Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa Tạng Bổn Nguyện

Phiên bản Dịch · 1757 chữ

Sau khi nghe thấy tiếng nói này, lòng tôi vui mừng, còn tưởng rằng là Lăng Giáng đã đến, nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được bất thường, tiếng nói của Lăng Giáng lạnh lùng hơn, còn tiếng nói này có chút yêu mị --- Lưu Tang Y!

Là sư thúc Lưu Tang Y của Trần tiên sinh đến rồi!

Quả nhiên, sau tiếng ‘tra’, trong sân lại truyền tới một tiếng nói:

- Tiểu soái ca, đã lâu không gặp, sao em không có chút tiến bộ nào thế? có phải Trương mù không dạy em không? em nói chị nghe, chị giúp em đánh vào mông hắn.

Nghe nói như thế. Tôi cũng không biết nên trả lời như thế nào. Lưu Tang Y hiện tại tuy rằng nhìn qua chỉ có hai mươi mấy tuổi, nhưng tuổi thật của chị ta dù sao cũng đã sắp một trăm, tôi thật sự không biết nói sao.

Có lẽ Lưu Tang Y cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không thấy tôi trả lời, chị ta bắt đầu chuyên tâm đối phó đám người giấy trong sân, tôi nhìn qua các khẽ hở giữa đám người giấy, thấy Lưu Tang Y không giống Trương mù và Trần tiên sinh, trong tay chị ta không cầm đồ làm vũ khí, cứ tay không đánh tới đánh lui, rất là tự nhiên và gợi cảm ---- dáng của Lưu quả phụ vốn nóng bóng rồi, nhưng sau khi trở thành thân thể của Lưu Tang Y, trong quá trình đánh nhau, cái cục nhô ra trước ngực kia cứ nhảy nhảy lên liên tục --- tôi thừa nhận, tôi ‘xấu xa’, nhưng cảnh tượng kia ‘nóng mắt’ như thế, thực không thể trách tôi.

Nhưng tôi vẫn phải di dời tầm mắt, cố gắng không nhìn sang bên kia, nhưng rất nhanh, tôi lập tức ý thức được bất thường, tôi và Lưu Tang Y cũng không phải là lần đầu gặp nhau, nhưng vì sao lúc trước tôi không chú ý tới thân thể chị ta, mà lại cứ phải vào lúc này mới chú ý đến?

Tôi nghĩ ngợi, rất có thể có liên quan đến những người giấy này. chúng nó không ngừng mắng tôi mê hoặc tôi, khiến lòng tôi rối loạn, cho nên tôi mới gặp tình trạng như vậy, nhất định là như thế! --- nhưng cái cớ này đến bản thân tôi cũng không tin.

Tiếng nói trong di ảnh rất nhanh đã bị Lưu Tang Y kiềm hãm, im lặng trong chốc lát, chúng nó lại ồn ào náo loạn, tiếng này đến câu khác, thật giống như muốn khắc sâu vào trong đầu tôi, cho dù tôi đã lấy tay bịt tai, âm thanh vẫn lọt được vào trong đầu.

Tôi có cảm giác đất trời đang xoay chuyển, cảm thấy cơ thể này đã sắp không còn là của tôi nữa, trước mắt dần dần tối lại, thân thể không khống chế được đi ra ngoài nhà chính, tôi đã thấy người giấy vươn tay, muốn kéo tôi ra ngoài, tôi rất muốn dừng lại, nhưng phát hiện tôi căn bản khống chế không nổi cơ thể của mình.

Tôi thấy những di ảnh này nhỏe miệng cười với tôi, tôi cũng cười với chúng.

Tra!

Lại là một tiếng truyền đến, thật giống như tiếng sấm, khiến tôi bừng tỉnh từ ‘trong mộng’, nhìn cảnh tượng trước mắt, một chân của tôi đã giẫm lên bậc cửa nhà chính! Sợ hãi xoay người chui xuống gầm bàn bát tiên dưới điện thờ, ngồi bệt dưới đất.

Nhân dịp còn tỉnh táo, tôi vội vàng tháo một sợi dây thừng đỏ ở chân bàn bát tiên ra, dây thừng đỏ vốn dùng để buộc hai cái chân bàn lại với nhau lúc giết lợn sang năm mới, vốn chỉ là một sợi dây thừng bình thường, chẳng qua thời điểm giết lợn đã bị dính tiết, năm này qua năm khác, liền biến thành màu đỏ, tôi kéo dây thừng lại trước người, dùng miệt dao vẽ tám cái vòng tròn nhỏ ở hai bên dây thừng, vẽ một hình vuông trong các vòng tròn, cuối cùng cẩn thận viết bốn chữ ‘Càn Long thông bảo’ và chỗ giữa đường tròn và hình vuông.

Tôi tạo ra một cái cầu Nại Hà dưới tình thế cấp bách, không có chỉ đỏ, không biết có tác dụng không, nhưng cũng tốt hơn so với chẳng có gì.

Làm xong, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu niệm ‘Địa Tạng Bổn Nguyện kinh’ , đây là một quyển kinh Phật tôi vô tình nhìn thấy trong thư viện. lúc ấy chỉ xuất phát từ tò mò, cũng mới xem qua vài lần, không cảm thấy có gì hay ho, nhưng không biết vì sao, tự mình trong lúc vô tình lại niệm được ra.

Tôi không biết là cầu Nại Hà có tác dụng, hay là niệm kinh văn có tác dụng, hay là công lao của Lưu Tang Y bên ngoài, tóm lại, tôi không còn nghe thấy tiếng nói của di ảnh nữa.

