Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường hầm Trương Gia

Phiên bản Dịch · 1903 chữ

Mắt thấy chiếc xe phía đối diện sắp đâm thẳng vào xe chúng tôi, Trương mù lập tức quành đầu xe sang bên phải, làm như vậy, vị trí của Trương mù sẽ đứng mũi chịu trận, còn vị trí của tôi lại biến thành vị trí an toàn nhất.

Chính vào lúc bắp thịt toàn thân tôi đã buộc chặt, chuẩn bị xong tâm lý hứng chịu cuộc va chạm, thì tôi lại phát hiện, chiếc xe của chúng tôi vẫn đứng vững tại chỗ, ba chiếc xe kia đi xuyên qua xe chúng tôi! lúc tôi còn chưa phản ứng lại, ba chiếc xe đã quay đầu, lại xông tới bên này.

Lúc này đây, Trương mù đánh lái, đạp chân ga, phi lên trước nhanh như chớp, nhưng cho dù là vậy, vẫn bị ba chiếc xe kia vượt qua, về phần vượt qua như thế nào, tôi thật sự nhìn không rõ, bởi tốc độ của ba chiếc xe quá nhanh, lúc tôi muốn nhìn rõ biến sổ xe, đã chỉ có thể nhìn thấy vài chiếc đèn màu đỏ sau đít xe.

Tôi hỏi Trương mù:

- Thế này là sao?

Trương mù lắc đầu nói:

- Tôi cũng không biết, Trương Mục, anh biết không? --- Trương Mục? Trương Mục?

Tôi và Trương mù cùng lúc quay đầu lại, ghế sau xe HUMMER, trống không!

Người đâu? Trương Mục đâu?

Tôi và Trương mù nhìn nhau, Trương mù liều lĩnh đập mạnh chân ga, tôi có thể thấy rõ cả thân xe đang run rẩy kịch liệt, tiếng động cơ gào rít giận dữ, lao vội lên đằng trước.

Dọc đường đi, Trương mù luôn điều khiển tốc độ xe tới cực hạn, tôi đều sắp không nhìn rõ vách tường hai bên đường hầm rồi, thậm chí còn cảm thấy thân sẽ khẽ lắc lư, tôi biết, bởi vì tốc độ quá nhanh, ma sát với không khí nên mới tạo thành hiện tượng này, nhưng dù vậy, vẫn không đuổi kịp ba chiếc xe phía trước, chỉ có thể nhìn thấy đèn đỏ sau đít xe, tổng cộng có sáu chiếc, đỏ chói mắt, nhưng lại không đuổi kịp.

Nhưng những chiếc xe trước mắt nhất định cũng chạy bạt mạng, bởi vì dù cách xa như thế, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy khói xe thải ra, như ẩn như hiện, chỉ cần nghĩ cũng biết, nếu khoảng cách gần, khói xe nồng nặc tới cỡ nào, vì thế tôi nói với Trương mù:

- Đừng lo lắng, xe của anh là xe xịn, động cơ xe bọn họ không thể giữ mãi tốc độ cao, chúng ta cứ đuổi theo, nhất định đuổi kịp.

Trương mù mặt trầm như nước, anh ta không đáp lời, tôi biết, anh ta đang lo lắng cho sự an toàn của Trương Mục.

Thực ra đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, vì sao sau cuộc va chạm ‘mạnh’ như thế, xe không sao, tôi và Trương mù không sao, nhưng sao chỉ có mỗi Trương Mục biến mất cơ chứ? Tôi nghĩ nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra lý do, nhưng tôi lại hiểu được một chuyện, đó chính là hành động lần này của đối phương là nhắm vào Trương Mục.

Trương Mục gần đây đắc tội với thứ không sạch sẽ, cũng chỉ có vị nằm dưới tầng âm bốn trong nhà xác, hơn nữa, lúc Trương Mục vừa tỉnh lại trong phòng ICU, đã nói muốn Trương mù dẫn anh ta về nhà, đủ để chứng minh vị trong ‘thái bình huyền quan’ sẽ đến tìm anh ta, cho nên mới phải trốn về quê, nhưng, bây giờ còn chưa đi được nửa đường, người đã không thấy tăm hơi!

