Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quỳ xuống!

Phiên bản Dịch · 2349 chữ

Tôi không biết bạn đã thấy qua người giấy hay chưa, là hình nhân người dùng nan tre làm khung, bên ngoài dính một tầng giấy, sắc thái của bọn chúng muôn hình vạn trạng, nhưng gương mặt lại trắng nhợt, trên gương mặt trắng nhợt được vẽ hai cái má đỏ chót, nhìn đối lập hẳn với gương mặt, người giấy không được làm quá giống thật, người thế hệ trước nói, nếu làm quá giống thật sẽ bị yêu quái trụ ngụ, người giấy cũng không được dính mắt, chỉ có thể dính lên trước lúc đốt hoặc là đục hai cái lỗ để thay thế con mắt, cho nên đại đa số người giấy bán ở trên thành phố, đều chỉ có một đôi đồng tử, chứ không có con mắt.

Người giấy ở trước mặt tôi, không chỉ có mắt, mà con mắt còn có thể di chuyển theo chuyển động cơ thể của tôi --- lúc tôi xoay người đi tới cửa, con mắt của người giấy cũng chuyển động theo.

Tôi bị ông Trường Nguyên lôi vào trong phòng, sau đó ông ấy đặt mông xuống ngồi ngay cánh cửa, lần này, tôi muốn chạy, cũng chạy không thoát . tôi nhìn thoáng qua bên ngoài, muốn nhìn xem Trần tiên sinh đâu, đột nhiên phát hiện hình như có chút ỷ lại, lúc gặp nguy hiểm, người đầu tiên tôi nghĩ tới là ông ấy.

Nhưng tôi không nhìn thấy Trần tiên sinh, ngược lại, còn nghe thấy ông Trường Nguyên nói:

- Trong sân có một trận pháp, trong chốc lát nó không ra ngoài được, cháu vẫn nên lo cho mình đi, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Lúc này, tiếng nói khàn khàn giống ban sáng nghe thấy bỗng vang lên sau lưng, tôi nghe rất cẩn thận, là truyền ra từ trên người người giấy, bà ấy nói:

- Đừng dọa thằng bé!

Ông Trường Nguyên nghe thấy vậy liền cười khà khà, không nói thêm gì nữa.

Sau đó, bà ấy lại nói:

- Cháu bé, cháu lại gần đây, để tôi nhìn rõ cháu một chút.

Trong lòng tôi đã bắt đầu bồn chồn, nói thật, bà bảo tôi đi nhìn một người giấy, tôi còn có thể nhịn cố chịu đựng vài giây, nhưng bảo tôi đi nhìn một người giấy biết nói chuyện, thật xin lỗi, tôi không khống chế được nỗi sợ hãi của mình.

Tôi đứng ngẩn người tại chỗ, không xoay người.

- Chẳng lẽ cháu không muốn biết chuyện về bà nội mình à?

Tiếng nói khàn khàn lại vang lên.

Hiện tại cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao tiếng nói lại khàn khàn, bởi vì bà ấy căn bản không hề có miệng!

Nhưng khi tôi nghe thấy ‘bà nội’, thân thể không khống chế được, xoay lại, nhìn người giấy hỏi:

- Sao bà biết cháu đang tìm hiểu về bà nội cháu?

Quả thật, chuyện này tôi chỉ hỏi qua bố mẹ và bác cả, ngay cả Trần tiên sinh cũng không biết, bà ấy làm sao mà biết được?! còn cả, vì sao trong tay ông Trường Nguyên lại có ảnh chụp bà nội tôi? Hơn nữa, tấm ảnh đó còn có dấu vết bị cắt rất rõ ràng, bọn họ đã cắt bỏ hình của người nào đó khỏi tấm ảnh?

Người giấy không trả lời tôi ngay, mà cứng ngắc nâng tay phải lên, chỉ vào cái ghế phía đối diện bà ấy.

Động tác của bà ấy, thiếu chút nữa đã dọa tôi ngất xỉu, bởi vì bên trong người giấy được làm bằng nan tre, nên không có khớp, động tác rất quỷ dị.

Tôi run run đi qua ngồi xuống, chờ sau khi ngồi xuống, mới phát hiện, hai chân của tôi vẫn đang run rẩy.

Tôi vừa ngồi xuống, đầu người giấy vốn nhìn về phía cửa bỗng từ từ quay lại nhìn tôi, bởi vì bên trong là nan tre, nên còn phát ra tiếng ‘kẹt kẹt’, tôi cố nén sợ hãi, dùng hai tay bấu đùi mình, cũng nói với bản thân, đó là một giấc mơ, đó là một giấc mơ, rất nhanh sẽ tỉnh dậy, lát nữa sẽ tỉnh dậy--- nhưng thịt trên đùi đều sắp bị bấu rụng xuống, tôi vẫn ở chỗ cũ, không phải nằm trên giường.

Người giấy quay đầu lại, tròng mắt chuyển động một chút, có lẽ đang đánh giá tôi, sau đó mới nói:

- Tôi không chỉ biết cháu muốn hỏi chuyện bà nội mình, tôi còn biết, cháu và cái tên bên ngoài kia, đang giấu diếm cả thôn chuyện ‘ngũ thể đầu địa’.

