Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thứ ba

Phiên bản Dịch · 1880 chữ

Tôi biết đầu óc Trương mù xoay chuyển nhanh hơn tôi, nhưng nói thật, tôi nghe lâu như vậy, cũng không cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, tất cả đều vô cùng ăn khớp, còn hợp tình hợp lý ---- ông ấy vì cứu con, tình nguyện dâng tính mạng của chính mình ra, trên đời này, còn có chuyện gì hợp tình hơn thế này nữa sao?

Vì thế tôi hỏi Trương mù:

- Làm gì có sơ hở?

Trương mù nói:

- Vừa nói điều kiện cải tử hoàn sinh, cậu còn nhớ không?

Tôi nói:

- Là người thi triển thợ thuật này phải chết trước.

Trương mù đáp:

- Đúng rồi, nếu dùng cải tử hoàn sinh sẽ phải chết, nhưng ông ấy đã là một người chết rồi, vì sao vẫn còn nói ông ấy muốn tự sát?

Lời nói của Trương mù như một người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tôi lúc trước chỉ chú ý người kia rốt cuộc đã dùng thợ thuật gì lên người bố Trương mù, căn bản không chú ý đến ông Trương Tiệm, không ngờ, vấn đề lại xuất hiện ở đây.

Nếu ông Trương Tiệm đúng là đã dùng cải tử hoàn sinh, vậy theo lý mà nói, ông ấy đã chết rồi, ông ấy không thể biết con trai mình, cũng chính là bố của Trương mù có hồi sinh thành công hay không, nhưng ông ấy lại vô cùng chắc chắn mình cải tử hoàn sinh thất bại, còn mất hết niềm tin chỉ muốn đi tự sát, nếu muốn tự sát, vậy chứng minh ông ấy chưa chết, bằng không cũng không thể nói sẽ tự sát.

Trương mù nói:

- Chỉ có hai cách giải thích, một là ông ấy không biết cải tử hoàn sinh, hay là nói, ông ấy biết cải tử hoàn sinh là giả, hai là, ông ấy đang nói dối!

Tôi hỏi ông Trương Tiệm:

- Ông nội Trương, Trương mù từng nói với cháu, bởi vì cải tử hoàn sinh là cấm thuật, cho nên trong giới thợ nhân, thủ pháp cụ thể của thợ thuật này đã sớm thất truyền, vì vậy, ông làm sao còn biết cấm thuật ‘cải tử hoàn sinh’ này?

Ông Trương Tiệm nói:

- Phá Lỗ à, lần này con nhìn nhận sai rồi, thật ra ông định đợi đến khi con lên làm thôn trưởng mới kể cho con nghe chuyện này, cấm thuật này vốn dĩ là do tổ tiên nhà họ Trương tự tạo ra, chỉ có trưởng thôn qua các nhiệm kì thì mới được biết, ông đã sớm biết điều kiện là người thi triển thợ thuật phải chết trước, cho nên đã làm trước thân thể cho chính mình, sau khi ông chết, linh hồn lập tức chui vào bên trong cơ thể hiện tại.

Tôi thấy Trương mù lắc đầu nói:

- Đã đến lúc này rồi, chẳng lẽ ông còn muốn gạt chúng tôi?

Nói thật, tôi không hiểu ý của Trương mù, giải thích của ông Trương Tiệm rất hợp tình hợp lý, ông ấy đã chuẩn bị cơ thể cho mình từ trước, đợi sau khi chết, lập tức bám lên người giấy, không có gì bất thường cả!

Trương mù nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu có thể ngốc thêm một chút nữa được không? tất cả mọi chuyện đều có trình tự trước sau, nếu như ông ấy dùng cải tử hoàn sinh trước, vậy thì ông ấy sẽ chết trước, tôi hỏi cậu, cho dù ông ấy đã làm người giấy cho mình sẵn, nhưng ông ấy chết rồi, thì lại làm sao có thể thi triển thợ thuật để hồn phách bám lên người giấy?