Tôi nói với Trương mù:

- Vị ‘thái bình huyền quan’ vì sao phải nhắm vào Trương Mục? có phải anh còn giấu tôi chuyện gì không?

Tôi nhớ rõ lúc ấy Trương mù nói Trương Mục dùng gương bát quái ấn lên trán tôi để truyền tin tức cho anh ta, đã nói một câu đó là ‘một cuộc ân oán mấy chục năm trước’, nhưng cụ thể là gì, Trương mù không nói cho tôi biết, hơn nữa, Trương Mục vội vội vàng vàng nhìn thấy cảnh tượng dưới tầng âm bốn, chẳng lẽ chỉ đúng như lời Trương mù nói, là những xác cá Quy Khư chồng chất đếm không xuể?

Từ lúc Trương Mục tỉnh lại đã muốn chạy trốn, đến tận bây giờ bất luận có chạy thế nào cũng không chạy ra được khỏi đường hầm, mặc kệ có nhìn nhận thế nào, thì sự tình đều không chỉ đơn giản như vậy.

Trương mù nói:

- Quả thực có một vài chuyện không nói với cậu, nguyên nhân đã nói qua, chuyện này chính tôi còn không rõ, càng không biết đúng sai, cho nên tạm thời không thể nói, lại nói, những gì tôi biết, chưa chắc đã nhiều hơn cậu, tôi cũng không có gì để nói, chỉ có thể dẫn cậu đi gặp ông nội tôi, để cậu tận mắt nhìn, tận mắt nghe, đến khi đó tự cậu suy nghĩ, hiện tại quan trọng không phải là chuyện này, mà là phải cứu Trương Mục về.

Tôi hỏi:

- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao chúng ta không sao, ngay cả xe cũng không sao, nhưng Trương Mục lại biến mất?

Trương mù nói:

- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Tôi nói:

- Anh là ai? Anh là Trương mù Trùng Khánh tiếng tăm lừng lẫy, trên thế giới này, còn có chuyện gì Trương mù anh không biết?

Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:

- Chú em, làm phiền cậu học theo cách nói chuyện của tôi thì cũng phải học theo ‘phái chính cống’, giọng nói của cậu không giống tiếng Trùng Khánh chút nào! Với lại, tôi biết cậu nói vậy là muốn phân tán lực chú ý của tôi, để tôi không cần quá lo lắng, nhưng ông đây không yếu đuối như vậy, có thể đi được trên con đường thợ nhân, đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý ‘chết vì tai nạn’ rồi, nếu như không cứu được Trương Mục, đó cũng là số mệnh của anh ta, muốn trách, cũng chỉ có thể tránh nhà họ Trương chúng tôi không tài giỏi bằng người ta!

Ngoài miệng tuy rằng nói vậy, nhưng chân Trương mù vẫn đạp chân ga, rõ ràng là một người ‘khẩu sà tâm phật’, tôi không hiểu vì sao rõ ràng anh ta là một người mềm lòng, nhưng lại luôn muốn giả bộ thành một người có vẻ ngoài lạnh lùng.

Xe đi với tốc độ quá nhanh, đèn trong đường hầm lùi nhanh ra sau, tôi mặc kệ nhắm mắt lại, nhưng vẫn có chút say xe, đầu óc mơ mơ màng màng, rất buồn nôn, tôi không dám lên tiếng nói Trương mù giảm tốc độ vào lúc này, cũng không thể mở kính xe ra, bởi cũng sẽ ảnh hưởng tốc độ, còn ảnh hưởng tới tính cân bằng trên xe.

Vì thế tôi dựa lưng vào ghế, cố gắng nhắm chặt mắt, không để cho ánh sáng bên ngoài kích thích tôi, trong lòng nghĩ, nhanh ra khỏi đường hầm đi, bằng không tôi sẽ nôn mất.

Nhưng khi suy nghĩ này vừa lóe qua, tôi bỗng ngồi thẳng dậy, nói với Trương mù:

- Trương mù, anh đã phát hiện ra chưa, chúng ta đã tiến vào đường hầm này được một lúc rồi?

Trương mù hỏi:

- Cậu muốn biểu đạt ý tứ gì?