Lần này, tôi kinh ngạc tới mức cằm đều sắp rơi xuống đất.

Nếu nói bà ấy biết tôi đang điều tra về bà nội chỉ là ngẫu nhiên, vậy thì chuyện ‘ngũ thể đầu địa’, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nhưng bà ấy là một người giấy, không có khả năng đi ra bên ngoài, cho dù ra được ngoài, mấy ngày nay tôi vẫn luôn đi lại trong thôn, cũng chưa từng nhìn thấy bà ấy, chẳng lẽ, là ông Trường Nguyên nói cho bà ấy biết?

Người giấy không quan tâm sự kinh ngạc của tôi, mà tiếp tục nói:

- Chuyện trong thôn, bất cứ chuyện gì, tôi đều biết, cháu bé, cháu có biết vì sao không?

Tôi lắc đầu một cách cứng ngắc, động tác không dám quá lớn, sợ phá hư bầu không khí tạm thời an toàn quỷ dị này.

Sau đó, tôi thấy ánh mắt bà ấy khẽ lướt qua bên ngoài, không bao lâu, một con gà nhảy vào từ trong sân, chính là con gà âm tôi nhìn thấy lúc trước.

Con gà âm cọ cọ vào một bên chân của người giấy, sau đó lại đi ra ngoài, lúc này, người giấy nói:

- Khải Nam là một cậu bé tốt, nó tới tìm cháu rồi!

Tôi lập tức hiểu ra, gà âm, chính là ‘tai mắt’ ngầm của bà lão trong thôn! Trong thôn gần như nhà nào cũng nuôi gà, nói như vậy, bà ấy vẫn còn vô số ‘camera giám sát’, giám sát nhất cử nhất động trong cả thôn.

Vừa nghĩ tới việc từ nhỏ đến lớn, sống trong thôn không có sự riêng tư, lông tơ trên người lập tức dựng thẳng lên.

Người giấy lại nói:

- Thằng Vương Nhị Cẩu, hủy hoại thanh danh của Lưu quả phụ cuối thôn, lại còn muốn trộm tiền bảo trợ Vương Thanh Tùng thay người trong thôn lĩnh, cắt đứt một cánh tay của nó, xem như vẫn còn nhẹ nhàng.

Tôi biết Lưu quả phụ cuối thôn, hai năm trước chồng lên núi đốn củi, ngã chết. về sau cũng không gả cho ai, nhưng năm ngoái lại đột nhiên treo cổ tự tử chết trong nhà, lúc đó mọi người đều cho rằng là chị ta nghĩ không thông, mới tìm đến con đường tự sát, hiện tại xem ra, là bị Vương Nhị Cẩu làm nhục, cho nên mới treo cổ tự sát, hừ! người như thế, quả thực chết còn chưa đủ!

Không biết có phải bởi vì chuyện này hay không, tôi không còn sợ bà lão người giấy như trước nữa, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, trong lòng vẫn sợ chết khiếp.

Tôi cả gan hỏi:

- Bà nội cháu thì sao? vì sao người trong nhà cháu chưa bao giờ nhắc đến?

Tôi nghe thấy bà lão người giấy hừ lạnh một tiếng, đúng là ‘lạnh’, dù là trời mùa hè, tôi vẫn cảm nhận được có một luồng khí lạnh luồn từ dưới bàn chân lên tận đỉnh đầu. bà ấy nói:

- Người nhà cháu nhất định sẽ không nhắc đến tiểu thư, bởi vì bọn họ căn bản không có mặt mũi nhắc đến tiểu thư! Bọn họ căn bản không xứng nhắc tới tiểu thư!

Nói mãi nói mãi, đột nhiên tôi nhìn thấy có hai hàng chất lỏng màu đen chảy ra từ trong tròng mắt tròn trịa trên mặt bà ấy, đó là mực nước vẽ hốc mắt.

Mực nước men theo gương mặt nhợt nhạt chảy xuống dưới, ánh sáng trong phòng vốn không đủ, lại càng khiến hình ảnh ấy thêm quỷ dị đáng sợ.

Tôi cố gắng không nhìn vào gương mặt bà ấy, mà suy nghĩ những lời bà ấy nói.

Không có mặt mũi? Không xứng? vì sao bà lão người giấy lại nói vậy? chẳng lẽ người nhà tôi đã làm chuyện gì mờ ám không thể nói cho ai biết với bà nội sao?

Ngoài ra, vì sao bà ấy lại gọi bà nội tôi là tiểu thư? Bà ấy có quan hệ gì với bà nội?

Tôi nghĩ đến tấm ảnh kẹp dưới đáy thùng, bà nội mặc sườn xám, nhìn như một người có văn hóa có tri thức, hẳn là thiên kim tiểu thư con nhà giàu, cho nên, bà lão người giấy này từng là người hầu của bà nội tôi?

Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chỉ là chưa đợi tôi mở miệng, bà lão người giấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khẽ cửa chiếu lên mặt bà ấy, đỏ, trắng, đen, ba màu sắc chói mắt dị thường.

