Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà trống rơi lệ

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Lúc đầu tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng tôi nhìn thấy những người vây quanh mình rõ ràng lui ra sau một bước, vòng vây được mở rộng ra một vòng, tôi biết, chuông trấn hồn trên cổ tôi đúng là đã khẽ rung một chút.

Ông nội hiển linh ?

Tôi biết nhất định ông nội sẽ không mặc kệ không quan tâm đến tôi, nhưng, không phải Trần tiên sinh đã nói ông nội tự phong hồn phách của mình vào thân thể ông rồi sao? vì sao hiện tại chuông trấn hồn còn có thể rung lên? Chẳng lẽ ông nội để lại thợ thuật lợi hại nào đó trong chuông trấn hồn, chỉ cần một khi tôi gặp nguy hiểm, chuông trấn hồn sẽ nhảy ra trợ giúp tôi quét sạch ngàn quân? --- trong phim không phải đều như vậy sao? cho nên, chuông trấn hồn, thực ra chính là ‘ngón tay vàng’ của tôi?

Đúng lúc này, tôi nghe thấy ông nội Trương mù hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, lão khốn Lạc Triều Đình, chết rồi cũng không an phận! nghe kỹ đây, sinh môn đứng ở đoái vị, thương, đỗ, cảnh, kinh tứ môn, phân biệt đứng ở nhuế, trụ. Tâm. Cầm tứ tinh chi vị. Hưu, khai, tử tam môn, thủ trụ thiên, môn, địa tam bàn. Mau chóng vào chỗ!

Sau tiếng hô của Trương lão gia, đám người vây quanh tôi nhanh chóng chuyển động, tuy rằng bọn họ có nhiều người, nhưng lúc di chuyển lại không hề hỗn loạn, bước chân ngay ngắn có trật tự, có người đi vài bước sẽ dừng lại, dừng lại xong mới để người khác đi, giống như những cỗ máy, khiến người nhìn hoa cả mắt, nhưng vẫn cảm thấy có trình có tự, hơn nữa phối hợp với bước chân của bọn họ, là những thủ thế quen mắt, có thủ thế tôi từng thấy Trương mù dùng, có thủ thế chưa thấy qua bao giờ.

Những người này sau khi đứng yên, không biết có phải ảo giác hay không, tôi rõ ràng cảm giác được không khí xung quanh lắng đọng lại một chút, lúc hô hấp, có cảm giác ngừng trệ khó khăn, giống như không khí đã trở nên loãng hơn, phải dùng nhiều sức mới có thể hít đủ dưỡng khí, đó là một kiểu áp lực vô hình, thứ này không nói rõ được, tôi thử động đậy, phát hiện cả cơ thể đã không thể nhúc nhích, lần này xong rồi, có dù muốn phản kháng cũng không có cơ hội.

Trương mù từng nói với tôi, thợ thuật chủ yếu nhắm vào người âm, không có tác dụng nhiều với người dương , nhưng vì sao, hiện tại tôi lại cảm thấy áp lực lớn thế này? ồ, đúng rồi, là Trương mù lừa tôi, vì sao tới tận bây giờ tôi vẫn còn tin lời hắn nói? Tôi phải coi hắn là kẻ thù mới đúng!

Vứt bỏ mớ suy nghĩ mông lung, quay về với vòng vây hiện tại, Trương lão gia vừa nói cả một đống lớn, tôi chỉ nghe hiểu một điều, ông ấy đang nói về bát môn, tôi hiểu bát môn, nhờ lời giới thiệu trong một bộ phim hoạt hình Ninja của Nhật Bản, hiện tại hồi tưởng lại, là một người Trung Quốc, nhưng những kiến thức của cha ông mình để lại, còn phải đi xem phim nước ngoài mới biết được, thật đúng là một thằng quên tổ tiên quên gốc gác.

Tôi nghĩ, nếu tôi vẫn còn sống, tôi nhất định phải chăm chỉ học những thứ các cụ truyền lại, đây không phải mê tín, mà là truyền thừa! ---- nhưng, tôi còn có cơ hội sống sót sao? bất cứ một người nào ở đây đứng ra, đều có thể đánh tôi tan xương nát thịt, huống chi, còn là mấy chục người bao vây cùng một lúc.