Tôi nói:

- Trước lúc tiến vào đường hầm tôi đã cố tình nhìn qua, đường hầm này tổng cộng dài 1,3 km, đi với tốc độ của anh, chỉ vài chục giây là đi hết, nhưng vì sao hiện tại chúng ta vẫn còn ở trong đường hầm? với tốc độ của chiếc xe, và khoảng thời gian tiến vào đường hầm, ít nhất cũng phải đi được mười km rồi!

Lúc nói tôi vẫn nhìn Trương mù, tôi phát hiện sau khi tôi nói xong, Trương mù chau mày, hỏi tôi:

- Cậu chắc chắn đường hầm này chỉ có 1,3 km?

Tôi nói:

- Tôi chắc chắc, đây là đường hầm Trương Gia Sơn, toàn bộ chiều dài chỉ có hơn 1,3 km!

Tôi nói xong, Trương mù buông chân ga, dẫm mạnh chân phanh, con xe HUMMER lập tức giảm tốc độ, cơ thể của tôi được dây an toàn thắt chặt, không lao lên trước, nhưng bởi vì như vậy, mà dạ dày tôi cuồn cuộn, không thể nhịn nổi nữa, đợi tới khi xe dừng lại bên đường, tôi vừa mở cửa nhảy xuống xe đã nôn thốc nôn tháo.

Chờ tới khi tôi thật vất vả lắm mới nôn sạch, Trương mù đưa cho tôi một chai nước, sau khi xúc miệng, tôi không vui hỏi Trương mù:

- Dừng xe làm gì, chẳng lẽ không đuổi theo những gã kia nữa?

Trương mù nói:

- Không đuổi kịp rồi.

Tôi nói:

- Rõ ràng đi ở phía trước, sao lại không đuổi kịp?

Anh ta nói:

- Hết xăng rồi.

Tôi nghe thế thì sửng sốt hỏi:

- Làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Nhìn xem có thể vẫy được một chiếc xe nào không, đi nhờ xe, tôi và cậu đều ngồi ghế sau, để người khác lái.

Tôi hiểu ý của Trương mù, nếu tôi và anh ta lái xe không ra được đường hầm, vậy chỉ có thể chờ xe của người khác tiến vào, người khác lái xe đưa chúng tôi ra ngoài.

Nhưng vấn đề là, tôi và Trương mù đã đợi ít nhất nửa tiếng, đến cái bóng ma cũng không có!

Trương mù nói:

- Cứ chờ thế này cũng không phải biện pháp, chúng ta quay ngược về đi.

Tôi gật đầu, cùng Trương mù đi ngược lại, nhưng đi được một lúc, tôi nói với Trương mù:

- Anh còn nhớ lúc tiến vào đường hầm chưa được bao lâu, chúng ta nhìn thấy ba người vẫy tay với chúng ta không? hiện tại hai ta đi ngược lại, liệu có đụng phải bọn họ không?

Trương mù nói:

- Nếu đụng phải thì tốt, trong bụng ông đang đầy một cục tức đây!

Dọc đường đi, Trương mù không ngừng kết ấn, miệng liên tục lẩm nhẩm, bước chân cũng chưa từng dừng lại, hẳn là đang muốn thử phá vỡ đường hầm để đi ra ngoài này, nhưng sau khi đi được một tiếng, tôi và anh ta vẫn chưa nhìn thấy cuối đường hầm, đưa mắt nhìn, ngoài ánh đèn màu vàng, thì vẫn là ánh đèn vàng.

Tôi và Trương mù không biết đã đi được bao lâu, ngay vào lúc tôi sắp không bước nổi nữa, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng động cơ xe truyền đến, tôi chấn động, ánh mắt trông mong nhìn về phía trước, giơ tay, chỉ chờ xe đến, sẽ vẫy tay ra hiệu.

Vù vù ---- chiếc xe kia phóng qua người tôi và Trương mù, giây phút chiếc xe lướt qua, tôi nhìn thấy rõ đó là một chiếc HUMMER.

Tôi hoảng sợ hỏi Trương mù:

- Trong cái xe vừa rồi, có phải có hai người chúng ta không?

Trương mù gật đầu thật mạnh...

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.