Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết quan xuống mồ

Phiên bản Dịch · 1875 chữ

Chỉ cần là người từng sống ở nông thôn thì đều biết, gần như nhà nào cũng nuôi gà, trừ phi là bùng dịch cúm gà, chứ không thì vì sao tất cả gà trống đều chết hết? lại nói, cho dù có bùng dịch cúm gà, cũng không thể chỉ có mỗi gà trống chết, vì sao người đàn ông trung niên lại nói toàn bộ gà trống đều đã chết cơ chứ?

Càng kỳ quái chính là, đứa bé kia nói, mắt gà trống chảy nước mắt màu đỏ, vậy cũng là nói, mắt gà trống chảy máu!

Tôi nghe thấy Trương lão gia thấp giọng hỏi:

‘Gà trống đều chết vào lúc nào?’

Lập tức có tiếng trả lời ông ấy:

‘Ngay vừa nãy đây thôi, tôi thấy bọn nó liên tục nằm phịch xuống đất, có con còn chưa kịp phát ra tiếng đã chết rồi, có con kêu được vài tiếng, cánh vừa dang ra định chạy, cũng chết luôn, chỉ còn lại con tôi đang ôm này thôi.’

Nghe đến đó, tôi nghĩ, làm ra động tĩnh lớn như vậy, rất giống thủ đoạn bạo tay của ông bác người giấy, lúc trước vì muốn bắt tôi, ông ấy cũng vận dụng hơn trăm con mèo đen, hơn nữa tôi nghĩ, muốn khiến toàn bộ gà trống trong thôn đều chết hết, căn bản không phải là chuyện một hai người có thể làm được, cũng chỉ có ông bác người giấy và đám mèo đen dưới tay ông ấy thì mới có thể, nghĩ đến đây, tôi gần như đã xác định ông bác người giấy vẫn âm thầm bảo vệ tôi.

Hề hề, cái ông già này miệng thì nói ông nội hại chết bà nội, nhưng đợi tới khi tôi gặp nạn, còn không phải vẫn ra mặt cứu tôi? không biết vì cái gì, thiện cảm của tôi đối với ông bác chưa từng nhìn thấy diện mạo thật này tăng lên không ít.

Bên ngoài quan tài rơi vào trầm mặc một lúc, sau đó người đàn ông trung niên lại nói:

‘Thôn trưởng, có phải thằng nhỏ đó oán khí quá lớn, nên không chôn được không?’

Lời này vừa nói xong, Trương lão gia đã nói:

‘Vớ vẩn, thế giới này không có ai Trương Tiệm này không dám chôn! Người đâu, khởi quan!’

Trương lão gia vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy con gà trống hoảng hốt kêu lên ‘cục tác’, còn cả tiếng đập cánh phình phịch, hình như gà trống nhìn thấy gì đó khiến nó sợ hãi, chỉ muốn chạy ra khỏi nhà chính này.

Lúc này, trong đám người cũng vang lên những tiếng kinh hô ầm ĩ, nhưng tôi nghe được ra, đại khái là con gà trống chạy rồi, có người đi bắt gà trống, mặc dù bắt lại được, nhưng sức lực của gà trống còn lớn hơn cả người đó, còn kéo lê người đó chạy một đoạn đường, cuối cùng con gà trống đụng đầu vào tường vây ngoài sân, chết ngay tại chỗ.

Về phần người ôm con gà trống, có người nói ông ta bị kéo lê trong sân, toàn thân sứt sát chảy đầy máu, đã được dìu về nhà.

Kế đó, tôi nghe thấy Trương Mục nói:

- Ông nội, thời gian sắp không còn kịp rồi, hay là cứ nâng lên đi?

ông Trương Tiệm, nói:

- Huyết quan đỏ thẫm, nhất định phải có tiếng gà gáy thì mới được khởi quan, nếu không, không chết cũng bị thương, chẳng lẽ ông chưa dạy con?

Trương mục nói:

- Ông nội, nếu không hạ táng đúng giờ, hậu quả….

