Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gà âm lại xuất hiện

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Đau!

Cảm giác đau buốt trên vai đúng là tồn tại thật, còn cả giọng nói, chắc chắn là Trương mù!

Tôi thử mở to mắt, ánh sáng chiếu vào mắt tôi, bốn bề không còn tối đen như mực, trước mắt là nóc nhà nông thôn điển hình, trên nóc nhà toàn bộ đều là gạch ngói thường thấy, trời sáng từ bao giờ vậy? không phải tôi bị chôn sống sao? theo lý mà nói hiên tại đang nằm trong quan tài mới đúng, sao tôi lại xuất hiện ở trong này? chẳng lẽ nơi này chính là địa ngục, nhưng tiếng nói của Trương mù thì lại là chuyện gì?

Tôi thử ngồi dậy, lúc này mới phát hiện đầu đau như búa bổ, giống như đã thức đêm quá lâu, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đau đầu muốn chết, tôi lấy tay chống thân, cảm giác dưới tay mềm mềm, tôi cúi đầu nhìn, không ngờ đang ngồi trên một cái giường, dưới mông là đệm, không phải chiếu hay là đệm giường thường thấy, mà là rơm rạ!

Tôi nghiêng đầu, thấy Trương mù híp mắt nhìn tôi chằm chằm, trên mặt còn có vẻ rất mệt mỏi, sau khi thấy tôi tỉnh lại, lông mày nhíu chặt của anh ta mới hơi giãn ra, anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, gọi cậu nửa ngày cũng không tỉnh, tôi còn cho rằng cậu chết thật rồi chứ!

Tôi nghe được từ trong lời nói của anh ta, tôi biết, tôi còn sống.

Đây, hoàn toàn không giống những gì tôi nghĩ lúc trước, Trương mù không phải kẻ phản bội sao? không phải anh ta liên hợp với người thôn Trương gia chôn sống tôi sao? vì sao bây giờ còn quan tâm sống chết của tôi? chẳng lẽ tất cả phán đoán lúc trước của tôi đều sai lầm? Trương mù thực ra không bán đứng tôi, tất cả những gì anh ta làm, thực ra đều là vì một mục đích không ai biết?

Dù tôi đã xác định Trương mù không bán đứng tôi, nhưng tôi vẫn tức giận hỏi:

- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Trương mù nói:

- Còn nhớ lần đầu tiên tôi quen biết cậu như thế nào không?

Tôi hồi tưởng một chút:

- ở nhà ga, lúc ấy anh muốn bán vé lậu cho tôi.

Trương mù vừa nghe xong sắc mặt đã khó chịu:

- ai nói tôi muốn bán vé lậu cho cậu? tôi giúp cậu kịp thời gian đó được không? lại nói, cậu nói xem, nếu không phải ông giúp cậu một tay, về sau chẳng phải thiếu chút nữa bị dọa chết rồi đấy à? --- lạc đề rồi, ý của tôi là, vì sao tôi không tìm người khác, lại cứ cố tình tìm cậu, cậu có biết vì sao không?

Tôi nghĩ ngợi, nói:

- Bởi vì tôi khá đẹp trai?

Bốp!

Một bên bả vai của tôi bị Trương mù tát mạnh một cái, đau tới mức tôi có cảm giác sắp trập khớp, nhưng tôi vẫn nhẫn nhịn không nổi cáu, vì tôi thấy rõ, anh ta dùng thủ thế sinh hỏa.

Trương mù nói:

- Gợi ý cậu thêm một câu nữa, lúc ở Từ Khí Khẩu, tôi đã nói gì với cậu?

Tôi hồi tưởng một chút, rất nhanh đã hiểu được, lúc ấy Trương mù nói với tôi: “gần đây cậu phải cẩn thận một chút, có ‘thứ’ đi theo cậu, hiện tại tôi không rảnh giúp cậu đuổi đi, đợi có thời gian lại nói tiếp.”

Tôi nói:

- Lúc ấy anh nói sau lưng tôi có thứ không sạch sẽ đi theo.