Tôi niệm mãi niệm mãi, cảm giác giống như tất cả mọi thứ bên ngoài đều trở nên im lặng, tôi không biết trạng thái này kéo dài bao lâu, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gà trống báo sáng, âm thanh có chút quen tai, truyền vào từ ngoài sân, chỉ trong chốc lát, bên trái sân nhà cũng có tiếng gà gáy, tiếng gáy này có chút kì lạ, thật giống như một con gà bị bóp cổ.

Cũng là nghe thấy âm thanh này, tôi mới xác định, hai tiếng gà gáy bên ngoài, tiếng thứ nhất là của Trần tiên sinh, tiếng thứ hai là của Trương mù --- thảo nào gáy khó nghe như vây, tôi đoán Trương mù ngày trước cũng chưa học qua cách gà trống gáy báo sáng.

Sau đó tôi nghe thấy Trần tiên sinh chửi như tát nước:

- Trương mù, thằng chó này, gà trống mà gáy như kiểu của cậu, chắc ế cả đời!

Trương mù cũng không chịu yếu kém, mắng:

- Cái tông môn nhà ông, đây là trò quỷ ông bày còn gì?

Trần tiên sinh nói:

- Bớt lắm mồm, gáy nhanh lên, bằng không thằng bé kia sắp trúng chiêu rồi!

Trần tiên sinh nói xong, lại ‘kêu’ lên một tiếng:

- Ò ó o o ----------

Trương mù mắng:

- Cái tông môn nhà nó, gâu gâu gâu ----

Nghe thấy tiếng của Trương mù, tôi không nhịn nổi cười nữa, nhưng vẫn may tiếng cười của tôi không lớn, có lẽ anh ta không nghe thấy, nếu không, nhất định sẽ bị anh ta đuổi theo chém chết.

Tôi nhớ rõ lần trước Trần tiên sinh kêu vài lần, gà trống trong thôn đã gáy theo rồi, nhưng hiện tại kêu mãi, đều không có động tĩnh gì. Cuối cùng vẫn là Lưu Tang Y lên tiếng, chị ta nói:

- Nếu gọi được, gà trống đã sớm gáy rồi, lại nói, tiếng gáy của cậu, gà trống nghe thấy còn sợ mất vía.

Lúc này, tôi hoàn toàn không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười ha hả.

Mãi cho đến khi phương đông hiện lên một tia sáng mặt trời, Trương mù cũng chưa học được gà trống gáy sáng. Khi ánh sáng phía đông xé toạc bầu trời đêm, tất cả người giấy trong sân đều tự bùng lên một ngon lửa xanh biếc, biến mất vô tung vô ảnh.

Lúc ba người Trương mù đi vào nhà chính, tôi vẫn ngồi dưới gầm bàn bát tiên, Trương mù ngồi xổm xuống, đánh giá tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn.

Tôi nói:

- Anh nhìn tôi làm gì?

Trương mù nói:

- Cái này là cậu học của Trần khờ?

Tôi gật đầu.

Anh ta không đưa ra đánh giá, tôi không biết có học đúng hay không, sau đó anh ta tiếp tục hỏi tôi:

- Vừa rồi cậu niệm cái gì?

Lúc đầu tôi còn không hiểu ý anh ta, về sau mới nhớ ra, có lẽ là lúc trước tôi đã niệm ‘Địa Tạng Bản Nguyện kinh’.

Trương mù nghe xong gật đầu nói:

- Cậu hiểu kinh Phật?

Tôi nói:

- Không hiểu, ngày trước từng đọc được trong thư viện.

Trương mù nghe xong, lông mày nhíu chặt, tôi hỏi anh ta làm sao vậy, anh ta không trả lời. chỉ nói, đi ngủ trước đã, chờ tới trưa ra ngoài xem tình hình.

Đúng lúc này, cửa phòng bố mẹ mở ra, hai người họ vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy có người trong nhà chính, sắc mặt hoảng hốt, chờ tới khi nhìn rõ mặt người, mới cười cười tiếp đón, nói chờ một chút, lập tức đi làm điểm tâm.

Trương mù bọn họ đều bận rộn suốt đêm, chỉ muốn đi ngủ, bố mẹ tôi cũng không giữ mãi được, đành để bọn họ đi ngủ, tôi cũng vậy, tôi đi vào phòng bố mẹ ngủ một lát.

Còn chưa tới trưa đã tỉnh rồi, vẻ mặt cau mày lúc trước của Trương mù khiến tôi rất bất an, Trương mù là người thế nào, tôi hiểu rõ, cho dù là trời sụp, anh ta cũng vẫn giữ được bộ dạng cợt nhả nhăn nhở, nếu không phải là đại sự, vì sao anh ta cứ nhíu chặt mày?

Nếu không ngủ được, tôi dứt khoát xuống giường, chuẩn bị đi giúp bố mẹ làm chút việc nhà, vừa ra khỏi cửa, thấy Trương mù cũng đang định ra ngoài, tôi vội vàng gọi anh ta lại, đi theo.

Tôi hỏi, Trần tiên sinh đâu?

Trương mù nói:

- Ông ta vẫn chưa ngủ dậy.

Tôi gật đầu, Trần tiên sinh quả thực lớn tuổi rồi, không chịu được dày vò.

Trương mù dẫn đường, tôi đi theo sau, xuyên qua ruộng ngô, đi thẳng đến ngọn núi phía đối diện, càng đi tôi lại càng kinh ngạc, bởi vì con đường Trương mù đang đi, chính là con đường lần trước ông bác người giấy dẫn tôi đi.

Thời điểm chuẩn bị lên núi, Trương mù đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi tôi:

- Cậu thành thật khai ra đi, cậu học kinh Phật ở đâu?

Tôi nói:

- Trong thư viện, làm sao vậy?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, đừng có mà xạo, trường học chúng ta căn bản không có sách liên quan đến hai nhà Phật và Đạo!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.