Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông bác

Phiên bản Dịch · 1914 chữ

Thảo nào tư thế bước đi của ông ta không được tự nhiên như vậy, hóa ra là vì đầu gối không co được, thảo nào cái tát vừa nãy không đau, ngược lại còn truyền đến tiếng như gãy xương, tôi nghĩ, đó là tiếng nan tre bàn tay của ông ta bị gãy, giòn răng rắc, rất giống tiếng gãy xương.

Hơn nữa tôi còn biết vì sao lưng ông ta lại gù, hóa ra là vì cái nan tre to nhất chống sau lưng, không biết vì nguyên nhân gì, đã bị đứt một nửa, cho nên ông ta mới bị gù.

Không chỉ có như thế, gương mặt lộ ra ngoài của ông ta, còn khủng bố hơn bà lão người giấy.

Bởi vì dù bà lão người giấy có khủng bố cỡ nào, thì vẫn có khuôn mặt người trưởng thành, nhưng gương mặt của ông ta, chính xác là của một đứa trẻ con, ông ta ‘thơ ngây’ vô hại nhìn bạn, nhưng không cần biết ông ta nói gì làm gì, đều luôn trừng to hai mắt, khóe miệng còn mang nụ cười mỉm. đặc biệt hai bên má, bị thủng một lỗ, nhìn qua cái lỗ, có thể thấy rõ cây nan tre chống đầu người giấy.

Cái lỗ bị thủng được người gù tự mình dùng trang giấy khác bù vào, nhưng hiện tại vẫn còn đang dính ở một bên mặt, một bên khác đang lung lay theo gió, không ngừng đong đưa qua lại ,thật giống như một người bị lột da mặt! nhưng biểu cảm trên mặt ông ta, vẫn mở to hai mắt thơ ngây vô số tội, cứ như không biết đau là gì.

Tôi cảm thấy thế giới quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ, đầu tiên là bà lão người giấy, hiện tại là người gù, bọn họ không chỉ có thể nói chuyện, còn có thể đi bộ!

chuyện này chẳng phải có nghĩa là, sau khi trở về trường, tôi có thể chém gió với bạn học, nói tao đã từng thấy qua người giấy biết nói, còn biết đi, chúng mày thấy qua chưa? Tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng con mẹ nó hiện tại tôi cảm thấy mình sắp bị bệnh tâm thần! các người lần lượt đến dọa ông, con mẹ nó các người có từng lo lắng qua cảm nhận của ông không? từ sau khi về thôn, chưa được sống một ngày nào yên ổn! một thôn làng yên bình, rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Đáy lòng tôi gào thét, tôi oán hận sự thật, tôi thực sự không thể chấp nhận nổi việc mình đang đứng đối mặt với một người giấy, hơn nữa, còn bị ông ta uy hiếp quỳ xuống.

Đợi đã, vừa rồi ông ta nói gì? Ông ta nói người trong mộ bị ông nội tôi giết? ông ta còn nói người trong mộ là bà nội tôi?

Nói cách khác, ông nội, tự tay giết chết bà nội?

Không! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!

Ông nội tôi hiền lành thật thà cả đời, chưa từng nặng lời với con cháu, đối với bà con cô bác hàng xóm cũng rất ôn hòa nhã nhặn, chưa bao giờ nổi giận với ai, cho dù có cho ông mười lá gan, ông cũng không thể đi giết người, huống chi, còn là vợ ông!

Nhất định là người này đang nói dối! ông ta muốn lừa tôi quỳ xuống, sau đó cướp đi thứ ông nội để lại cho tôi, dù tôi không biết vì sao phải quỳ xuống, nhưng tôi nghĩ nhất định là pháp thuật nào đó trong ngành của bọn họ, tương tự như lần trước ông ta bảo tôi đeo giày, tôi mắc mưu, kết quả vẫn phải làm phiền Trần tiên sinh giúp tôi cởi giày, cho nên, lúc này, tôi nhất định không mắc mưu!

