Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không có bóng

Phiên bản Dịch · 1895 chữ

Thấy Trương mù gật đầu, tôi cảm giác được cả cơ thể mình đều sắp sụp đổ, nếu người tôi nhìn thấy trong xe chính là tôi, vậy tôi đang đứng ở chỗ này, là ai? Nếu trong xe là Trương mù vậy thì Trương mù đang đứng cạnh tôi đây, là ai?

Tay tôi run rẩy, tát mạnh mình một cái, nói với chính mình:

- Nhất định là mơ, nhất định mình đang ngủ, tất cả đều không phải sự thật!

Nhưng cơn đau rát trên má đã nói cho tôi biết, tất cả mọi chuyện đều thực sự tồn tại.

Trương mù thấy tôi tự tát mình, ánh mắt có chút thất vọng, anh ta nói:

- Tôi vốn đang định vả cậu một cái để xác định xem có phải tôi đang nằm mơ hay không, xem ra, cậu đã tự làm trước rồi.

Tôi vẫn chưa chắc chắn lắm hỏi:

- Có phải anh nhìn thấy thật không? anh chắc chắn là ba người chúng ta?

Dù sao tốc độ xe cũng quá nhanh, tôi không xác định được có phải tôi hay không, ngộ nhỡ chỉ là người có xe giống Trương mù thì sao? bên trong rất có thể cũng có ba người ngồi, chẳng qua lúc đầu là tôi tự cho rằng đó là ba chúng tôi?

Trương mù rất chắc chắn nói:

- Nhìn thấy rồi, đúng là chúng ta.

Nếu Trương mù đã nói vậy, tôi cũng chỉ có thể chết tâm.

Đột nhiên, tôi nghĩ tới một vấn đề, lúc chúng tôi mới tiến vào đường hầm, tôi nhìn thấy có ba người trong đường hầm, khi đó bọn họ vẫy vẫy tay với chúng tôi, hình như muốn chúng tôi dừng xe lại, chẳng lẽ, ba người chúng tôi nhìn thấy khi đó, thật ra chính là bản thân chúng tôi?!

Nhưng, chuyện này cũng quá nhảm nhí rồi đi? Trên thế giới này sao có thể xảy ra chuyện như vậy? cho dù trước kia tôi thấy qua một tên giống hệt mình, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình tôi, nhưng lần này, tôi lại nhìn thấy cả Trương mù cũng ngồi trong xe, lẽ nào trên thế giới này vẫn còn có một người nữa giống hệt Trương mù?

Tôi không chắc chắn hỏi Trương mù:

- Liệu có phải chúng ta đều hoa mắt rồi không?

Trương mù không lên tiếng, chỉ lắc đầu, tôi đoán chính anh ta cũng rất hoang mang.

Nếu đúng là chúng tôi đã nhìn thấy chính mình, vậy thì trong phạm vi tôi có thể lý giải, hẳn đây chính là hiện tượng ‘anachronism’ (ai không biết có thể tra google nha), khiến tôi có thể nhìn thấy tôi của tương lai, đây hình như đều là ‘kịch bản’ được dùng trong rất nhiều tiểu thuyết và phim ảnh, bạn cứ luôn đợi một người đến cứu bạn, kết quả người đến cứu bạn, lại chính là bản thân bạn của nhiều năm sau.

Có điều có một vấn đề rất nghiêm trọng trong này, nếu hiện tại bản thân đã chết, vậy thì còn tồn tại cái gọi là ‘bản thân trong tương lai’ không? vấn đề này tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt, cho tới bây giờ vẫn chưa, vậy thì, người chúng tôi nhìn thấy trong xe và ngoài xe, rốt cuộc là ai?

Tôi thấy anh ta cúi đầu, tay trái không ngừng bấm bấm các đầu ngón tay, có lẽ giống Trần tiên sinh, đang tính toán cái gì đó, sắc mặt anh ta rất căng thẳng, thế nên tôi cũng rất sợ hãi.

