Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng đen thi thai

Phiên bản Dịch · 1736 chữ

Nhưng ‘chú Trương’ này và chú Trương nằm ở một bên khác của ván cửa không giống nhau, mắt của ‘chú Trương’ này nhắm chặt, hơn nữa, cơ thể còn nằm bên ngoài dây thừng.

Nói cách khác, dây thừng cũng không trói được chú ấy, nhưng, vừa rồi lúc ván cửa còn chưa lật lại, vì sao cơ thể của chú ấy vẫn dính bên trên mà không có ngã xuống?

Đúng lúc tôi đang kinh ngạc, Trương Tiệm và Trương mù đồng thời giơ tay ra, Trương Tiệm bắt lấy hai cái chân của ‘chú Trương’ Trương mù một tay đè trán ‘chú Trương’, một tay kê lên phía sau cổ chú ấy, hai người đồng thời hô to một tiếng:

- Khởi!

Trương Tiệm và Trương mù đồng thời nhấc ‘chú Trương’ này lên, sau đó một trước một sau, bước ba bước tới gần chỗ kiệu, vừa hay đến trước cái kiệu ở phía cửa nhà, hai người đồng thời dùng sức, ném ‘chú Trương’ này vào trong kiệu, ném xong, Trương Tiệm dùng tay chấm lên một vũng máu của ông Trương Uyên trên đất, nhanh chóng chạy đến chấm lên mành kiệu.

Ngón tay của ông Trương Tiệm đầu tiên là điểm vào chính giữa cái mành, sau đó kéo ngang một đường, dùng ngón giữa điểm một chút, nâng tay, dùng ngón trỏ điểm nhẹ phía bên phải của đường ngang, cuối cùng lại nhanh tay dùng ngón cái điểm vào những nơi khác trên cái mành, nói thật, tôi đã rất chăm chú ghi nhớ, nhưng tốc độ của ông Trương Tiệm thực sự quá nhanh, đến cuối cùng cho dù tôi nhớ được vị trí, cũng không thấy rõ ông ấy dùng ngón tay nào để điểm.

Nhìn ông Trương Tiệm đi tới đi lui điểm điểm ngón tay lên tấm mành, trong đầu tôi đột nhiên cảm giác hình ảnh này khá quen mắt, tôi bỗng nhớ ra, lúc Lăng Giáng ở trong kính giới, cũng lấy tay điểm lên trên cửa, chẳng qua lúc đó, tôi và Lăng Giáng dùng ‘nhất tuyến khiên âm dương hai giới’ hợp lại với nhau, hơn nữa cô ấy trước sau chỉ điểm có hơn ba vị trí, nhưng ông Trương Tiệm, ít nhất cũng phải điểm hơn sáu mươi vị trí.

Tôi hỏi Trương Mục bên cạnh:

- Đây là thủ pháp gì?

Trương Mục nói:

- Không phải cậu từng thấy Lăng Giáng dùng rồi à? Đây là Phong Kim Quải Ấn!

Tôi nói:

- Lăng Giáng từng dùng trên cửa lúc dẫn tôi ra khỏi kính giới, nhưng tôi thấy thủ pháp không giống lắm, chẳng lẽ cũng là Phong Kim Quải Ấn?

Trương Mục nói:

- Phong Kim Quải Ấn, chia ra làm ba mưới sáu tiểu phong, bảy mươi hai đại phong, một trăm lẻ tám loại quải ấn, mỗi một thủ pháp đều không giống nhau, đừng nói là cậu chưa hiểu hết, cho dù là Trương mù, cũng chưa chắc đã biết hết, ngay cả lúc học Phong Kim Quải Ấn, đại đa số mọi người đều chỉ chọn một hai loại để học, chỉ cần học được, thì một hai loại là đủ dùng rồi.

Tôi ngờ ngợ hỏi:

- Cho nên lần trước, anh phải phối hợp cùng Lăng Giáng thì mới có thể phong lại Triệu Giai Đường, là bởi vì cả hai người đều chưa hoàn toàn nắm chắc toàn bộ?

