Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người nhà họ Trương?

Phiên bản Dịch · 1817 chữ

Đúng lúc cái bóng biến mất, tôi nhìn thấy có một con miệt dao bay lên không trung, là của Trương mù, miệt dao cắm chuẩn xác vào chỗ bóng đen vừa ‘tại vị’ , chỉ là, lúc này cũng không có tác dụng gì, bởi cái bóng đen hình như vẫn biến mất.

Lúc cái bóng biến mất, bốn người trẻ tuổi lúc trước nâng kiệu, lập tức đứng dậy đuổi theo, nhưng lại bị Trương Tiệm gọi về, sắc mặt Trương Mục mờ mịt, xem ra, anh ta cũng không biết mấu chốt trong này, nhưng Trương mù lại chau mày, nhìn giống như có tâm sự.

Trương Mục hỏi:

- Cái bóng kia rất có thể chính là gã trong quan tài, đuổi theo có thể tìm được huyết quan, lẽ nào không đuổi?

Trương Tiệm không trả lời câu hỏi của Trương Mục, mà hỏi ngược lại:

- Con có bóng không?

Trương Mục nói:

- Chỉ cần là người dương, con đương nhiên có bóng --- ông nội, ý của ông là….?

Trương Tiệm không trả lời. Nhưng lại nhẹ nhàng gật gật đầu. sắc mặt rất nghiêm túc, nói với bốn người kia:

- Các người gọi điện thông báo, tất cả mọi người quay về nhà, đóng hết cửa sổ lại, không có phân phó của tôi, mọi người không được ra khỏi nhà, buổi tối cũng không được bật đèn!

Bốn người đáp một tiếng, liền đi sang một bên gọi điện thoại, ông Trương Tiệm lại đi vào trong nhà, cùng Trương mù lật ván cửa lại, lúc này tôi mới phát hiện, chú Trương luôn làm loạn kia, lúc này tuy rằng mắt vẫn mở, nhưng lại nằm im, không còn gây ra động tĩnh gì nữa.

Ông Trương Tiệm đi vào trong, đặt mông ngồi xuống bên cạnh thi thể chú Trương, nói:

- Cháu chớ trách tôi đốt hồn phách của cháu, cháu cũng biết, nếu tôi không dùng ‘xuống giường liễu’, tất cả người trong thôn đều gặp họa, cháu an tâm mà đi, con bé Trương Ly, đã có mấy thằng bé Trương mù chăm sóc, cháu nhắm mắt lại đi.

Ông Trương Tiệm vừa nói xong, tôi đã thấy chú Trương thực sự nhắm mắt lại! nói thật, nếu không phải đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khi nhìn thấy một màn này, tôi nhất định sẽ sợ mức ngã dập mông xuống đất.

Trương lão gia nhìn thấy mắt chú Trương đã nhắm lại, thở dài một tiếng, tìm một cái ghế dựa ngồi trong nhà chính, nhắm mắt lại, không hiểu là có thói quen ngủ trưa, hay là không muốn nhìn những hình ảnh trước mắt.

Tôi hỏi Trương mù thế này là sao, Trương mù không nói gì, bảo tôi cùng anh ta vào trong nhà, Trương Mục gọi bốn người kia vào ngồi giữa căn phòng phía đối diện, sau đó tự tiến vào căn phòng chúng tôi ngồi, còn đóng hết cửa sổ lại, cùng Trương mù bắt đầu dán tiền giấy lên các khe cửa, không bao lâu sau, cả phòng tối sầm lại, khiến không khí trong nhà có chút quỷ dị, nhất là ở giữa phòng vẫn còn đặt một thi thể đã từng bật dậy làm loạn.

Đợi sau khi bọn họ dán giấy lên tất cả các khung cửa sổ, lúc này mới tìm một cái ghế ngồi xuống, Trương mù ngại ngồi trên ghế phiền phức, dứt khoát ngồi bệt dưới đất, tôi đi đến hỏi Trương mù:

- Vì sao phải dán hết cửa sổ lại, có chú ý gì à?

