Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tia sáng trên bầu trời đêm

Phiên bản Dịch · 1812 chữ

Dập lửa? dập lửa gì? dập lửa trong nhà bếp sao? Dập lửa để làm gì?

Trong đầu tôi có rất nhiều nghi vấn, nhưng đều không biết một đáp án nào, Trương mù nói:

- Còn dập lửa gì nữa? dập đống lửa bên ngoài kia kìa!

Tôi nói:

- Trương mù anh đừng nói giỡn, hiện tại quan trọng nhất là làm cho bọn họ đừng nhảy múa nữa, chẳng lẽ dập lửa là được?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, lần này cậu đoán đúng rồi, chỉ cần dập tắt đống lửa kia, bọn họ sẽ không nhảy múa nữa.

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Trương mù nói:

- Tự cậu trải nghiệm qua rồi, còn chưa hiểu?

Tôi hỏi:

- Hiểu cái gì?

Trương mù nói:

- Còn nhớ lúc tôi nằm viện, cậu đứng bên ngoài giúp tôi trông cửa không?

Tôi gật đầu nói:

- Tôi nhớ, lần đó Trương Mục đã chui vào cái bóng của tôi để khống chế …. Ý anh là, những thôn dân trong sân đều bị cái bóng khống chế?

Trương mù nói:

- Xem ra cậu chưa quá ngốc, nhưng nguyên nhân chủ yếu cũng là vì đi theo thiên tài như tôi đây lâu ngày,cho nên mới thông minh ra.

Tôi hỏi:

- Sao anh biết bọn họ bị cái bóng khống chế?

Trương mù nói:

- Tự cậu chạy qua đó nhìn xem, rốt cuộc là cái bóng của họ di chuyển trước, hay là thân thể di chuyển trước.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi chạy ra cửa nhà bếp, thò đầu nhìn ra ngoài, tôi nhìn những cái bóng bị ánh lửa chiếu lên tường không ngừng lay động kia, không biết có phải do Trương mù nói rồi, nên tâm lý được ám chỉ hay không. sau khi đối chiếu động tác giữa cái bóng và thân thể, quả thực đúng như Trương mù nói. Là bóng di chuyển trước.

Nhưng, chênh lệch trước sau chỉ chậm không quá một giây, Trần tiên sinh và Lưu Tang Y đều nhìn qua đám người múa Bái Thủ quanh đống lửa này rồi, nhưng bọn họ đều không phát hiện vấn đề này, duy chỉ có Trương mù. Có thể thấy, Trương mù có thể trở thành người dẫn đầu, cũng không phải danh bất hư truyền. người giống như anh ta, làm sai chuyện còn biết chủ động nhận sai, quả thật đã rất hiếm thấy. thảo nào Lưu Tang Y cũng khen anh ta là đàn ông đích thực.

Chờ tới khi tôi xoay người trở lại nhà bếp, Trương mù đã cầm cái bát bị bôi đầy nhọ nồi, lấy nước uống, thấy tôi quay lại, anh ta nói với tôi:

- Cậu cũng uống một ngụm đi, miệng đừng chạm vào nhọ nồi cạnh bát, bằng không sẽ mất linh.

Tôi nói:

- Còn có chú ý như vậy?

Trương mù nói:

- Gã mãi không chết và ba hồn của ông nội tôi ở với nhau đã quá lâu, đối với thợ thuật nhà họ Trương rõ như lòng bàn tay, nếu tôi dùng thợ thuật lúc trước đi dập lửa, hắn nhất định biết rõ, cho nên, chỉ có thể dùng phương pháp khác, cậu có biết tác dụng của nhọ nồi không?

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ biết. Lúc trước Trần tiên sinh vì cứu Cẩu Đản đầu thôn đã từng dùng qua, không chỉ dùng nhọ nồi bôi đen khắp mình nó, mà còn cho nó trốn vào trong bếp lò, mục đích, chính là vì không để cho thứ không sạch sẽ tìm thấy Cẩu Đản.

Trương mù nói:

- Xem ra Trần khờ cũng hiểu một số thứ, nhưng lại quá ngốc, chứ không, cũng sẽ không chỉ dừng lại ở trình độ hiện tại.

Lúc tôi nhận lấy cái bát, Trương mù nói:

- Dùng da tay chạm vào bát, không được để móng tay đụng vào, những nhọ nồi này đều được đốt bằng củi gỗ bếp lò, có hai khí thanh mộc chân kim, bình thường những thứ không sạch sẽ đều không thể nhìn thấy, cho dù nhìn thấy rồi, cũng không dám lại gần người.