ông Trương Tiệm đáp:

- Đừng nhiều lời, trong lòng ông có tính toán, con đi làm một con gà trống mang tới đây.

Trước mắt tôi một mảnh tối đen, tôi cứ nhắm mắt lại, như vậy thính giác sẽ mẫn cảm hơn bình thường rất nhiều, bên ngoài quan tài có những tiếng đẽo mài của miệt dao, hẳn là Trương Mục đang chuẩn bị làm gà trống giấy, tôi nghĩ, đợi tới khi gà trống làm xong, hẳn chính là lúc khởi quan, tôi không biết ông bác người giấy còn có bản lĩnh ngăn cản hay không, nhưng tôi nghĩ, tôi rất có thể không đợi được đến lúc ông ấy ra tay.

Bởi vì tôi đã bắt đầu cảm thấy xung quanh càng lúc càng nóng, hô hấp càng lúc càng khó khăn, tôi biết, đây là dấu hiệu thiết ô-xi, nếu đúng là ông bác người giấy đang giúp tôi, vậy thì thủ đoạn của ông ấy có lẽ có tác dụng, nhưng chắc là ông ấy quên rồi, tôi và ông ấy khác nhau, ông ấy là người giấy không cần hít thở, tôi dù sao cũng là người sống, tôi cần hít thở, thủ đoạn của ông ấy cũng không kéo dài được bao lâu.

Quan tài chỉ lớn có vậy, bốn phía bị phong kín, ngay cả cây lưu hậu đinh cuối cùng cũng bị Trương mù đóng chặt, cứ như vậy, căn bản không có không khí lọt vào, đợi cho tới khi dùng hết không khí trong quan tài, tôi cũng ngạt thở mà chết.

Tôi cảm thấy hít thở rất khó khăn, bản năng sinh tồn khiến tôi quyết tâm nhất định mình phải làm gì đó, vì thế tôi dùng hai chân ra sức đạp lên nắp quan tài, tuy rằng biết khả năng đá văng được quan tài ra là vô cùng nhỏ, những ngộ nhỡ đá ra được một khe hở, cho không khí lọt vào, như vậy ít nhất vẫn có thể kiên trì được đến lúc ông bác người giấy đến cứu.

Nhưng tôi quên mất một chuyện rất quan trọng, vận động càng nhanh, thì càng tốn nhiều dưỡng khí, tôi còn chưa đạp được mấy lần, đã cảm thấy hai chân đau nhức, đây là biểu hiện điển hình khi thiếu ô-xi, hơn nữa, đầu cũng bắt đầu mơ màng choáng váng, tức ngực, rất buồn nôn,nhưng lại nghẹn trong ngực, không nôn được ra ngoài, khó chịu muốn chết, tôi nghĩ, đây chính là cảm giác hít thở không thông.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi dường như nghe thấy tiếng gà gáy, cả thân người lắc lắc lư lư, có lẽ quan tài đã bị khiêng lên, tôi giống như đang ngồi trên thuyền, lắc a lắc a, cả cơ thể như lọt vào trong sương mù, chỉ là, cái gì cũng không nhìn thấy.

Giữa lúc đó, tôi nghe thấy rất nhiều âm thanh, nhưng lại không thể phân biệt được có ý gì, giống như lúc ngủ đeo tai nghe, trong tai nghe vẫn có tiếng hát, tôi rất muốn đưa tay tắt đi, lại phát hiện dù có cố gắng thế nào, cũng không thể ngăn cản âm thanh này vang vẳng bên trong lỗ tai mình.

‘Bịch’ một tiếng, tôi cảm giác giống như có động đất, tôi tỉnh táo hơn một chút, tôi nghe thấy ông Trương Tiệm nói:

- Tử thì trầm hãm, dư sinh tị nhượng, vãn sinh hậu bối nhà họ Trương, Trương Tiệm, cung thỉnh huyết quan xuống mồ! con cháu nhà họ Trương ( bốn phía đồng loạt vang lên một tiếng: có!’ , lấp mồ!