Cái đường hầm quái quỷ này, cứ dài đằng đẵng không có điểm cuối, bây giờ còn nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như vậy, tôi thực sự không biết tiếp theo còn có thể xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, Trương mù hình như vẫn chưa tính ra cái gì, liền nói với tôi:

- Đi ngược lại tiếp, cậu đi trước, tôi đi sau.

Tôi gật đầu, tiếp tục cùng anh ta đi ngược ra lối vào đường hầm, nhưng cứ có cảm giác cảnh tượng này tương tự ở đâu đó, vì thế tôi xoay người lại hỏi Trương mù:

- Anh sẽ không lại giống lần trong thôn, không nói với tôi câu nào đã chạy mất hình mất dạng chứ?

Trương mù nói:

- Tông môn nhà cậu, đi nhanh cho ông!

Tôi cười khà khà hai tiếng, đi tiếp, nhưng không phải yên tâm lần này Trương mù sẽ không chạy mất, mà là bởi vì lần này anh ta không có chỗ nào khác để đi, hai vách tường đường hầm đều làm bằng sắt thép bê tông, trước sau thẳng tắp, trừ phi anh ta biết thuật xuyên tường, nếu không căn bản không thể chạy khỏi tầm mắt của tôi, nhưng vì an toàn là trên hết, tôi vẫn để cho Trương mù đi trước, tôi đi đằng sau, như vậy, nếu anh ta muốn chạy, tôi cũng có thể lập tức phát hiện.

Trương mù hỏi tôi:

- Cậu chắc chắn muốn đi đằng sau?

Tôi nói:

- Chắc chắn!

Trương mù nói:

- Xảy ra chuyện, cậu chớ có trách tôi chưa nhắc nhở cậu.

Toi nói:

- Cái nơi đồng không mông quạnh này, đến cái bóng ma cũng không có, còn có thể xảy ra chuyện gì? lá gan anh lớn anh cứ đi đằng trước, tôi ở phía sau che cho anh.

Tôi vốn tưởng Trương mù sẽ không đồng ý, lúc nói những lời này tôi cũng không định đi đằng sau thật, chẳng qua là để đều tiết bầu không khí nặng nề mà thôi, nhưng Trương mù lại thực sự nhìn tôi một cái, sau đó đi lên trước.

Cứ như vậy, sau khi đi được một đoạn, tôi cảm thấy tất cả đều rất bình thường, đúng vào lúc tôi định lên tiếng nói vài câu với Trương mù, tôi đột nhiên cảm thấy hình như không bình thường, tôi cảm thấy phía sau có người đi theo chúng tôi, tôi xoay người nhìn một chút, cũng không nhìn thấy người nào, nhưng đợi tới khi tôi quay người về, lại cảm nhận thấy cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.

Tôi nói chuyện này cho Trương mù nghe, Trương mù nói:

- Đã nói rồi, để tôi đi đằng sau cho, thì cậu lại không tin cơ.

Tôi hỏi:

- Có phải anh đã sớm phát hiện phía sau có người rồi không?

Trương mù nói:

- Cậu có bị ngốc không thế, lúc chúng ta ở trên xe, chúng ta thấy ven đường có mấy người?

Tôi nói, ba người!

Trương mù nói:

- Hiện tại thì sao?

Tôi trợn to mắt, nói:

- Hai người! ý anh là, còn có một người chúng ta không nhìn thấy, đang ở ngay gần đây?

Trương mù gật đầu:

- Không phải đằng trước thì cũng là đằng sau.

Tôi nhìn trước nhìn sau, nhưng không thấy có ai, tôi nói:

- Anh đừng dọa tôi, tôi nhát gan!

Trương mù hừ một tiếng, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu còn nhát gan? Tôi chưa thấy qua ai có lá gan lớn như cậu! nếu người bình thường gặp phải bất cứ chuyện nào cậu từng trải qua, đã sớm bị dọa chết rồi,cậu thì hay quá, sống dai hơn bất cứ người nào!

Tôi nói:

- Đây không phải là vì vẫn luôn có anh che chở cho sao, bằng không, tôi đã chết từ sớm rồi!