Vì thế tôi trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó lập tức di dời tầm mắt, bởi vì tôi vẫn không dám nhìn thẳng mèo đen, sau đó tôi hỏi ông ta:

- Ông muốn lừa tôi quỳ xuống, cũng phải tìm lý do hay một chút chứ, lấy bừa cái cớ vớ vẩn như thế, ai tin ông?

Ông ta không trả lời tôi, cứ đứng im trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi cố gắng không nhìn người giấy biết nói chuyện này, đưa tầm nhìn xuống dưới mặt cỏ, nhưng người gù lại chậm rãi nghiêng thân mình, sau đó dán mặt vào mặt tôi, ánh mắt của ông ta song song với tôi, lại lần nữa đối mặt, mặt ông ta, chỉ cách mặt tôi một chóp mũi.

Ông ta trừng mắt nhìn tôi, chỉ cần tôi chuyển đầu, ông ta cũng sẽ làm động tác giống hệt, nghiêng một bên nhìn tôi, sau đó, lại mặt đối mặt.

Sau vài lần trốn tránh ánh mắt, cuối cùng tôi dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng khi nhắm mắt lại, chỉ cần tôi tưởng tượng thấy hình ảnh dưới chóp mũi mình còn có một người giấy dán mặt vào người mình, tôi có cảm giác khó thở, toàn thân nổi đầy da gà.

Bốn phía xung quanh tối đen như mực, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng gió yếu ớt lay động ngọn cỏ non, không ai nói chuyện, cũng không có tiếng người đi đường, khuôn mặt của ông ta nhất định vẫn ở trước mặt tôi, chỉ cần tôi mở mắt, là sẽ nhìn thấy gương mặt bị thủng một lỗ đó.

Thời gian trôi qua từng chút một, tôi cảm thấy mỗi một phút đều là giày vò --- không, mỗi một giây đều là giày vò!

Tôi không biết vì sao ông ta phải dùng cách đó nhìn tôi, chẳng lẽ là vì tra tấn tôi? Làm tôi sợ? vậy thì tôi muốn nói, ông ta thành công rồi!

Cuối cùng tôi cũng không nhịn được, mở to mắt, nhìn gương mặt trắng bệnh cách mình trong gang tấc, thét lớn:

- Ông rốt cuộc muốn làm gì?

-

Cuối cùng thì ông ta cũng lên tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn, nguyên nhân lúc trước đã nói, đó là bởi vì người giấy bọn họ không có miệng.

Ông ta nói:

- Tôi không cần lừa cháu, hôm nay tôi cũng không muốn làm gì, cháu quỳ xuống, dập đầu cho bà ấy ba cái, là cháu có thể về rồi, chuyện sau này, sau này tính, nếu không, cháu đừng hòng được về.

Tôi bán tín bán nghi hỏi, thật sao?

Ông ta không thể gật đầu, bởi vì không có ‘xương cổ’, muốn gật đầu cả thân mình phải cong xuống, tôi thấy ông ta cong mình vài cái, có lẽ là gật đầu.

Nhưng tôi vẫn không dám quỳ xuống vái mộ, bởi vì lần trước trúng chiêu, tôi không còn tin ông ta nữa, nhưng nếu không quỳ lạy mộ phần, tôi nghĩ ông ta vẫn có thể dùng thủ đoạn khác tra tấn tôi, thậm chí có thể giết chết tôi ngay tại đây, nếu không ông ta cũng không nói câu ‘đừng hòng được về’, cỏ cây ở đây vừa nhiều vừa rậm rạp, nếu ông ta thật sự giết tôi, chỉ sợ thi thể tôi đều đã thối rữa mọc giòi, cũng không có ai phát hiện.

Làm thế nào bây giờ? Trần tiên sinh và bác hai vẫn đang ở trong sân nhà bà lão người giấy, cũng không biết bọn họ đã thoát khỏi vòng vây hay chưa, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao --- đúng rồi, kéo dài thời gian!

