Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy di ảnh

Phiên bản Dịch · 1730 chữ

Nhìn thấy hai chúng nó đồng thời quay đầu lại cười với tôi, tôi không tự chủ được lùi ra sau vài bước, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng.

Tiếng Trương mù vang lên từ phía sau:

- Cái tông môn nhà cậu, có phải lâu ngày không vận động, đến cái cửa cậu cũng không đóng nổi không?

Lúc này tôi mới nhớ sau lưng còn có hai người Trương mù và Trần tiên sinh. Vì thế tôi xoay người chỉ ra ngoài cửa nói:

- Trương mù, vừa rồi hai người giấy kia quay đầu lại cười với tôi!

Trương mù nghe thấy vậy, lông mày nhướn lên, lập tức quay lại, ra tận ngoài cửa, nhìn vài lần, nói:

- Thằng chó này, cậu bị hoa mắt à? Làm gì có người giấy?

Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, đúng thật, không thấy hai người giấy kia đâu rồi, chẳng lẽ vừa rồi đúng là tôi hoa mắt?

Mặt trăng đã ngả về tây. Người giấy cũng không thấy . Hiện tại rối rắm chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa. Vì thế tôi đi thẳng về phòng mình.

Sau khi Trương mù vào phòng, vứt ba lô xuống đã leo lên giường, còn bày ra tư thế nằm hình chữ ‘Đại -大’,miệng đang lẩm bẩm gì đó. thực ra là đang nói với tôi và Trần tiên sinh, đầu tiên, anh ta thở dài một tiếng:

- Haizz, đều tại nhà tôi giàu quá, từ nhỏ đến lớn đều ngủ một mình một giường, tạo thành tật xấu lúc ngủ thích đá chân loạn xạ, nếu có người ngủ chung, bị cái chân vàng bạc này của tôi đá trúng, chậc chậc, hậu quả nghĩ cũng không dám nghĩ luôn á!

Tôi và Trần tiên sinh nhìn nhau, sau đó cùng đi qua, lôi Trương mù xuống giường, ném anh ta xuống đất, tôi ngủ bên trong, Trần tiên sinh ngủ bên ngoài, giống như trước đây, rất bình thường, không vấn đề gì, chỉ cần thiếu đi Trương mù đứng cạnh giường chỉ trỏ tôi và Trần tiên sinh chửi bới, vậy càng bình thường hơn.

Mắng mỏ mắng mỏ, tiếng chửi của Trương mù đột nhiên dừng lại, cảm giác thình lình này có chút bất thường, giống như là đột nhiên bị người khác bóp cổ, tôi và Trần tiên sinh đồng thời ngồi dậy, nhìn Trương mù, tôi hỏi:

- Sao vậy?

Trương mù cảnh giác đưa tay ra hiệu đừng lên tiếng, lúc sau cũng không vội trả lời câu hỏi của tôi, mà hỏi Trần tiên sinh:

- Ông nghe thấy không?

Tôi thấy Trần tiên sinh gật gật đầu, sau đó nói:

- Trước sau, tổng cộng gõ ba lần.

Trương mù xoay người, đi lấy miệt dao trong ba lô, đồng thời hỏi Trần tiên sinh:

- Lúc trước ông có nghe thấy không?

Trần tiên sinh cũng ngồi dậy bắt đầu đeo giày. Đáp:

- Không nghe thấy, đột nhiên vang ba tiếng!

Trương mù gật đầu mở cửa đi ra bên ngoài, Trần tiên sinh cũng theo sau.

Cuộc đối thoại của bọn họ lọt vào tai tôi như vịt nghe sấm, căn bản không biết bọn họ đang nói gì, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ, mọi chuyện hẳn không đơn giản. tôi vội vàng đeo giày, đuổi theo sau Trần tiên sinh, tôi hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trần tiên sinh nói:

- Có thứ gõ cửa.

Tôi nói:

- Có thể là có người tới tìm bố mẹ cháu.

Trần tiên sinh khẽ nói:

- Vớ vẩn, trước lúc tiếng gõ cửa vang lên, tôi không nghe thấy có tiếng bước chân, nếu như tai tôi nghễnh ngãng, vậy thì dễ nói, nhưng Trương mù cũng nghe thấy, cháu cảm thấy có thể không?

Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra, vì sao Trần tiên sinh lại nói ‘có thứ gõ cửa’, mà không phải là có người gõ cửa.

Ba người chúng tôi đi tới sau cửa sân, Trương mù và Trần tiên sinh mỗi người đứng một bên trái và phải, Trần tiên sinh còn lấy tẩu thuốc trên thắt lưng xuống, lúc đầu tôi còn chưa hiểu, vì sao hai người lợi hại như họ đang ở cạnh nhau, mà còn phải cảnh giác cẩn thận như vậy, nhưng ngay tức khắc tôi đã hiểu, đúng là bởi vì bọn họ lợi hại, mà vẫn có thứ không sạch sẽ tìm đến cửa, điều này chứng minh, thứ đó không sợ hãi, hoặc là thứ kia quá ngu, hoặc là nó quá lợi hại, mặc kệ là loại nào, cũng không dễ đối phó ---- ngu thì không sợ chết, lợi hại thì đánh không lại.

Trương mù đứng phía bên trái sau cửa, vẫn luôn nhìn tôi, tôi không hiểu gì, cho nên cũng nhìn anh ta, đại khái trôi qua khoảng bảy tám giây sau, anh ta mới thì thào nói:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi nháy mắt ra hiệu cậu đi mở cửa, cậu không nhìn thấy à?

