Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người giấy vào sân

Phiên bản Dịch · 1769 chữ

Lúc nhìn thấy khói xanh bay về hướng mình, tôi sợ hãi xoay người nhìn vào trong nhà, trong nhà chính trống không, ngoài điện thờ và một cái bàn bát tiên lớn phía dưới ra, cái gì cũng không có.

Chẳng lẽ khói hương có vấn đề? Không thể nào, từ lúc tôi quen Trương mù đến giờ, chỉ nói riêng về thợ thuật, Trương mù chưa bao giờ mắc sai lầm!

Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, tôi quả thật không nhìn thấy người giấy . Chẳng lẽ tôi bị ma che mắt ? không thể. người giấy không thể bước vào cái vòng do Trần tiên sinh và Trương mù xếp, người âm không có thân thể kia thì càng không thể tiến vào.

Tôi đi vòng quanh một vòng, vẫn chưa tìm thấy tung tích của người giấy, nhưng khói hương vẫn nhẹ bay về hướng này, nhìn làn khói xanh kia, trong lòng bắt đầu hoang mang, ngộ nhỡ có thứ gì tôi không nhìn thấy, chạy tới đặt di ảnh lên điện thờ, vậy thì hậu quả…

Tôi đã không còn dám nghĩ tiếp, tôi nắm chặt miệt dao trong tay, bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tôi rất muốn hỏi Trương mù đây rốt cuộc là làm sao, nhưng tôi biết hiện tại Trương mù đều ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’ , nếu tôi còn đi làm phiền anh ta, có lẽ anh ta sẽ chết trước cả tôi.

Lúc nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có cảm giác đỉnh đầu lạnh run người. Thật giống như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu. tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, hô hấp tức khắc đình trệ, tôi thấy có một cái đầu trắng bệch, trợn to đôi mắt tròn vo nhìn tôi, miệng của nó hình như còn không ngừng thổi thổi lên tóc tôi, chờ tới khi tôi ngẩng đầu lên, nó há miệng, cắn tóc tôi.

Tôi sợ hãi lùi ra sau, mãi cho tới khi lùi vào sân mới dừng lại, lúc này mới nhìn rõ, đó không phải là một cái đầu, mà là một người giấy treo ngược dưới mái hiên, thảo nào khói hương lại bay tới bên này, nhưng tôi không thấy gì cả! hóa ra, nó bò từ trên nóc nhà qua đây, tôi nhớ lúc nãy Trương mù và Trần tiên sinh đều chưa xử lý qua nóc nhà, xem ra người giấy đã tìm thấy lỗ hổng của vòng chỉ đỏ.

Nhưng, nếu nó đã tới đây, vì sao còn phải thổi gió lên đỉnh đầu tôi? tôi từng bị ma thổi gió, đó là lần đi châm đèn cho thợ xây Trần, thợ xây Trần không muốn tôi thắp sáng ngọn đèn đó, cho nên mới tới thổi đèn, nhưng còn người giấy này, mục đích của nó là gì?

Tôi vừa nghĩ đến đây, người giấy đã men theo mái hiên bò vào trong nhà --- nó không nhảy xuống dưới, mà đi ngược trên trần nhà, chân cứ như đang bước trên mặt đất bằng phẳng, động tác nhanh đến mức khiến người ta phải chậc lưỡi, tôi nhìn đến đây mới hiểu, nó muốn đuổi tôi ra ngoài, còn nó thì chạy vào trong nhà chính, đặt di ảnh trong tay nó lên bàn bát tiên dưới điện thờ, tôi thấy rõ, người trong tấm di ảnh nó cầm chính là bố tôi!

Tôi vội vàng chạy vào trong nhà chính, nhưng chung quy vẫn xuất phát sau, hơn nữa, nó không có ý định nhảy xuống khỏi trần nhà, dựng ngược điện thờ, hai tay thả ra, di ảnh sẽ rơi xuống bàn bát tiên, tôi biết, thời điểm di ảnh chạm vào bàn, chính là lúc bố tôi đi đời nhà ma!

Tôi không biết lấy sức từ đâu, ném miệt dao về phía trước, cả người nhảy bổ lên trên bàn bát tiên, mà lúc trên không trung còn xoay người lại, giơ tay bắt được tấm di ảnh.

Người giấy thấy tôi bắt được di ảnh, trực tiếp nhảy xuống từ trên nóc nhà, nhưng nó không kịp xoay người, đầu đập xuống đất trước, người giấy dù sao cũng quá nhẹ, căn bản không thể gây ra chấn thương lớn, trên trán chỉ lõm vào chút, nhìn trông càng thêm quái dị mà thôi.

Hình như nó muốn vùng mình dậy, tôi ôm di ảnh nhảy xuống bàn bát tiên, nhặt miệt dao lên, xoay người chém một dao, chém trúng lưng người giấy không lệch tí nào, người giấy tức khắc bị chém thành hai nửa, chỗ ‘miệng vết thương’ bùng lên ngọn lửa màu xanh, không bao lâu, cả người giấy đã bị đốt sạch không còn tro tàn.

Tôi nhìn con dao trong tay, vừa mừng vừa sợ. con mẹ nó, đây đúng là đồ tốt!

Sau khi người giấy bị đốt, di ảnh trong tay tự bốc cháy, còn thiếu chút nữa đốt cả tôi.

Trải qua một chuyện thế này, tôi không dám đứng bên ngoài cửa nhà chính nữa, đành phải đứng trong nhà, không ngừng nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu, nói ra cũng lạ, một lúc lâu sau, nóc nhà không còn xuất hiện người giấy, chẳng lẽ lại giống như Trương mù nói, chúng nó chuẩn bị kéo cả đội quân đến?

