Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di ảnh trên điện thờ

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Trương mù cầm miệt dao, nói với Trần tiên sinh:

- Người giấy là hai người chúng ta đốt, nhân quả mỗi người một nửa, ông có ý kiến gì không?

Tôi nghe nói như thế trong lòng có chút rối ren, lẽ nào nhân quả cũng có thể phân phối theo ý chí của con người? muốn dính bao nhiêu nhân quả, là có thể dính bấy nhiêu?

Càng nằm ngoài dự đoán của tôi chính là, không ngờ Trần tiên sinh lại gật đầu đồng ý. Còn nói với Trương mù:

- Tôi già rồi, cậu sinh sau, cậu phải chiếu cố tôi chút đó.

Trương mù nói:

- Xàm, ông cho rằng tôi không hiểu rõ chi tiết về con người ông? Cuộc gặp gỡ năm năm một lần khi đó, mời ông tham gia, ông còn cứng đầu cứng cổ, nói không đi là không đi, sao vậy, hiện tại còn muốn tôi phải chiếu cố ông?

Trần tiên sinh nói:

- Năm đó tôi đã giải thích rõ ràng rồi, hiện tại cậu lại lôi nợ cũ vào nói, không có gì hả hê đâu.

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà ông, là ông giả vờ trước, xong lại không muốn dính nhân quả, trên thế giới này lấy đâu ra chuyện tốt như thế? dù sao có đánh chết tôi, thì cũng là mỗi người một nửa!

Trần tiên sinh nói:

- Một nửa thì một nửa, tôi cũng không tin đợi tới lúc tôi thực sự không chống cự nổi, cậu chẳng thèm qua hỗ trợ!

Nói xong, Trần tiên sinh châm tẩu thuốc trong tay lên, ra sức hút hai hơi, sau đó nhả ra một ngụm khói, nhìn vẻ mặt kia, hình như đang hạ một quyết định vô cùng quan trọng.

Tôi hoàn toàn nghe không hiểu hai người họ đang nói gì, nhưng tôi nghe được ra, Trần tiên sinh không như những gì tôi từng nghĩ trước kia, không phải bởi vì ông ấy không tiến được vào trong giới, mà là bản thân không muốn gia nhập vào, nói như vậy, những gì Trần tiên sinh từng nói nghe như có vẻ không đáng tin, rất có thể chỉ là vì muốn che giấu thực lực của ông ấy, nên mới lừa tôi, tôi đã nói rồi, Lưu Tang Y đều biết chuyện trong giới, Trần tiên sinh thân là dòng dõi thợ giày, sao có thể không biết?

Đương nhiên, cũng không ngoại trừ khả năng, Trần tiên sinh đã sớm biết tiến vào trong giới sẽ phải nhận hậu quả không tưởng, cho nên không muốn vào, chọn thủ đoạn ‘người khôn giữ mình’, vẫn sống tốt cho tới bây giờ, nhưng mặc kệ là loại nào, thợ thuật của Trần tiên sinh, nhất định đã đạt tới trình độ có thể tiến vào trong giới thợ nhân, điểm này, không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này, tôi nhìn thấy, bên hướng mộ ông nội, xuất hiện một bóng người dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ trong hai tay người này, cầm một thứ gì đó, nhưng tôi đã đoán ra, là di ảnh! ---- thảo nào hai người bọn họ lại trông như sắp sửa đối đầu với kẻ địch!

Trương mù và Trần tiên sinh gần như đồng thanh nói khẽ một câu:

- Tới rồi.

Tôi nhìn thấy bên một phương hướng khác chỗ Trần tiên sinh, cũng là hướng mộ của bà nội tôi, quả nhiên, nơi xa cũng xuất hiện hai bóng người một cao một thấp, hai tay bọn chúng cũng cầm đồ, hai người kia đi khá chậm, nguyên nhân là vì có một người giấy khá nhỏ, người giấy nữ đi được vài bước, phải dừng lại đợi người giấy nhỏ.