Trương mù nói:

- Cậu nhìn thấy cái bóng đó chưa? Đó là một thi thai.

Tôi nói:

- Thi thai là gì? có gì khác quỷ thai trong bụng Triệu Giai Đường lúc ở bệnh viện?

Trương mù nói:

- Quỷ thai và thai người con quỷ, đều ra ngoài từ trong bụng người sống, nhưng thi thai, là ra ngoài từ trong xác chết, nói trắng ra, quỷ thai ký sinh trên cơ thể người sống, nhờ cơ thể để nuôi dưỡng bản thân, còn thi thai lại ký sinh trên cơ thể người chết, nhưng người đã chết rồi, tôi hỏi cậu, dựa vào cái gì để nuôi dưỡng đây?

Tôi nghe xong khiếp sợ nói:

- Hồn phách của con người!

Trương mù nói:

- Đúng rồi, chính là dựa vào hồn phách của con người! ban đầu chúng ta tưởng là khởi thi, nghĩ chỉ cần ‘tịnh diện minh mục’ lại là được, nào ngờ, lần đầu đã sai, lần hai lại tưởng là khống thi, cho nên mới xuống giường liễu, kết quả cái tông môn nhà nó, lại sai rồi, là thi thai!

Tôi hỏi:

- Hiện tại hậu quả rất nghiêm trọng sao?

Trương mù nói:

- Nếu không nghiêm trọng, vì sao toàn bộ người trong thôn đều phải trốn trong nhà?

Tôi hỏi:

- Rốt cuộc là làm sao? vì sao phải trốn trong nhà?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, thi thai và con người mang thai chín tháng mười ngày giống nhau, cũng phải trải qua quá trình ‘sinh nở’, thứ có hình tròn lúc trước cậu nhìn thấy, chính là một thi thai vẫn chưa sinh nở, cho nên lúc ấy chỉ là một quả bóng hình tròn, về sau cậu lại nhìn thấy cái bóng như con người, chính là đã sinh nở rồi, mà quá trình sinh nở này, cần phải mượn chút ngoại lực.

Tôi nghĩ đến ngọn lửa màu xanh kia, tôi nghĩ, ngoại lực giúp thi thai ‘sinh nở’ , cũng giống như gà con phải ra khỏi vỏ trứng, cần độ ấm nhất định, mà ngọn lửa màu xanh, vừa hay có thể cấp ‘độ ấm’ vừa đủ cho thi thai, thế cho nên nó mới có thể thuận lợi biến từ một quả bóng, thành hình một đứa bé.

Sau khi tôi nói phân tích của mình cho Trương mù nghe, Trương mù đáp:

- Gần như là vậy, cho nên nói, chúng ta bị lừa rồi, hơn nữa còn bị nó lợi dụng.

Tôi nói:

- Nhà họ Trương các anh lợi hại như vậy nghĩ biện pháp giải quyết là được, tôi tin tưởng các người.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu vẫn còn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại sao?

Tôi nói:

- Tình hình gì? chẳng lẽ hiện tại các người trốn trong nhà không phải là vì nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó đi ra ngoài tóm gọn, tiêu diệt tên kia?

Trong ấn tượng của tôi, Trương mù là cao thủ gặp phải vấn đề sẽ dùng chính cách thức đấy để giải quyết, mặc kệ là khó khăn gì, đều có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Nhưng Trương mù lại nói:

- Dưỡng thần cái đầu cậu, ông nói cho cậu biết, hiện tại chúng ta đang bị ‘tấn công’ bị động! tôi hỏi cậu, nếu không có Trương Mục nói, cậu có biết chúng tôi dùng thợ thuật nào đối phó thi thể chú Trương không?

Tôi nói, không biết.

Trương mù đáp:

- Cho nên, cậu suy nghĩ ra mấu chốt trong đó chưa?