Trời đất chứng giám, cặp mắt của Trương mù, nếu ai có thể nhìn được ra anh ta đang ra hiệu bằng mắt, tôi nhận hắn làm sư phụ.

Tôi đi tới sau cửa, lặng lẽ mở chốt, sau đó đẩy cửa ra, Trương mù cùng Trần tiên sinh đồng thời lao ra, sau đó cả ba chúng tôi đều hít một hơi lạnh.

Hai người giấy bị Trương mù tiễn đi đã trở lại! hơn nữa không chỉ có hai chúng nó trở lại, ở giữa còn có một người giấy nhỏ hơn! Nếu chỉ có như vậy, tôi cũng không tới mức sợ hãi, dù sao, cũng đã nhìn thấy người giấy quá nhiều lần.

Vấn đề là, ba người giấy này hoàn toàn khác với những người giấy tôi từng gặp, bởi vì hai tay chúng nó, đều cầm một tấm di ảnh! Hai người giấy to cầm ảnh của một đôi nam nữ, là hình bố mẹ tôi lúc còn trẻ, còn người giấy ở giữa, là hình của tôi lúc bé!

Con mẹ nó, đây là hình ảnh của một gia đình ba người cách đây mười mấy năm trước!

Hai người giấy kia, vừa rồi không phải bị Trương mù tiễn đi, mà là đi dẫn người giấy nhỏ này tới!

Thảo nào chúng nó quay đầu lại cười quỷ dị với tôi, nó đang cười tôi cuối cùng cũng từ Trùng Khánh về, lần này hay rồi, ‘người một nhà’ cuối cùng cũng đoàn tụ!

Tưởng tượng đến đây, đầu óc tôi đều sắp nổ tung, không biết kế tiếp nên làm gì. Chỉ có thể trơ mắt đích nhìn Trương mù và Trần tiên sinh ra khỏi cửa, tiếp đó, chợt nghe thấy Trương mù hùng hùng hổ hổ chửi:

- Cái tông môn nhà mày, tiễn mày đi mày lại không đi, không giữ mặt mũi cho tao phải không?

Nói xong, Trương mù rút miệt dao, một dao chém lên người người giấy nam, dao chém từ trên bả vai trái nó, sang phía bên phải, người giấy tức khắc bị chém thành hai nửa. Trần tiên sinh cũng đồng thời ra tay, cầm tẩu thuốc đồng đậy gãy đầu người giấy nữ .

Nhưng dù dùng lực đạo lớn như thế, hai người giấy vẫn đứng vững tại chỗ, thật giống như dưới chân nó có gì cố định sẵn, Trần tiên sinh cũng phát hiện vấn đề này, kinh hô một tiếng:

- Lạc địa sinh căn!

‘Lạc địa sinh căn’ tôi đã thấy, thậm chí chính mình còn biết một chút, có điều tôi không biết ‘lạc địa sinh căn’ cũng có thể dùng trên người giấy. Trần tiên sinh hô xong, liền nói với Trương mù:

- Tiễn không đi, chỉ đành dùng một mồi lửa đốt cháy thôi.

Trương mù gật đầu, sau đó cùng Trần tiên sinh lấy ra một lá bùa vàng, cổ tay run lên vài cái, làm mấy tư thế giống nhau như đúc, sau đó ném bùa vàng lên người giấy, ‘phừng’ một tiếng, hai người giấy đồng thời bốc lên ngọn lửa xanh biếc.

Trong ngọn lửa màu xanh, tấm ảnh của bố mẹ tôi bị hơi nóng hun đến biến dạng, biến dần biến dần, tôi nhìn thấy tròng mắt của họ hình như chuyển động về phía tôi, khóe miệng không tự giác nhếch lên, lộ ra một nụ cười, nhưng dưới tình cảnh này, dù nụ cười có hiền lành đến đâu, tôi đều cảm thấy vô cùng quái dị! vẫn may, nụ cười không giữ được bao lâu, đã hoàn toàn biến mất vào trong ánh lửa.

Người giấy cuối cùng, Trương mù và Trần tiên sinh đồng thời ra tay, một mồi lửa đốt từ trên xuống, một mồi lửa đối từ dưới lên.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thế mà lại nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, mà âm thanh kia, vọng lại từ trên mình người giấy nhỏ!

Tôi nói phát hiện này cho Trương mù nghe, anh ta nói:

- Không muốn chết thì giả vờ không nghe thấy đi.

Tôi sợ hãi ngậm chặt miệng, cái gì cũng không dám nói.

Đợi tới khi ngọn lửa màu xanh tắt, Trương mù và Trần tiên sinh nhìn nhau, mỗi người một bên, chậm rãi đi ra ngoài cửa, tôi không biết bọn họ đang nhìn cái gì, nhưng cứ cảm thấy trong không khí tràn ngập mùi áp lực khó tả.

Người giấy ôm di ảnh đến từ đâu? Thôn chúng tôi không có những thứ như camera. Bố mẹ tôi mấy chục năm nay cũng không chụp ảnh, vậy ảnh ở đâu ra? Còn có, người giấy rốt cuộc là do ai làm? Vì sao? lẽ nào chỉ vì muốn nhà chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn?

Không đợi tôi làm rõ những vấn đề này, Trương mù và Trần tiên sinh đã quay về từ hướng ngược lại, xem ra bọn họ đã đi vòng quanh nhà tôi một vòng, bọn họ nhìn thấy nhau, lắc lắc đầu, hẳn là không có phát hiện gì.

Lúc này, Trương mù và Trần tiên sinh đồng thời quay đầu, nhìn ra phía xa xa thôn, cả hai đều bày ra tư thế sắp sửa đối đầu với kẻ địch!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.