Mãi cho đến khi người giấy ở hai phương hướng đi cùng với nhau, tốc độ mới tăng hơn , tôi nhìn thấy một giây trước chúng nó còn ở phía xa xa, nhưng chỉ giây tiếp theo, đã như đi được cả trăm mét, lại chớp mắt lần nữa, đã tới cách ngoài cửa khoảng mười bước rồi.

Lúc này đây, tôi thấy rõ, quả thật trong tay chúng nó cầm di ảnh, một tấm là bố tôi, một tấm là mẹ tôi, cái ở giữa là tôi, ba tấm ảnh nhìn vốn không có gì dị thường, nhưng tôi cứ có cảm giác bất thường, mà còn là càng nhìn càng thấy bất thường.

Trương mù và Trần tiên sinh gần như đồng thời tiến lên, Trương mù nói:

- Trần khờ, có lẽ ông đoán được ra.

Trần tiên sinh nói:

- Bớt thả rắm! ông đây ăn muối còn nhiều hơn cậu uống nước, ông không đoán ra được là chuyện gì sao?

Bọn họ nói xong, ba người giấy cũng bị xử lý nhanh gọn lẹ, dù sao hai người bọn họ cũng rất lợi hại, với lại còn liên thủ, chiến đầu rất nhẹ nhàng là chuyện vẫn nằm trong dự đoán của tôi, nhưng tôi vốn tưởng rằng bọn họ sẽ vui vẻ dẹp đường hồi phủ, không ngờ, sắc mặt bọn họ vẫn chẳng hề thoải mái, ngược lại, còn càng lúc càng nặng nề.

Lúc này tôi xen miệng vào hỏi:

- Vừa rồi mọi người nói nhìn ra cái gì cơ?

Trương mù không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, Trần tiên sinh quay đầu lại nói với tôi:

- Những người giấy đó muốn đặt di ảnh lên điện thờ nhà cháu!

Nghe thấy Trần tiên sinh nói vậy, tôi ngây người, hỏi:

- Đặt di ảnh lên để làm gì?

Trần tiên sinh còn chưa nói, đã bị Trương mù tranh lời:

- Cái thằng ngốc này, cậu tự nghĩ đi, khi nào mới đặt di ảnh lên điện thờ?

Tôi vừa nghe, tức khắc ngây ngẩn cả người!

Quả thật, bình thường dưới điện thờ đều không đặt di ảnh, chỉ khi nào có người chết, thì mới đặt!

Trương mù nói:

- Nếu như những người giấy này đặt di ảnh trong tay chúng nó lên điện thờ nhà cậu, mặc kệ là ai, để người nào lên, người đó chết!

Hình thức! con mẹ nó đây chính là cái gọi là hình thức trong giới thợ nhân. Chẳng qua lần này hình thức đảo ngược lại. nhưng mặc kệ là loại nào, chỉ cần làm xong chuyện đặt di ảnh lên điện thờ, cho dù lúc trước không chết, chỉ cần di ảnh bị đặt lên, lập tức chết ngay!

Thảo nào sắc mặt bọn họ lại nặng nề như vậy, hóa ra chuyện này có liên quan đến an toàn mạng sống của cả nhà tôi.

Lúc chúng tôi đang nói chuyện, ngọn lửa màu xanh trên mình ba người giấy bắt đầu tắt, khi ba người giấy hoàn toàn biến thành tro tan, tôi mượn ánh trăng, nhìn thấy cách đó không xa, lại xuất hiện một người giấy, người giấy này xuất hiện được một lúc, ở phương hướng khác, cũng xuất hiện hai người giấy một lớn một nhỏ. Trong tay chúng nó, ôm một tấm di ảnh, không khác gì quá trình lúc trước.

Thời điểm nhìn thấy ba người giấy này xuất hiện, tôi cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi --- cứ tiếp tục thế này, nếu đám người giấy cứ bất tận, cho dù Trần tiên sinh và Trương mù có lợi hại đến đâu, cũng sẽ bị mệt chết, tới lúc đó, ai tới ngăn đám người giấy lại?