Tôi nghĩ ngợi,đột nhiên kinh hãi nói:

- Ý anh là, tên đó biết tất cả thủ đoạn của các anh? Nhưng lại có thể lợi dụng thủ đoạn của các anh để đối phó các anh?!

Trương mù nói:

- Đúng thế! bắt đầu từ lúc ‘bảy trên tám dưới’, chúng ta đã nói tên kia là thợ vàng mã, về sau lại gặp xe giấy bắt hồn, đường hầm quan tài, bất cứ một thợ thuật nào cũng là những thợ thuật đứng đầu trong giới thợ môn, nếu không phải ông đây kỳ tài ngút trời, có lẽ đã sớm chết ở Trùng Khánh rồi, hiện tại chuyện thi thai lại lần nữa chứng minh, người này rất có thể bước ra từ trong nhà họ Trương, bằng không , thợ thuật nhà họ Trương chúng tôi, vì sao tên kia đều biết hết?hơn nữa, nhìn còn tinh thông hơn cả trưởng thôn, không chỉ có như thế, nếu tôi đoán không sai, tên đó có lẽ còn biết bản lĩnh của thợ mộc, bằng không vì sao huyết quan không nhốt được nó? Còn bị nó mang luôn xuống dưới đất?

Tôi lại khiếp sợ lần nữa, không phải bởi vì nghe thấy hắn có bản lĩnh của thợ mộc --- điểm này lúc bên trong đường hầm, Trương mù đã nhắc qua một lần, tôi khiếp sợ là bởi vì Trương mù đã thay đổi cách xưng hô, gọi ông Trương Tiệm là trưởng thôn, chứ không phải ông nội, tôi không hiểu giữa bọn họ có ân oán gì, nhưng tôi vẫn nói sang chuyện khác:

- Cho nên, cái người mà Trương lão gia nói nếu hắn còn sống, nhất định không thua kém ông nội tôi, là người nhà họ Trương?

Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ, chuyện này phải hỏi trưởng thôn rồi!

Trương mù nói xong, trong phòng tức khắc rơi vào trầm mặc, sau đó tôi nghe thấy ông Trương Tiệm phát ra tiếng thở dài, sau tiếng thở dài, lại là im lặng, cái cảm giác im lặng quá mức im lặng này, khiến tôi thấy mình như đang đứng trước một bãi tha ma.

Tôi thử đánh vỡ sự im lặng này, vì thế hỏi Trương mù:

- Vì sao hiện tại chúng ta phải trốn trong nhà? Cho dù tên kia có lợi hại hơn đi chăng nữa, nó chẳng qua chỉ là một cái bóng thôi, không có thân thể, nó có thể làm được trò mèo gì?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, nếu chúng ta ra ngoài, nó sẽ có thân thể!

Tôi hỏi, vì sao?

Anh ta nói:

- Cậu còn nhớ chuyện lần trước cậu giúp tôi trông cửa, Trương Mục trốn trong cái bóng của cậu không?

Trương mù vừa nói vậy, tôi lập tức hiểu ra, lần trước Trương Mục trốn trong cái bóng của tôi, đã có thể giành được quyền kiểm soát thân thể tôi, cho nên, chỉ cần có người xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời, một khi xuất hiện bóng, tên kia có thể trốn trong bóng của người nọ, hoàn toàn không chế họ!

Lúc đó tôi không hiểu thợ thuật, bị Trương Mục trốn trong bóng, đều có thể lợi hại như thế, vậy đối phương, một người hiểu thợ thuật còn đạt được thân thể người nhà họ Trương, vậy thì ghê gớm tới cỡ nào?

Đúng lúc này, Trương mù đột nhiên hô to một tiếng:

- Không hay rồi! các người có thông báo với Trương Ly chưa? Tính theo thời gian thì hiện tại có lẽ em ấy đã đến đầu thôn rồi?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.