Tôi hỏi:

- Chẳng lẽ không phải chỉ cần làm được một người giấy, là hồn phách có thể bám lên rồi sao? còn cần cả thủ pháp khác?

Trương mù nói;

- Sao cậu không ngu chết đi? Nếu có thể, còn cần thợ nhân chúng tôi làm gì?

Tôi nói:

- Có thể là bởi vì người giấy các anh làm được chế tác bằng thủ thuật khác biệt, người giấy này đã qua tay các anh, thì có thể hấp thu hồn phách, cung cấp một nơi an cư cho hồn phách.

Trương mù lắc đầu:

- Không thể, linh hồn nhập vào người người dương, cũng là ma nhập chúng ta hay nói, chỉ cần linh hồn đủ mạnh là có thể làm được, nhưng nếu muốn nhập vào người giấy, còn khống chế cơ thể người giấy, vậy nhất định phải có người ‘mở ra’ một chút tuệ quang lên mi tâm người giấy, nói đơn giản chút, tôi lấy cái ví dụ, hiện tại cậu vào ngôi nhà này, nhưng tôi kêu cậu đóng cửa nhà từ bên ngoài, cậu có làm được không?

Tôi nói:

- Vấn đề này của anh tôi từng thấy qua, trong triết học là một nghịch lý, một người là không thể thực hiện được, phải có người thứ hai có mặt mới có thể thực hiện.

Trương mù vỗ đùi nói:

- Cái tông môn nhà cậu, chính là ý này, lúc ấy Trương trưởng thôn muốn cải tử hoàn sinh, nhất định là có người thứ hai ở đây! Vậy, người thứ hai này, rốt cuộc là ai?

Tôi cảm thấy chỉ số IQ của mình đã bị áp chế, nếu Trương mù không giải thích tất cả, tôi có thể tới chết cũng không nghĩ ra vẫn còn có một người nữa tồn tại, nếu đã có một người thế này, vì sao ông Trương Tiệm lại cố tình giấu diếm ngay từ đầu? người này rốt cuộc là ai, lẽ nào có nguyên nhân gì không thể để chúng tôi biết hắn sao?

Ông Trương Tiệm nói:

- Phá Lỗ, năm nay con 27 tuổi rồi đúng không? năm ngoái con là người dẫn đầu, cũng chỉ mới 26 tuổi, ông nội con lúc sắp bốn mươi tuổi mới thành công trở thành người dẫn đầu, không tính mười năm chậm trễ kia, ông cũng là năm ba mươi tuổi mới được tuyển chọn, có lẽ con biết, trong giới thợ nhân, người ở tuổi này đã làm người đẫn đầu, trên lịch sử, ngoài con ra thì chỉ có một người nữa!

Trương mù gật đầu nói:

- Ông nội của thằng ngốc này, Lạc Triều Đình --- cho nên, lúc ấy người thứ hai có mặt tại hiện trường, chính là Lạc Triều Đình?

Tôi thấy thân ảnh của ông Trương Tiệm khẽ gật đầu nói:

- Người trong thôn ông không thể tìm, bởi vì nhất định sẽ bị phản đối, hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thôn chắc chắn sẽ thiêu cháy thi thể bố các con, cho nên ông chỉ có thể tìm một người ngoài, Lạc Triều Đình không còn nghi ngờ gì nữa, là lựa chọn tốt nhất, cho nên ông lại phá vỡ quy tắc trong thợ môn, dạy hắn thợ thuật của thợ vàng mã chúng ta, ba các con đều là thợ vàng mã, các con có thể tưởng tượng nổi chuyện, ông ta chỉ dùng bảy ngày, đã học được phần lớn thợ thuật của thợ vàng mã không? mà độ thành thạo, còn trên cả ông, ông từng hoài nghi, không biết có phải ông ta từng học trộm bản lĩnh của thợ vàng mã chúng ta hay không, nói thật, cả đời Trương Tiệm ông chưa từng bội phục qua bất cứ người này, nhưng, Lạc Triều Đình, hoàn toàn xứng đáng là người đầu tiên!