Khi bọn họ xử lý xong đám người giấy lần này, lại có một đám người giấy khác xuất hiện, tôi phát hiện, mỗi lần thời gian lại ngắn đi! Lúc đầu, Trần tiên sinh và Trương mù còn đủ thời gian để tạm nghỉ, nhưng tới lúc sau, căn bản không cho bọn họ cơ hội thở.

Trương mù và Trần tiên sinh vừa thở hồng hộc vừa đối phó người giấy, cuối cùng tôi cũng hiểu, cuộc đối thoại ban nãy giữa Trương mù và Trần tiên sinh, cái gọi là nhân quả mỗi người một nửa, hóa ra chính là, mỗi người đối phó một nửa người giấy, nếu Trương mù xử lý người giấy nam và người giấy nhỏ của lượt này, thì lượt tiếp theo, Trần tiên sinh sẽ xử lý người giấy nữ và người giấy nhỏ, cứ theo tuần hoàn như thế, tuyệt đối không hơn không kém.

Tôi không biết hai người họ đã ở bên ngoài bao nhiêu lâu, tôi chỉ cảm thấy đứng im tại chỗ nhìn cũng rất mệt, mắt đã díu lại, cho tới bây giờ, tôi mới ý thức được câu nói ‘trước khi vào thôn phải ngủ một giấc ngon lành’ của Trương mù đúng đắn thế nào.

Động tác của Trương mù và Trần tiên sinh rõ ràng đã chậm lại, Trần tiên sinh ngồi phịch xuống đất, nói với Trương mù:

- Trương mù, cậu trẻ hơn tôi mấy chục tuổi, cậu không thấy ngại khi chia mỗi người một nửa với tôi à?

Trương mù mở miệng là mắng:

- Cái tông môn nhà ông,nếu như ông mất hết nửa số máu trong người, tôi xem ông còn có tinh thần ngồi đấy thả rắm với tôi hay không!

Nghe Trương mù nói xong, tôi mới nhớ, lúc ở dưới tầng âm bốn trong nhà xác, Trương mù đã bị trúng thợ thuật ‘thập tam thái bảo lạc tử định’. Tuy rằng anh ta nói chỉ mất ít máu, nhưng con người anh ta luôn thích ‘cậy mạnh’, những câu nói ngoài miệng được mấy câu là thật?

Trần tiên sinh nói:

- Trương mù, mày còn không biết xấu hổ nhắc tới nhà xác với ông? Ông bi nhốt cả một buổi sáng trong đó, mày có biết ông ….. chờ một chút, Trương mù, hình như có chút bất thường.

Trương mù nói:

- Bây giờ mới biết bất thường à? Sư phụ ngốc, dạy dỗ ra đồ đệ cũng ngốc!

Nghe hai người bọn họ "Cãi nhau" , tôi ngược lại không còn quá sợ hãi, hiện tại lại thấy bọn họ nói ‘bất thường’, lúc này mới bắt đầu lo lắng, nói:

- Bất thường chỗ nào?

Trần tiên sinh nói:

- Dựa theo quy luật vừa nãy, đám người giấy hẳn là đã sớm tới rồi, chẳng lẽ, cháu không thấy tốp người giấy lần này tới có chút chậm?

Trần tiên sinh vừa nói xong, tôi mới bừng tỉnh, nhưng trong lòng vẫn thầm thấy may mắn, nói:

- Có phải là chúng nó sợ rồi, nên không tới nữa?

Trương mù nghe vậy lại gào mồm lên:

- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không ngu chết đi? Cậu chưa chơi game bao giờ à? Bọn chúng đang chuẩn bị tới thêm một đội quân đấy!

Trương mù vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy những tiếng ‘xoạt xoạt xoạt’ không dứt bên tai. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy ở nơi đường chân trời phía xa xa, có rất nhiều người giấy ôm di ảnh, to nhỏ, cao thấp, nhiều vô số kể!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.