Vòng vây cuối cùng cũng dừng lại, có lẽ đã đứng vào đúng vị trí, thanh miệt trong tay bọn họ nối liền lại với nhau thàng một sợi dài, trước sau vây quanh tôi tám vòng, tổng cộng cũng có tám sợi.

Những người trong vòng đầu tiên tiến lên trước, động tác thuần thục dùng nan miệt buộc hai chân tôi lại, lúc buộc, tôi nhìn thấy rõ, thủ pháp bọn họ dùng là ‘Nhiễu Tam Táp’, lúc trước trong lúc vô tình Trương mù từng dạy tôi, lúc đó vẫn đang còn trong thôn, tôi dẫn Trương mù đi xem phong thủy thôn mình, trên đường Trương mù bẻ một cây cỏ lau, vừa đi vừa dạy tôi thủ pháp này, lúc ấy tôi đã học rất nhiều lần, cũng là từ lúc đó, tôi biến thành ‘thằng ngốc’ trong mắt Trương mù.

Chết tiệt, sao lại nghĩ tới hắn rồi?

Thủ pháp ‘Nhiễu Tam Táp’ rất phức tạp, trước sau tổng cộng phải buộc ba nút, mỗi một nút buộc đều phải ở bên dưới nút đã buộc trước đó, nút buộc cuối cùng, lại phải vòng vào bên trong nút buộc đầu tiền, như vậy đôi bên có thể quấn quanh lẫn nhau, thường gọi là ‘Nhiễu Tam Táp’ ( quấn ba vòng), tam, mang ý tứ nhiều, có nghĩa đây là cách buộc trong có buộc, nếu không có cách cởi đúng, căn bản không thể cởi ra, nhưng, Trương mù chỉ dạy tôi buộc thế nào, chứ không dạy tôi cách cởi, hơn nữa lúc trước đã nói qua, thanh miệt là nơi có tính dai nhất trong một thân tre, muốn vùng ra, gần như không thể.

Hai chân sau khi bị trói, vòng vây thứ hai rất nhanh đã lao lên, trói chặt đầu gối tôi, vòng thứ ba trói đùi, cuối cùng là eo, lưng, ngực, hai sợi còn lại, cũng là hai sợi dài nhất, bọn họ đá tôi ngã xuống đất, dùng một sợi nan miệt buộc ngang từ bàn chân lên tới đỉnh đầu, lại dùng một sợi khác buộc dọc, hai sợi nan miệt chồng chéo lên nhau ở vị trí bàn chân và đỉnh đầu, mỗi sợi đều dùng thủ pháp ‘Nhiễu Tam Táp’ .

Nhìn thấy cách buộc này, tôi lập tức nghĩ tới hình phạt thời cổ đại ‘nhốt lồng lợn’, bởi vì tôi đọc rất nhiều sách sử, cho nên nhớ rõ một đoạn này --- trong phim, nhốt người vào trong một cái lồng lợn, sau đó ném xuống sông, hoàn toàn là xàm xí, ‘nhốt lồng lợn’ chính cống, phải là trói người thành cái hình dạng này, rất giống một cái bánh trưng, sau đó ném xuống sông, để hắn tự sinh tự diệt.

Tôi ngã xuống đất, gào thét kêu cứu, nói bọn họ làm vậy là phạm pháp, nhưng tôi chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng trên mặt bọn họ, giống như thứ bọn họ đang muốn chôn sống không phải một con người, mà chỉ là một cỗ thi thể, tôi vẫn cứ gào thét, tôi cảm nhận được chuông trấn hồn trên cổ mình khẽ run rẩy, còn rung nhẹ, tôi nói thầm trong lòng ‘ ông nội, nếu ông đúng là ở bên trong, vậy hãy mau ra ngoài cứu con! Còn cả ông bác người giấy, nếu ông vẫn luôn bảo vệ con, vậy hiện tại ông nên lộ diện đi, nếu còn không ra mặt, con chết chắc rồi.’