Ông Trường Nguyên đứng dậy đi ra ngoài, lại bị bà lão người giấy gọi lại, tiếng nói khàn khàn của bà ấy cất lên:

- Hắn tìm thằng bé, bỏ đi, để thằng bé đi với hắn.

Tôi tưởng là bác hai đến rồi, cho nên dù vẫn còn một đống lớn câu hỏi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rời khỏi nơi này trước thì hay hơn, ngồi trước mặt một người giấy nghe người nọ nói chuyện, tôi đoán trên thế giới này, ngoài tôi ra, tuyệt đối không tìm thấy người thứ hai.

Nhưng, khi ra ngoài tôi mới phát hiện mình sai rồi, tới tìm tôi không phải là bác hai, bởi vì lúc này bác hai đang đứng cùng với Trần tiên sinh ở giữa sân, nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích, giống như đang ngủ, mà người đến tìm tôi, trên người mặc hắc bào, đầu đội mũ áo choàng, quan trọng là, lưng của ông ta, bị gù.

Tôi cho rằng mình vừa mới thoát khỏi miệng hổ, không ngờ lại rơi vào nanh sói, lũ mèo đen bên cạnh người gù đến Trần tiên sinh còn sợ, huống chi là tôi?

- Cháu bé, yên tâm đi cùng hắn, nếu hắn dám đánh cháu, bà già này sẽ thay cháu trút giận!

Sau lưng truyền đến tiếng nói của bà lão người giấy.

Tôi nghe thấy người gù hừ một tiếng, xoay người ra ngoài sân, bác hai và Trần tiên sinh đều đang ‘ngủ’, tôi không còn lựa chọn nào khác, đành phải đuổi theo.

Người gù vẫn không nói gì, tôi cũng không chủ động mở miệng, chỉ yên lặng nhớ kỹ đường đi, để còn dễ chạy trốn.

Con đường này tôi đi qua, lúc bị người gù câu hồn đã đi qua một lần, đi bẻ ngô cùng bố cũng đi qua một lần, trong lúc đi ngang qua đồng ngô, tôi nhìn thấy dưới đồng vẫn còn rất nhiều bắp ngô chưa bẻ, có lẽ chỉ cần một buổi sáng ngày mai, bố mẹ tôi có thể bẻ xong, nhưng lúc đó, bọn họ vẫn còn nhìn thấy con trai mình không?

Tôi liếc mắt nhìn ra sau lưng, suy nghĩ có nên đào tẩu hay không, nhưng không ngờ lại nhìn thấy mấy trăm con mèo đen, thế là phải từ bỏ ý tưởng lấy trứng chọi đá.

Người gù vẫn dẫn đường, tư thế bước đi của ông ta có chút kỳ quái, khiến người khác có cảm giác ông ta bước đi rất lao lực, nhưng hiện tại tôi không có tâm tư để ý tới chuyện này.

Đi qua đồng ngô, men theo một đường mòn đi lên núi, đây là nơi lần trước ông ta muốn đưa tôi đi nhưng không thành công. Tôi đi cùng ông ta từ lúc có đường, đi đến lúc không còn đường, rồi lại bước đi trên bụi cỏ, đại khái đi được nửa tiếng, ông ta dừng lại, chỉ vào một đống đất tròn vo trong bụi cỏ, quát lạnh một tiếng:

- Quỳ xuống!

Tôi biết, đống đất này là một ngôi mộ, bởi vì ngôi mộ thế này rất thường thấy ở nông thôn.

Tôi không biết có phải tôi có tư chất kiên quyết của một sinh viên hay không, hay là bởi vì nguyên nhân khác, sau tiếng quát của ông ta, nhưng tôi lại không quỳ, mà hỏi ngược lại, dựa vào cái gì muốn tôi quỳ?

Tôi thấy thân người trong bộ áo choàng khẽ run lên, tôi biết ông ta đang tức giận, tiếng nói của ông ta khàn khàn, nhưng vẫn quát lớn với tôi:

- Bởi vì ông nội mày đã giết bà ấy!

Tôi rất khiếp sợ, cũng không tin một người hiền lành như ông nội lại giết người, hơn nữa, cho dù là ông nội tôi giết, thì cũng không liên quan đến tôi, có bản lĩnh, ông đi tìm ông nội tôi đi!

Tôi biểu đạt lập trường của mình, thân mình của ông ta càng run mạnh hơn.

Ông ta tát tôi một cái, nhưng không đau tí nào, ngược lại tôi còn nghe thấy âm thanh như tiếng gãy xương, nhưng ông ta không để ý, mà vươn tay kia lên chỉ vào đống đất:

- Mày phải quỳ, bởi vì bà ấy là bà nội mày!

Một cơn gió lạnh không biết thổi từ đâu tới, thổi rơi cái mũ áo choàng trên đầu người gù xuống, dưới ánh trăng mỏng manh, tôi cuối cùng đã nhìn rõ gương mặt ông ta, ông ta, cũng là một người giấy!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.