Trương Mục gật đầu nói:

- Gần như là vậy.

Tôi lại hỏi:

- Tôi nhớ hình như lúc trước các người nói, không phải là cùng thợ môn, thì thợ thuật đều không giống nhau, bình thường cũng không có quan hệ, ví dụ như tổ tiên vào nhà, thợ cản thi chỉ cần đưa vào nhà là được, nhưng các anh thì phải nhấc, đôi bên đều không biết mánh khóe của đối phương, vậy thì Lăng Giáng vốn không cùng thợ môn với các anh, vì sao cô ấy cũng biết thủ pháp Phong Kim Quải Ấn?

Vấn đề này tôi vẫn luôn muốn hỏi, hơn nữa lần đầu tiên Lăng Giáng gặp Trương mù, tôi nhớ cuộc trò chuyện của bọn họ không vui vẻ cho lắm, lúc ấy Trương mù nói: ‘ ồ, hóa ra là người nhà họ Lăng Tứ Xuyên, các người từ bao giờ thì nể mặt người khác vậy?’

Lúc ấy tôi không muốn biết ân oán giữa Lăng Giáng và Trương mù, bởi vì khi đó, trong lòng tôi chỉ mong nhanh chóng chấm dứt dây dưa với thợ nhân, sau đó tôi lại có thể quay trở về cuộc sống bình thường, nhưng trước sau chỉ mới trải qua hơn mười ngày, tôi lại muốn hiểu rõ mối bất hòa trong đây, suy nghĩ của tôi trở nên sâu xa hơn, ngay cả chính tôi còn không thể tin được.

Nhưng rất nhanh, tôi đã hiểu, thực ra tôi vẫn muốn hướng tới cuộc sống bình thường, chẳng qua hiện tại tình thế bức bách, thời gian vị dưới tầng âm bốn nhà xác dành cho chúng tôi chỉ có 9 ngày, đã chậm trễ một ngày trên đường đi, tôi hỏi những vấn đề này chỉ là muốn tìm biện pháp đối phó gã dưới tầng âm bốn nhà xác thôi, đúng, nhất định là như vậy.

Tôi miệng thì giải thích với bản thân như thế, nhưng hình như ngay cả chính bản thân mình cũng không bị thuyết phục.

Trương Mục nói:

- Nhà họ Lăng Tứ Xuyên, là một phân gia của nhà họ Trương Trùng Khánh, chẳng qua đây đều là chuyện cũ năm xưa, ân oán của thế hệ trước, chân tướng trong đó, tôi đoán chỉ có ông nội tôi mới biết rõ, cho nên, nhà họ Lăng biết dùng Phong Kim Quải Ấn không phải chuyện đáng ngạc nhiên, nhưng tới thế hệ này, nhà họ Trương chúng tôi am hiểu Phong Kim, bọn họ am hiểu Quải Ấn, ai cũng có sở trường riêng.

Lúc này, ông Trương Tiệm đã Phong Kim Quải Ấn xong tấm mành, một tay vung lên, hừ lạnh nói:

- Nhà họ Lăng Tứ Xuyên là cái rắm gì, đều là học lỏm của nhà họ Trương chúng ta, một lũ cướp! thổ phỉ!

Nghe được ra, ông Trương Tiệm không có thiện cảm với nhà họ Lăng, về phần rốt cuộc là ai trộm ai, điểm này còn cần thêm nhiều bằng chứng.

Trương Tiệm Phong Kim Quải Ấn xong, kiệu quay một trăm tám mươi độ tại chỗ, bốn người giấy nâng kiệu chạy nhanh ra bên ngoài nhà chính, lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời đổ xuống mái hiên, trong sân có một chỗ râm, lúc người giấy nâng kiệu đến chỗ này, thay đổi vài phương hướng, vốn dĩ là đang đi thẳng hàng qua nơi có bóng râm, lại biến thành hàng ngang bốn người.

