà dương hay không, nhưng không cần biết là loại nào, đều phải làm lễ cúng dẫn bọn họ ra khỏi nhà dương, bằng không, chúng nó rất có khả năng không ra ngoài được, sẽ tụ tập lại với nhau làm loạn, trong nhà có ma, bình thường đều là loại ‘cô hồn’ này gây ra, cho nên chúng ta thường hay nói, châm một ngọn đèn, chiếu một con đường, người âm có đường dương gian, người âm có đường âm phủ.

Tôi nói, cái đó và gọi hồn thì có liên quan gì?

Trương mù bận rộn với người giấy tiền đồng ở chỗ ngoặt thứ ba xong, mới nói với tôi:

- Dã quỷ, muốn vào trong nhà dương, cần sự đồng ý của người dương trong nhà, tương tự như thế, cô hồn nếu muốn ra khỏi nhà dương, cũng phải có người dương dẫn đường mới được.

Tôi nói:

- Vậy vừa rồi có phải tôi đã dẫn đường cho ‘cô hồn’ kia không? tôi giống như làm một lễ cúng, đây là chuyện tốt mà!

Trương mù lập tức mắng mỏ:

- Cái tông môn nhà cậu, chuyện tốt cái đầu nhà cậu, cậu có biết vì sao cúng bái phải cần có thầy cúng không? đó là bởi vì người bình thường đứng ngoài nhà gọi hồn, giống như là đang nói, tới đây, tôi đưa thân thể tôi cho bạn, con mẹ nó chủ động làm kẻ chết thay cho ‘cô hồn’! còn con mẹ nó chuyện tốt? cậu thiếu chút nữa đã chết rồi cậu có biết không!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.