Tôi lại lần nữa biết thêm ông nội mình lợi hại thế nào, không ngờ một ông già hằng ngày phe phẩy quạt hương bồ cười ha ha với tôi, lúc trẻ lại là một người được người khác hò hét ca ngợi như thế, nếu tôi biết ông lợi hại như vậy, trước đây dù có đánh chết tôi cũng phải nịnh ông dạy thợ thuật cho mình.

Tôi nghĩ,ông nội tôi sở dĩ có thể tinh thông thợ thuật như vậy, có lẽ cũng là do thiên phú và trí nhớ của ông, người khác nói một lần, ông đã lập tức nhớ kỹ, hơn nữa còn có thể vận dụng ngay, cứ như vậy, ông nội có thể học tất cả sở trường của mọi nhà, muốn không ‘trâu bò’ cũng khó, nếu lúc trước ông chịu dạy thợ thuật cho tôi, tôi chẳng phải đã có thể ra oai, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi hay sao?

Nhưng, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, nhưng trong chốc lát, lại không nghĩ ra được ở chỗ nào.

Trương mù nói:

- Quy tắc chó má gì, những thứ của tổ tiên cần phải dung hợp nối liền với nhau, hiện tại tôi không có thời gian, đợi tôi có thời gian rồi, tôi truyền tải hết những gì mình hiểu ra bên ngoài!

Trương Tiệm thét lớn một tiếng:

- Con dám!

Trương mù nói:

- Ông cứ xem tôi có dám không!

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, tôi vội vàng đứng ra hòa giải:

- Ông nội Trương, cháu có một câu vẫn luôn muốn hỏi, vì sao ông lại ngăn cản chúng cháu về thôn? Nói thật, cháu nghe lâu thế rồi, vẫn chưa nghe ra được đáp án câu hỏi này.

Lúc ấy ông Trương Tiệm nói, muốn nói đáp án của vấn đề này, nhất định phải nói về năm mươi năm trước, nhưng chuyện năm mươi năm trước đã sắp nói xong, tôi còn chưa biết có liên quan gì đến việc ngăn cản chúng tôi về thôn.

Ông Trương Tiệm nói:

- Bởi vì ông ta bảo tôi chôn sống cháu vào thời gian buổi tối ngày hôm qua, thủ pháp còn phải dùng tử địa hậu sinh, tôi biết, chuyện năm mươi năm trước sắp không giấu được rồi, hơn nữa tôi hiểu con người của Lạc Triều Đình, cả cuộc đời chỉ bày mưu tính kế, chưa được ngừng nghỉ bao giờ ( cái này hoàn toàn khác với ấn tượng về ông nội trong tôi, lúc ở thôn, ông nội thuộc tốp người không to tiếng với người khác, luôn bị người khác bắt nạt.) , ông ta có bản lĩnh như vậy, mà còn muốn tôi phải làm chuyện này, nhất định không có chuyện tốt gì, tôi không muốn để Trương Mục và Trương Phá Lỗ về, chính là không muốn để bọn nó biết chân tướng sự việc, đương nhiên, cũng không muốn bọn nó phải mạo hiểm.

Tôi gật đầu, tất cả đều bắt nguồn từ tình yêu thương con cháu, vì cháu mình, mà ông Trương Tiệm đã rất nhọc lòng.

Đột nhiên, trong đầu tôi lóe sáng, tôi nghĩ ra chỗ tôi cảm thấy không hợp lý rồi, tôi hỏi Trương mù:

- Nếu ông nội tôi ngay từ đầu đã là người thứ hai có mặt tại hiện trường, vậy thì người về sau xuất hiện nói có thể tìm được linh hồn của bố anh về, chẳng lẽ chính là một người ngoài? Vậy, người thứ ba này, là ai?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.