Nếu thật là như vậy, tôi cứ dứt khoát tự giơ tay đầu hàng, dù sao đều là cục diện chết chắc, không cần thiết phải giãy dụa, còn không bằng sớm chết sớm siêu sinh. Nhưng nghĩ đến bố mẹ còn đang trong phòng ngủ, tôi lại dấy lên ý trí chiến đấu, trước kia đều là bọn họ bảo vệ tôi, hiện tại, đã tới lúc tôi bảo vệ hai người bọn họ rồi.

Từ từ, theo lý mà nói, bố mẹ tôi đều là người ngủ không say, chỉ cần bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay, bọn họ cũng bị đánh thức, vì sao hiện tại bên ngoài ồn ào như vậy, bọn họ vẫn chưa tỉnh lại? chắc không xảy ra vấn đề gì nữa rồi chứ?

Tôi bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu, nhất định sẽ không sao! thời điểm chúng tôi vào thôn, Trương mù nói rồi, trong thôn im lặng bất thường, ngay cả chó cũng không sủa, vậy chứng minh người cả thôn hẳn đều đã trúng chiêu, nên mới không tỉnh lại, với lại nhất định không trúng phải thợ thuật gì quá lợi hại, bằng không Trần tiên sinh cũng không dám yên tâm lớn mật chạy tới Trùng Khánh tìm chúng tôi.

Nghĩ vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đứng sau cửa nhà chính, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nén hương giữa sân.

Đột nhiên, đốm lửa trên nến hương không có dấu hiệu báo trước, bỗng nhiên tắt ngúm! Thế này là sao? chẳng lẽ tất cả người giấy bên ngoài đã bị xử lý sạch sẽ?

Tôi rất muốn đi ra ngoài nhìn xem, thậm chí còn cố tình chạy đến bàn bát tiên, cầm sẵn hộp diêm chuẩn bị ra châm hương, nhưng tôi vừa lấy diêm xoay người, đã thấy bên ngoài cửa nhà chính, có từng hàng người giấy cao thấp ùn ùn xông vào trong! Trong tay tất cả bọn chúng, đều ôm một tấm di ảnh!

Quả nhiên, lại là một đội quân!

Nhưng vì sao tất cả bọn chúng đều chỉ đứng ngoài cửa không vào trong? Rất nhanh tôi đã hiểu ra mấu chốt trong đó, người âm muốn vào nhà dương, phải có sự đồng ý của chủ nhân nhà dương, mà người giấy lúc trước sở dĩ có thể vào trong, là bởi vì nó đi trên nóc nhà, đảo ngược âm dương, không cần tôi cho phép, Cứ như vậy, tôi đứng im trong nhà chính, chúng nó ôm di ảnh đứng bên ngoài nhà chính, ‘giằng co’!

Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài được bao lâu, trong sân càng lúc càng nhiều người giấy xuất hiện, chỉ đỏ trên tường vây đứt đoạn, bên ngoài cũng chỉ thỉnh thoảng mới nghe được một ít tiếng động. tôi không biết có phải Trần tiên sinh và Trương mù đã ngã xuống vì kiệt sức hay không. người giấy càng lúc càng nhiều, ngoài nhà chính đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng ‘người chèn người’, hàng đầu tiên, bị xô đẩy lệch cả hàng.

Tôi không biết chúng nó có biết chồng lên nhau hay không, nếu biết, chỉ cần chồng lên nhau, sau đó lên đến nóc nhà, vậy tôi hoàn toàn hết cách. Vì không để cho chúng nó chú ý lên mái nhà, tôi nhìn chằm chằm di ảnh trong tay chúng nó.

Tôi không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy khóe miệng của di ảnh trước mắt khẽ động đậy, tôi theo bản năng dụi dụi mắt, lúc nhìn lại, không thấy khóe miệng động đậy nữa, tôi vừa thở phào một hơi, chợt thấy di ảnh kia há miệng, nói:

- Tiểu Dương, là bố đây, cho bố vào nào!

Bất luận là tiếng nói hay vẻ mặt lúc nói, cũng giống bố tôi như đúc! Tôi biết là giả, nhưng cũng là vì biết, nên mới càng sợ hơn.

Tôi không đáp lại nó, bởi vì tôi biết, đây nhất định là ‘ma gọi tên’, nhưng nó vẫn tiếp tục nói, càng nói càng tức giận, mắng tôi bất hiếu, mắng tôi nghịch tử, tha hóa đạo đức. . . . biểu cảm trên mặt và ngữ khí của nó, giống hệt bố tôi.

Tôi lấy tay bịt tai lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng nói đó, hơn nữa, ngay từ đầu chỉ có một di ảnh nói chuyện, tới phía sau, gần như là di ảnh trong cả sân đều đang nói! Thậm chí chính tôi, đều đang mắng mình ---- mắng tôi làm mất Lăng Giáng, nói không chừng cô ấy sắp chết rồi, mắng tôi còn trốn trong này giống một con rùa rụt cổ.

Nghe thấy những tiếng nói của chúng nó, tôi thiếu chút nữa không nhịn được chạy ra bên ngoài, nhưng khi tôi vừa tiến lên được một bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘tra’ trong trẻo! chui vào tai khiến màng nhĩ như sắp thủng.

Âm thanh này không phải của Trương mù, cũng không phải Trần tiên sinh, mà là một người phụ nữ!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.