Lúc đầu tôi còn không hiểu vì sao phải làm vậy, nhưng tôi lập tức hiểu ra, người giấy nâng kiệu, vừa tiếp xúc với mặt trời, giống như bị châm lửa, bốc cháy, mà ngọn lửa còn có màu xanh biếc, cho dù là dưới ánh mặt trời, cũng mang một màu xanh lục chói mắt.

Chờ ngọn lửa màu xanh biếc tắt, bốn người quỳ trên đất mới lảo đảo đứng dậy, thật giống như là vừa mới làm việc khổ cực.

Nhìn thấy ngọn lửa màu xanh biếc, trong lòng lập tức buông lỏng, dù sao mỗi lần sau khi ngọn lửa này bùng lên, thì cái gì cũng không còn nữa, cho dù là tro tàn, cũng không còn thấy, cho nên, tuy rằng tôi không biết chú Trương kia đến từ đâu, vì sao lại giống hệt ‘chú Trương’, nhưng tôi nghĩ, không cần biết là thứ gì, cuối cùng đều sắp không còn tồn tại.

Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của tôi, Trương Tiệm, Trương mù Trương Mục đều ra khỏi nhà chính, nhìn chằm chằm ngọn lửa đang bốc cháy, tôi hỏi Trương Mục:

- Có gì bất thường sao?

Trương Mục nói:

- Chẳng lẽ cậu không phát hiện, dưới đất có một ‘thứ’?

Tôi nói:

- Sao lại vậy, không phải đều đốt sạch rồi à?

Tôi đưa tầm mắt về nơi ngọn lửa bốc cháy, phát hiện dưới ánh mặt trời, nơi đó ngoài có một vòng tròn đen sì sì, thì cái gì cũng không có, tôi hỏi:

- Chỉ là một cái bóng đen, có cái gì kỳ lạ?

Trương mù xen mồm vào:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nhìn cho kỹ, xung quanh bóng đen, có thứ gì khác không? không! Nếu đã không có gì, vậy bóng đen ở đâu ra?

Tôi nghe xong trừng mắt nhìn, lúc này mới phát hiện, bóng đen và cái bóng đổ xuống từ trên mái hiên, vẫn còn cách nhau khoảng nửa mét, nó to bằng một quả bóng rổ, cứ vậy nằm trên đất, không nhúc nhích.

Tôi nói:

- Hay là trên nóc nhà có thứ gì, bị mặt trời chiếu vào, nên đổ bóng xuống đất.

Nhưng sau khi tôi nói xong đã tự hiểu, không thể có khả năng này, nếu trên nóc nhà có thứ gì, vậy ít nhất cũng phải có cái gì đó chống đỡ quả bóng màu đen kia, bằng không, chẳng lẽ nó có thể bay trên không? nhưng nếu không phải trên nóc nhà, vậy chỉ có thể là trên đất, nhưng vấn đề là, bản thể của cái bóng đang ở đâu?

Tôi vừa định hỏi sao lại thế này, kết quả bỗng nhìn thấy cái bóng kia động đậy, không đúng, nó không chỉ động đậy, mà còn đang di chuyển! tôi nhìn thấy xung quanh nó lồi ra năm góc, không ngừng kéo dài, cuối cùng biến thành cái bóng của một đứa trẻ!

Trương Tiệm kinh hô một tiếng:

- Không ổn, mắc mưu rồi, đây là thi thai!

Đúng lúc này, tôi nghe thấy trong sân phát ra một tiếng cười nhạo, âm thanh này, giống hệt âm thanh tôi nghe thấy trong sân những ngôi nhà khác.

Trương Tiệm nói:

- Hóa ra mục đích của tên kia chính là thế này!

Tôi hỏi:

- Mục đích gì?

Vừa dứt lời, cái bóng bé trai đã chợt lóe qua rồi biến mất không thấy đâu!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.