Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm mươi năm trước

Phiên bản Dịch · 1798 chữ

Lời nói của Trương Mục thật giống như thiên lôi đánh xuống căn phòng tối đen này, khiến tôi hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, đây căn bản là chuyện không thể xảy ra!

Nếu bố của Trương Mục và Trương Phá Lỗ đã chết từ năm mươi năm trước, mà lúc đó ông ấy mới bốn tuổi, vậy Trương Mục Trương mù chui ở đâu ra? Dựa theo kiến thức sinh vật học tôi được học, thì bé trai bốn tuổi, tuyệt đối không có khả năng sinh sản, như vậy nói cách khác, lúc ông ấy bốn tuổi, là không có chức năng sinh dục, như vậy, cũng chỉ có một cách giải thích, Trương mù và Trương Mục, không phải là cháu trai của ông Trương Tiệm.

Bọn họ là con nuôi!

Nhưng, nếu sự tình đơn giản như vậy, cũng sẽ không có chuyện ông Trương Tiệm vi phạm quy tắc trong giới, cho nên, giải thích duy nhất chính là, ông Trương Tiệm dùng phương pháp đặc biệt, giúp cho bố của Trương Mục và Trương mù sống lại!

Tôi thấy ông Trương Tiệm gật đầu, nói:

- Trương Mục, con đã sớm phát hiện rồi, nhưng chỉ là con không dám thừa nhận mà thôi, quả thật, năm mươi năm trước, bố các con vừa đầy bốn tuổi, bởi vì một sự cố ngoài ý muốn, mà chết.

Tôi nghe như thế, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là Trương Tiệm rất phù hợp đi diễn tiết mục ngắn hoặc là diễn viên hát tuồng, bởi vì ‘drama’ như thế này rất hay xuất hiện trong các vở kịch, đổi lại là bất cứ ai nói những lời này, tôi đều tin là đang kể truyện cười, nhưng lời này được nói ra từ trong miệng ông Trương Tiệm, đánh chết tôi cũng không tin đây là một truyện cười!

Tôi có thể cảm nhận được rõ thân người của Trương Mục đang run rẩy kịch liệt, từ lời nói đã có thể nhìn được ra, Trương Mục đã sớm biết chuyện, nhưng không biết bởi vì sao, anh ta một mực phủ nhận, hoặc là nói, thực ra anh ta vẫn luôn tự lừa gạt chính mình!

Nhưng lúc này đầu óc tôi đã rối tinh, năm mươi năm trước, lại là năm mươi năm trước, năm mươi năm trước ông Trương Tiệm chết, bố của Trương Mục Trương mù cũng chết, vậy thì là ai phục sinh bọn họ? nếu bố của Trương Mục bọn họ cũng là người giấy giống Trương Tiệm, vậy thì Trương Mục Trương mù đến từ đâu? Chẳng lẽ người giấy cũng có thể sinh sản?

ông Trương Tiệm và bố của Trương Mục bọn họ đều chết từ năm mươi năm trước, giữa khoảng thời gian đó có quan hệ gì? còn cả thi thai kia nữa, vì sao Trương Tiệm nói vừa liên quan vừa không liên quan đến ông ấy? Trương mù rốt cuộc phát hiện ra chuyện gì, mới quyết định bỏ nhà đi, mới quyết định bỏ học?

Tôi rất muốn mở miệng hỏi, nhưng tôi biết đây là chuyện nhà họ Trương, một người ngoài như tôi, căn bản không có tư cách xen mồm.

Lúc này, ông Trương Tiệm tiếp tục nói:

- Năm mươi năm trước, câu nói lưu truyền rộng rãi nhất khi đó là: đấu với trời, niềm vui bất tận, đấu với đất, niềm vui không ngừng, cho nên ông đã thử dùng cấm thuật trong giới thợ nhân, cải tử hoàn sinh!

Cải tử hoàn sinh, thợ thuật này trước kia Trương mù từng vô tình nhắc tới trước mặt tôi, anh ta cũng không giải thích kĩ, chỉ nói là cấm thuật đầu tiên trong tứ đại cấm thuật của thợ nhân, không cần biết là người thợ nhân nào, cuộc đời một con người, đều không được phép nhúng tay, lúc đó tôi tưởng Trương mù nói đùa với mình, mà xong chuyện anh ta cũng nói là anh ta nói linh tinh, không có chuyện như thế, cho nên tôi không để trong lòng, nhưng hiện tại xem ra, đúng là có cấm thuật cải tử hoàn sinh!

Trương lão gia nói đến đây, Trương Mục thì thào nói:

- Quả nhiên là vậy, mình đã biết quả nhiên là như thế này.

Trương Tiệm lại nói tiếp:

- Nhưng Trương Mục, ông có lẽ đã đánh giá cao bản thân mình rồi, ông không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh cho bố con, ông không chỉ không cứu sống được bố các con, còn làm mất hồn của nó, lúc đó ông mất hết can đảm, chỉ một lòng muốn chết, ông đã chuẩn bị dùng thợ thuật tự sát, thì đúng lúc này ông gặp được một người, một người nói có thể cứu sống được bố các con.

Tôi rất tò mò, người này rốt cuộc là ai, ngay cả chuyện ông Trương Tiệm cũng không làm được, mà hắn lại có thể?

Trương Tiệm nói tiếp:

- Lúc ấy hắn nói với ông, hắn có biện pháp hồi sinh bố các con, nhưng khi đó ông nghĩ, người mà ngay cả ông còn không cứu được, hắn có thể cứu sao? lúc đầu ông đã cự tuyệt, nhưng hắn cũng không rời đi, mà ngồi trên bờ sông đầu thôn, nói là sẽ cho ông bảy ngày để suy nghĩ, nếu sau bảy ngày nữa, hắn cũng không còn cách nào tìm hồn của bố các con về, sau khi về nhà, ông nhìn thấy bà nội các con ôm thi thể bố các con khóc sưng cả mắt, trái tim bỗng mềm nhũn, ngay tối hôm đó đã đi tìm hắn, xin hắn giúp đỡ.