Trương mù cười nói:

- Đúng rồi, lúc đến nhà ga, nếu không phải vì nhìn thấy tuổi tác cậu không lớn, nhưng sau lưng lại có một gã có oán khí nặng đi theo, ông đây có vé cũng không bán cho cậu!

Tôi nói:

- Cho nên, hiện tại các người chôn sống tôi, thực ra là vì giúp tôi đuổi tên kia đi?

Trương mù gật đầu nói:

- Có thể nói như vậy, nhưng chưa đúng hoàn toàn.

Tôi hỏi, vì sao?

Anh ta đáp:

- Thứ đó đuổi không đi!

Lòng tôi lộp bộp một tiếng, hỏi:

- Đuổi không đi? Vì sao đuổi không đi?

Trương mù nói:

- Bởi vì…..

Còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người gọi tên Trương mù:

- Trương mù, nhanh lên đi, chú Trương chắc không xong rồi.

Trương mù nhìn tôi nói:

- Có đi được không? đi được thì đi theo tôi.

Tôi gật đầu, cùng đi theo, sau khi ra khỏi cửa tôi mới phát hiện, gian phòng tôi vừa nằm ngủ, nằm ở sân sau, ở giữa còn có một cái sân không tính là nhỏ, đằng trước vẫn còn một tòa nhà tầng, có một cái cửa đi từ sân vào, tôi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, đây là nhà chính có huyết quan tối hôm qua, chẳng là hiện tại không còn huyết quan, đồ dùng cho tang lễ cũng đã bị dọn sạch, trong nhà chính trống trơn, cái gì cũng không có.

Nói thật, sống ở nông thôn lâu như vậy, nhưng kiến trúc thế này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, tôi nhớ trước kia ông nội từng nói, kiến trúc ở nông thôn, nhà chính không được có cửa sau, cho dù đằng sau nhà chính còn có một căn phòng, bức tường phía sau căn phòng này cũng phải bịt kín mít, không được mở cửa sổ, cũng không được mở cửa, về sau tôi cũng là nhìn thấy trong sách liên quan đến kiến trúc phương nam Trung Quốc thì mới biết, nghe nói là vì giữ lại ‘vận khí gia tài’ của người sống trong nhà, không để luồng khí này tuôn ra ngoài, có ngụ ý chỉ có thể vào mà không thể ra.

Nhưng kiến trúc căn nhà của nhà họ Trương lại siêu việt lạ thường, hoàn toàn khác với kiến trúc của những ngôi nhà miền nam, không chỉ xây dựng nhà chính ở ngay sân trước ( nhà chính thường hay xây ở nhà sau, ngụ ý ‘hậu trạch’, nhưng nhà họ Trương lại khác, xây nhà chính ngay sân trước, rõ ràng là có ý ‘thiển trạch’, làm gì có ai hy vọng gia sản nhà mình ít ỏi chứ? ) còn mở một cái cửa trong nhà chính, hình như chỉ hận không đem hết của cải ném ra bên ngoài thì không cam tâm.

Tôi vốn cũng muốn hỏi Trương mù một chút, nhưng nhìn thấy anh ta đi rất vội, tôi cũng chỉ đành ngậm miệng đi theo.

Tới nhà của chú Trương mà bọn họ nói, ngoài sân đã vây kín thôn dân, dân nước ta có tật xấu thích hóng hớt xem náo nhiệt, ở bất cứ thôn làng nào cũng vậy, sao khi vào trong mới biết, chú Trương là người tối hôm qua ôm con gà trống, tôi chắc chắn như vậy, là bởi vì trong sân nhà chú ấy, gà trống chết nằm đầy dưới đất, khủng bố nhất là, mắt của gà trống đều chảy máu!

Còn chú ấy, giờ này đang nằm trong một cái chuồng gà cạnh sân, quần áo trên người rách nát tả tơi, nhìn như bị dã thú cào xé, nhưng vết thương trên mặt và bụng, thì lại giống như bị chân gà gây ra, tôi nhìn những con gà mái và gà con ở một bên, trong lòng nghĩ, lẽ nào là bọn chúng làm?