Con người một khi có hy vọng, lá gan đều sẽ to hơn một chút, tôi hỏi người giấy gù lưng:

- Vì sao ông và bà lão đều là người giấy?

Không ngờ người giấy gù lưng lại hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ không khí xung quanh đều bị tiếng hừ này giảm xuống, ông ta nói:

- Đều là nhờ ông nội nhà bay ban tặng! nếu không phải hắn, tôi sao biến thành bộ dạng người không người quỷ không quỷ này?

nhân lúc ‘sắt còn nóng’, tôi lại hỏi:

- Ông nội cháu đã làm gì ông?

Tôi vốn tưởng rằng ông ta sẽ bắt đầu ba hoa, vui vẻ trò chuyện với tôi, cuối cùng phát hiện tam quan của tôi vô cùng chính xác, sau khi khen tôi bằng những lời hay lẽ đẹp, sẽ đưa tôi xuống núi.

Thế nhưng giấc mơ thì bao giờ cũng đẹp, sự thật lại vô cùng tàn khốc, ông ta hình như biết tôi đang câu giờ, không nói chuyện với tôi, mà gọi lũ mèo đen chậm rãi xúm lại.

Tôi sốt ruột, vội vàng nghĩ biện pháp di dời sự chú ý của ông ta, tôi hỏi:

- Nếu ngôi mộ này là của bà nội tôi, vậy ông là ai? Tôi quỳ bà nội tôi hay không, thì liên quan gì đến ông?

Lời này vừa nói ra, những con mèo đen ông ta khống chế quả nhiên không tiến lên nữa, ông ta đáp:

- Bởi vì người nằm trong mộ, là em gái tôi, tôi là ông bác của cháu!

Ông bác? ! bà nội tôi còn có người nhà? Sao tôi không biết ? --- nhưng ngẫm lại, ngay cả chuyện về bà nội tôi còn không biết, càng đừng nói chuyện người nhà của bà.

Nhưng càng là vậy, tôi lại càng không thể tin được, bởi vì cái gì tôi cũng không biết, bây giờ còn để mặc ông ta nói cái gì thì chính là cái đó? Nếu tôi mà tin, thì mấy chục năm đèn sách của mình đều đổ hết xuống sông xuống biển, rất nhanh, tôi tìm thấy sơ hở trong lời nói của ông ta, tôi nói:

- Ông không phải ông bác của tôi, lúc trước ông còn đeo giày âm cho tôi, còn đưa nhiều mèo đen tới hại tôi, không có ông bác nào như vậy cả!

Hình như ông ta cười nhẹ một tiếng, nhưng không phản bác, mà đứng cạnh tôi, hướng mặt về phía thôn, không nhúc nhích.

Tôi không biết ông ta đang nhìn gì, cho nên cũng thử nhìn từ góc độ của ông ta, sau đó tôi kinh ngạc phát hiện, đứng ở chỗ này có thể quan sát toàn bộ quang cảnh trong cả thôn, còn nhìn thấy cả mộ của ông nội.

Ông ta đột nhiên lên tiếng hỏi tôi:

- Cháu có biết điều quan trọng nhất của ‘Cửu Sư Bái Tượng’ là gì không?

Tôi lắc đầu, nhưng ông ta căn bản không thèm nhìn tôi, mà nói tiếp:

- Rất nhiều người đều chỉ biết ‘Cửu Sư Bái Tượng’, lại không biết nguyên gốc của câu nói này là, ‘Cửu Sư Bái Tượng, Hồi Đầu Vọng’, mấu chốt không nằm ở ‘bái’, mà nằm ở ‘vọng’ ( nhìn).

(chú thích:

Cửu sư bái tượng hồi đầu vọng: chín sư tử vái voi, quay đầu nhìn.)

Tôi hỏi, nhìn, nhìn cái gì?

- Cháu nhớ là được rồi, sau này cần dùng đến, về đi, sau khi về, đừng quay lại thôn nữa, nơi này không phải là nơi cháu nên ở lại, với cả, tránh xa thợ giày một chút!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.