Nhưng chuông trấn hồn ngoài phát ra tiếng chuông nhẹ ra, dị tượng gì cũng không xuất hiện, tôi hoàn toàn hết hy vọng.

Lúc này, tôi nghe thấy Trương lão gia thét lớn:

- Đưa vào quan tài!

Đoàn người lúc trước lập tức phân ra làm hai tốp, tốp người thứ nhất chạy vào trong nhà chính, khiêng nắp quan tài màu đỏ thẫm lên, tốp người còn lại thì nhấc tôi lên, đi về phía quan tài.

Tôi bị ném vào bên trong quan tài, bên trong quan tài có một mùi tanh hôi khiến người ta muốn nôn mửa, lúc này tôi mới biết, hóa ra không phải quan tài này được sơn màu đỏ, mà là trên quan tài được bôi một tầng máu! Có thể nhuộm đỏ cả một cỗ quan tài, vậy cần phải có bao nhiêu máu động vật?

Tôi cho rằng sau khi tôi bị ném vào quan tài, Trương Mục và Trương mù một trong hai sẽ đi tới giật mất chuông trấn hồn của tôi đi, nhưng tôi đoán sai rồi, bọn họ không ai xuất hiện, thậm chí bước ‘chiêm ngưỡng dung nhan người chết’ cũng bị lược bỏ, mà trực tiếp đậy nắp quan tài lại, bên trong quan tài tối đen, bên ngoài vẫn có tiếng khua chiêng gõ trống thổi bản nhạc buồn bằng kèn xô-na, tôi không nghe thấy một ai khóc.

Sau khi vào trong quan tài, tôi cảm nhận thấy chuông trấn hồn rung mạnh hơn, còn nhảy lên vài cái, nhưng đều bị thanh miệt giữ lại, không thể nhảy ra.

Tiếng nhạc tang bên ngoài đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng gõ búa, tôi nghe thấy bên trên quan tài có tiếng ‘bịch bịch bịch’ , bọn họ đang đóng ‘tử tôn đinh’, tôi lắng tai nghe, hai bên mỗi bên bảy cây đinh, đầu và đuôi một cây, ở giữa hai bên đều được đóng ‘lưu hậu đinh’, quả nhiên như Trương mù nói, chỉ cần đóng nhẹ một chút là coi như xong việc.

Nhưng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng Trương mù nói:

- Đưa búa cho tôi.

Tôi nghe thấy giữa quan tài bị một cây búa nện mạnh xuống, tôi nghĩ, lực đạo lớn như vậy, cây lưu hậu đinh kia nhất định sẽ bị đóng chặt lên nắp quan tài, sau đó lưu hậu đinh bên trái cũng bị một búa của Trương mù đóng chặt, Trương mù muốn diệt sạch đường lui hay sao?

Tôi không hiểu, lẽ nào nhà họ Trương bọn họ không phải muốn chuông trấn hồn trên người tôi? cho dù muốn có cơ thể của tôi, cũng không cần nhốt tôi vào trong quan tài chứ, ngộ nhỡ thối rữa thì phải làm sao đây? Không dùng được thì sao?

Không đợi tôi nghĩ hiểu, tôi đã nghe thấy Trương lão gia nói một câu:

- chuẩn bị khởi quan!

Lời vừa dứt, chung quanh tức khắc yên tĩnh lại, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng trẻ con gọi mẹ, nhưng âm thanh này rất nhanh đã bị ngăn lại, sau đó, tôi nghe thấy có tiếng người vội vã chạy đến, hình như là nói:

‘gà trống không gáy, không thể khởi quan.’

Sau đó Trương lão gia nói:

‘đổi một con gà trống khác biết gáy.’

Tiếng một người đàn ông trung niên vang lên:

‘không còn rồi, đây là con cuối cùng, những con khác đều chết hết rồi!’

Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng một đứa trẻ:

‘mẹ ơi mẹ ơi, mau nhìn kìa, mắt của gà trống chảy nước mắt màu đỏ!’

Tôi khó hiểu, nước mắt màu đỏ? Nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, đó là máu!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.