Trương Tiệm dừng lại một lát, mới nói tiếp:

- Hắn rất vui vẻ đồng ý trợ giúp, nhưng hắn cũng nói, đây là thợ thuật do hắn tự ‘gọt giũa’ ra, có thể vẫn chưa hoàn thiện lắm, sẽ có di chứng, lúc ấy ông đâu nghĩ được gì nhiều, chỉ một lòng muốn bố các con sống lại, cho nên nghĩ cũng không nghĩ, cứ vậy đồng ý.

Tôi nhịn không được hỏi:

- Năm đó người đó dùng thợ thuật gì ạ?

Tôi sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì tôi rất tò mò rốt cuộc là thợ thuật như thế nào có thể khiến người chết sống lại, hơn nữa, thợ thuật này còn lợi hại hơn cả ‘cải tử hoàn sinh’ trong giới thợ nhân!

Trong bóng tối, hình như Trương lão gia liếc nhìn tôi một cái nói:

- Nói ra còn không sợ cháu chê cười, tôi đến bây giờ vẫn chưa biết tên của thợ thuật ấy là gì, cũng chỉ gặp qua người kia một lần, sau khi hắn cứu sống bố Trương Mục Trương mù, tôi chưa từng gặp lại hắn.

Trương Mục hỏi:

- Vậy di chứng là gì?

Không đợi Trương Tiệm trả lời, Trương mù đã ngắt lời:

- Cái tông môn nhà nó, quả nhiên không thể để anh ở chung với thằng ngốc quá lâu, chỉ số thông minh của anh đã sắp ngang ngửa cậu ta rồi, di chứng này vừa rồi không phải các người nhìn thấy rồi sao?

Trương Mục im lặng đôi lát, không chắc chắn lắm nói:

- Thi thai kia sao?

Trương mù nói:

- Ngoài thi thai kia chẳng lẽ vẫn còn thứ khác?

Trương Tiệm lại lần nữa cười to, nói:

- Quả nhiên không hổ danh là cháu trai mình, chuyện này cũng nhìn được ra, nói xem, con làm thế nào nhìn được ra?

Trương mù hừ lạnh một tiếng, nói:

- Tôi nói rồi, hôm nay ông rất khác thường. nếu là lúc trước, gặp phải chuyện thế này, nhất định ông sẽ xắn tay áo lên đi giải quyết, nhưng hôm nay ông quá yên tĩnh, vậy chỉ có một cách giải thích, ông biết thi thai này, mà còn có quan hệ không bình thường với nó, tổng hợp lại, dùng mông cũng nghĩ được ra, đây là di chứng của bố tôi năm đó, hiện tại ông im lặng như vậy, còn không cho người trong thôn ra khỏi nhà, là bởi vì, ông muốn một mình chuộc tội, nếu tôi đoán không sai, bóng người thằng ngốc vừa nhìn thấy bên cạnh ông, chính là hồn phách của ông phân ra, hiện tại trong thân thể ông, chỉ còn lại phách trông nhà.

Tôi nhớ Trương mù từng nói với tôi, người có ba hổn bảy vía, mỗi một phách ( hay còn gọi là vía), đều có một đặc thù riêng, có phách trông nhà, sau khi chết sẽ nán lại trong nhà dương một thời gian rất dài, có phách đất cát, là phách trông chừng ngoài cửa --- cho nên lúc đưa tang, phải kính vái thổ địa, mục đích là vì muốn đưa một phách này đi, vẫn còn những phách khác, ở chỗ này tạm thời không giới thiệu, sau này nói sau.

Ông Trương Tiệm nói:

- Hiện tại ông có thể chắc chắn, năng lực của con không thua kém Lạc Triều Đình, năm đó ông phạm phải sai lầm lớn này, cũng rất xứng đáng.

Trương Mục run rẩy nói:

- Ông nội vì sao năm mươi năm trước ông cũng mất rồi?

Trương Tiệm nói:

- Cải tử hoàn sinh, có sống có chết, muốn sống, nhất định phải chết trước! con hiểu chưa?

Tôi hiểu ý câu này, có nghĩa là, muốn dùng thợ thuật cải tử hoàn sinh, điều kiện cần chính là, người thi triển đạo thuật phải chết trước! ông Trương Tiệm lúc đầu vì muốn cứu con trai mình, nên đã dâng ra tính mạng chính mình, nhưng vẫn thất bại trong gang tấc, động cơ của ông Trương Tiệm không có gì đáng trách, nhưng lại phải hy sinh quá nhiều, hiện tại còn định tự mình gánh vác tất cả, theo tôi thấy, thật đúng là một con người vĩ đại.

Tôi có thể cảm giác được cảm xúc của Trương Mục đang dao dộng, nhưng lý trí của anh ta vẫn được khắc chế, anh ta nói:

- Vậy bố con rốt cuộc là thế nào, hiện tại ông ấy là người dương, hay là người âm?

Ông Trương Tiệm nói:

- Vừa không là người dương, cũng không phải người âm, người không ra người quỷ không ra quỷ, cho nên nó oán hận ông, nó trở về tìm ông báo thù, thi thai các con nhìn thấy, chính là hình hài lúc bốn tuổi của bố các con, nó đến là để lấy mạng ông!

Trương mù đột nhiên nói:

- Không đúng, trong này có một sơ hở!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.