Tôi học theo giọng Trùng Khánh của Trương mù, coi như là ‘vỗ mông ngựa’, Trương mù không để ý tôi, xoay người đi lên trước, tôi đuổi theo đi song song với anh ta, nhưng Trương mù lại dừng lại nói:

- Cậu có từng nghe qua một câu nói, vai sóng vai, ma khoác vai chưa, cậu hoặc là đi lên trước, hoặc là đi đằng sau, đừng đi song song với tôi.

Đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy câu nói này, vì thế tôi lùi về sau nửa bước, đứng cách anh ta khoảng một thân người, đi theo phía sau.

Tôi vừa đi vừa lắng tai nghe ngóng động tĩnh, một khi nghe thấy âm thanh gì, tôi sẽ lập tức chạy lên trước, để Trương mù đối phó, nhưng tôi không nghe thấy âm thanh gì cả, ngược lại còn nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi không muốn đi tiếp.

Dưới ánh đèn trong đường hầm, tôi nhìn thấy Trương mù không có bóng!

Người đều có bóng, nhưng vì sao Trương mù không có? Chỉ có người âm mới không có bóng! Chẳng lẽ ---

Tôi không dám nghĩ tiếp, tôi cố tình bước chậm lại, giữ một khoảng cách nhất định với Trương mù, nói thật, hiện tại tôi không chắc chắn lắm người trước mặt có phải Trương mù hay không, dù sao người âm đều rất gian trá, nhất là lúc ở trong ký túc xá, tôi đã bị lừa một lần, còn ngoắc tay với người giấy, hiện tại ‘Trương mù’ này dẫn tôi đi ngược lại, mà không phải đi tìm Trương Mục, đây nhất định là có vấn đề!

Vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, số thứ tự anh ghi cho tôi là bao nhiêu không?

Trương mù dừng lại xoay người nhìn tôi, đầu tiên là nhướng mày, hỏi:

- Số 132, nói đến chuyện này tôi mới nhớ, cậu vẫn còn nợ tôi một vạn đấy, cậu định bao giờ trả tôi? với lại, cậu đứng xa như thế làm gì?

Chuyện ghi số thứ tự, quả thật chỉ có tôi và Trương mù hai người đương sự biết, cho nên có lẽ đây chính là Trương mù, vì thế tôi chỉ chỉ mặt đất, nói:

- Anh không có bóng.

Tôi thấy Trương mù rõ ràng sững sờ, sau đó lại nhìn chằm chằm dưới chân tôi, tôi cũng nhìn theo, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất, tôi thấy, dưới chân mình, cũng chỉ có mặt đất trống trơn, tôi cũng không có bóng!

Lúc này, Trương mù đi đi lại lại tại chỗ, sau đó đột nhiên vỗ trán, nói:

- Cái tông môn nhà nó, tôi hiểu là sao rồi, thảo nào vẫn không ra ngoài được, hóa ra là như vậy, đúng là ngu ngốc mà, quả nhiên ở gần cậu lâu rồi, chỉ số thông minh cũng kém đi!

Tôi vội vàng hỏi, rốt cuộc là chuyện gì?

Trương mù nói:

- Hiện tại chúng ta căn bản không phải đang ở trong đường hầm!

Tôi nhìn trước nhìn sau, nói:

- Không phải trong đường hầm, vậy thì đang ở đâu?

Trương mù chỉ chỉ hướng lối ra, nói:

- Cậu xem, nơi đó có phải vẫn có sáu cái đèn đỏ sau đít ô tô không?

Tôi nói:

- Há há, đúng là vậy, lẽ nào bọn họ cũng hết xăng rồi?

Trương mù nói:

- Nhảm nhí, đó căn bản không phải đèn xe, đó là hương đã được châm cháy! Tổng cộng có tám nén, nhìn thì cứ như là sáu cái đèn đỏ sau đít xe, cho nên, nếu tôi đoán không sai, hiện tại có lẽ chúng ta đang ở bên trong quan tài!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.