Roạt roạt roạt, tôi nghe thấy tiếng đất đá rơi lên quan tài, tôi biết, cuộc đời của Lạc Tiểu Dương tôi, đã kết thúc tại đây, ông bác người giấy của tôi, không thể ngăn cản những người được gọi là thợ nhân này chôn sống tôi, có điều tôi đã sớm nên nghĩ ra, dù sao ông bác của tôi cũng chỉ là một người giấy, thân thể của ông cũng được thợ vàng mã tạo ra, thế thì làm sao mà đấu lại được bọn họ? ahaha, tôi quả nhiên là một thằng ngốc giống Trương mù nói.

Tôi muốn lắc chuông trấn hồn trên cổ mình, nhưng một chút sức lực cũng không còn, tôi không biết ông nội để lại chuông trấn hồn cho tôi có tác dụng gì, còn dặn tôi nhất định không được gỡ xuống, lúc nào cũng phải đeo, nhưng, hiện tại tôi sắp chết rồi, cái chuông vẫn nằm yên lặng trên ngực, không có phản ứng, tôi nghĩ, rất có thể đã bị nút buộc của thợ nhân trấn giữ, thế cho nên đã mất đi linh tính.

Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn còn chưa hiểu, tôi cùng Trương mù đến thôn Trương gia, không phải là để tìm chân tướng liên quan đến vị nằm ở tầng âm bốn dưới nhà xác sao? vì cái gì tôi vừa đến thôn Trương gia, còn chưa vào thôn, ông bác chèo thuyền đã nói ‘ nên đến, cuối cùng vẫn sẽ đến’, chẳng lẽ là, trưởng bối của tôi có ân oán thù hằn gì với thôn Trương gia? Thôn Trương gia vì không muốn để tôi báo thù, nên đã hạ thủ trước, lôi tôi đi chôn sống?

Nếu thật sự đúng là có kết thù kết oán với thôn Trương gia, tôi chỉ có thể nghĩ đến ông nội mình, bởi vì lúc Trần tiên sinh bảo tôi đi mời Trương mù, đã dặn tôi không được tiết lộ danh tính thật của ông nội, cái này chứng minh ông nội tôi và người nhà họ Trương có hiềm khích, về sau Trương mù biết ông nội tôi tên là Lạc Triều Đình, biểu cảm trên mặt, càng chứng thực nhà họ Trương có ân oán với ông nội tôi.

Về sau lúc giải Ngũ Thể Đầu Địa, người giấy thay tất cả người mang họ Vương xoay người, nhưng chỉ có bác cả không được xoay, có phải cũng là do Trương mù cố ý hay không? còn cả linh vị cúi đầu, chúng sinh xưng thần, có phải cũng là Trương mù âm thầm ra tay? Cho nên về sau mới có chuyện tôi đi tới nhà thờ xếp linh vị, rước lấy Thỉnh Tiên Đăng Vị, khiến chính mình và bác cả rơi vào nguy hiểm, may mà có Trần tiên sinh, bằng không, rất có thể đã bị Trương mù mượn đao giết người?

Tất cả mọi chuyện, tôi đáng ra phải sớm nghĩ ra, vì cái gì, vì cái gì tôi không để ý những chi tiết đó!? tôi cứ luôn cho rằng mình không ngu ngốc, nhưng không ngờ, tôi ngu ngốc thật!

Từ từ, không phải đại não của tôi thiếu dưỡng khí rồi sao? vì sao tôi còn có thể suy nghĩ nhiều vấn đề một cách ăn khớp rõ ràng như thế? Cảm giác ngột ngạt trước ngực, dạ dày quay cuồng, hình như đã hoàn toàn biết mất!

Tôi, chết rồi sao?

Chính vào lúc tôi đang nghi hoặc, trên vai bỗng đau buốt, sau đó chợt nghe thấy một tiếng nói quen thuộc truyền đến:

- Cái tông môn nhà cậu, nhanh ngồi dậy cho ông, ông ở bên ngoài mệt mỏi rã rời cả buổi tối, còn cậu lại ngủ ngon lành trên giường! mau bò dậy cho ông!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.