Chú Trương hiện giờ chỉ có hít vào, không có thở ra, xem chừng không còn bao nhiêu thời gian nữa, Trương Mục đứng một bên dùng đủ mọi biện pháp cấp cứu cho chú ấy, đến lúc này tôi mới nhớ ra Trương Mục còn có một thân phận nữa là bác sĩ.

Tay chân Trương Mục vô cùng thành thạo, vài phút sau, hô hấp của chú Trương coi như thuận lợi hơn chút, chú ấy liếc nhìn Trương Mục, khó khăn hỏi:

- Trương mù đến chưa.

Trương mù vội vàng chạy đến ngồi xổm bên người chú ấy nói:

- Chú Trương, cháu đây rồi.

Sau đó tôi nhìn thấy chú Trương dồn hết sức lực để thì thầm gì đó bên tai Trương mù, về phần là cái gì, tôi đoán cho dù là Trương Mục ngồi ở một bên khác, có lẽ cũng không nghe thấy rõ.

Sau khi chú Trương nói xong, toàn thân như lấy lại được tinh thần tỉnh táo, tự mình ngồi dậy, nhìn tôi trân trân, vươn một cánh tay đầy vết thương lên chỉ vào người tôi, sắc mặt hoảng sợ nói:

- Mấy chục năm rồi, hắn đến rồi, hắn đến rồi, hắn…….

Chữ ‘hắn’ cuối cùng vừa nói xong, họng như bị nghẹn lại, mắt cũng chưa nhắm, cánh tay vẫn còn đang chỉ vào người tôi, tắt thở.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc chú Trương tắt thở, tôi dường như nghe thấy một tiếng cười mỉa mai, hơn nữa âm thanh kia không phải đến từ phía sau lưng, mà đến từ ngay bên cạnh tôi, nhưng, bên cạnh tôi làm gì có người, chỉ có một đàn gà mái và lũ gà con, tình huống hiện tại, tôi không tiện đi tới hỏi hai người Trương mù có nghe thấy không, chỉ đành xoay người qua nhìn gà mái và lũ gà con.

Khi tôi liếc mắt nhìn, tôi nhìn thấy có một con gà con rõ ràng khác biệt so với những con khác, những con khác đều dúi đầu vào trong cánh gà mái mẹ, lộ cái mông ra bên ngoài, nhưng con gà con kia, lại một mình thò đầu ra ngoài, mắt không chớp nhìn tôi chằm chằm --- ánh mắt này tôi đã quá quen thuộc!

Gà âm!

ở thôn Trương gia cũng có gà âm!

Chuyện này không thể chậm trễ, tôi vội vàng tiến lên nói với Trương mù, không ngờ anh ta chỉ gật đầu nói:

- Tôi biết, nhưng không liên quan gì đến gà âm cả.

Tôi nghe xong sửng sốt một chút, hỏi:

- chẳng lẽ không xử lý một chút?

Trương mù không nói gì, Trương Mục tiếp lời:

- lúc trước không phải đã nói qua với cậu rồi sao, trong thôn chúng tôi chưa từng xuất hiện người âm, cậu có biết vì sao không? bởi vì, chúng nó đều bị luyện thành gà âm!

Nghe nói như thế, da dầu tôi tê rần, đây rốt cuộc là một thôn làng như thế nào? Sao có thể luyện hết người âm thành gà âm? Bọn họ vì sao phải làm như vậy? chẳng lẽ không cần đi luân hồi sao?

Sắc mặt Trương mù có chút chán chường nói:

- cho nên hiện tại cậu hiểu rồi chứ, bên ngoài thôn chúng tôi vì sao có sông nhưng lại không xây cầu, bởi vì người âm sợ nước, đây là không có người âm trong thôn ra ngoài! Thôn chúng tôi giống thôn Vương gia, nói trắng ra thì, cũng là một quỷ thôn bị ngăn cách với thế giới!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.