Lúc anh ta nói, tôi đã uống một ngụm nước, nhưng khi tôi nhìn vào trong bát nước, phát hiện mực nước bên trong vẫn còn nguyên,một giọt cũng không ít đi! Không đợi tôi kinh ngạc lên tiếng, Trương mù đã nói:

- Cậu và tôi đều uống nước rồi, cộng với nước còn trong bát, tổng cộng có ba bát nước, đến lúc đó, cho dù cái gã mãi không chết kia có muốn tìm, cũng không thể tìm thấy ngay.

Nghe anh ta nói, cứ có cảm giác bị lừa, tôi nói:

- Ý anh là, hiện tại tôi cũng là một cái bát?

Trương mù nói:

- Sao? có ý kiến gì à? --- có ý kiến cũng phải nhịn cho tôi!

Nói xong, Trương mù đi ra ngoài sân, đi vào ngồi giữa nhà chính, tôi nhìn vào trong nhà, bên trong hình như không có động tĩnh gì.

Tôi đi đến ngồi xuống cạnh Trương mù, đang chuẩn bị nhìn xem anh ta đi làm gì, lại thấy Trương mù chỉ cánh cửa sân phía đối diện, nói:

- Cậu bưng cái bát này, ngồi ở phía đối diện, không kêu cậu động đậy, cậu cứ ôm bát đừng cử động, nhất định không được để nước chảy ra ngoài, khi nào tôi kêu đổ nước, cậu phải đổ xuống đất, hiểu chưa?

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi bưng bát đi sang phía đối diện, bát nước được đong rất đầy, lúc đi đường tôi không dám dời mắt khỏi bát nước, sợ nước bên trong trào ra ngoài, trong lúc đi qua, dư quang của tôi vô tình nhìn thấy những cái bóng trên tường, không biết có phải ảo giác hay không, tôi cứ có cảm giác, có một đám người đang đứng bên tường, bọn họ dán chặt lưng vào tường, mắt trợn trừng trừng nhìn tôi không chớp. nhưng tới khi tôi quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy cái bóng màu đen của đám thôn dân, cái gì cũng không có.

Tôi nghĩ, khả năng là người âm khống chế thôn dân mà Trương mù nói, thảo nào người giấy chỉ dám thò đầu lên tường, không dám nhảy vào, mà hôm nay, Trần tiên sinh và Trương mù đều chưa xếp chỉ đỏ, chúng nó không nhảy xuống, là bởi vì trong tường đứng đầy người âm, người giấy không có chỗ đứng.

Biết sự tồn tại của người âm, tôi vội vàng quay đầu về, tiếp tục nhìn chằm chằm bát nước, có nhiều lúc phải tỏ ra ‘nhìn được nhưng cũng phải vờ không thấy’. tôi sợ chúng nó hiểu nhầm tôi có hứng thú với chúng nó, đến lúc đó lại đến bắt tôi đi thì còn phiền toái hơn.

Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm rất khó chịu, tôi cũng không phải minh tinh, không có đam mê được bước đi trên thảm đỏ, lại càng không thích bị người ta nhìn chăm chú, bị nhìn lâu rồi, ngược lại còn thấy căng thẳng, bởi vậy, hai tay không tự chủ được run lên, khiến cho mặt nước nổi lên những ‘gợn sóng’ nhỏ. Cũng may sân không quá rộng, cố gắng kiên trì một lúc là đã tới sau cửa.

Tôi từ từ ngồi xuống, giữ vững mặt nước cân bằng, sau đó bưng bát ngồi im, tôi vừa ngồi xuống, chợt nghe phía sau có người gõ cửa, âm thanh ngắn ngủi mà dồn dập, tiếng này tới tiếng khác, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người giấy đang gõ cửa, nhưng, Trần tiên sinh ở bên ngoài đâu rồi? không phải ông ấy ra ngoài chống trả rồi sao? vì sao còn để người giấy đến gần cửa sân?

Tôi không biết cánh cửa này có thể kiên trì được bao lâu, ngộ nhỡ người giấy vọt vào trong, tôi chẳng phải sẽ bị chúng nó giẫm chết sao? tôi muốn chạy, nhưng Trương mù chưa ra hiệu, tôi không dược chạy.

Giữa sân vẫn còn một đống lửa, tôi không nhìn thấy Trương mù bên kia, chỉ có thể vểnh tai nghe. Đợi một lúc sau, lúc tôi sắp sửa hoài nghi liệu có phải Trương mù ngủ gật rồi không, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng:

- Đổ nước!

Tôi vội vàng nghiêng bát nước, nước trong bát nháy mắt đổ ra ngoài, nhưng khiến tôi chết lặng người chính là, nước đổ xuống giữa không trung lại biến mất không thấy đâu, sau đó, chợt nghe thấy trên không trung có tiếng nổ, hình như là bầu trời đêm bị xé toạc ra một lỗ hổng, một tia sáng màu trắng bắn xuống từ trên trời, rơi vào đống lửa trong sân.

Tôi trơ mắt nhìn bát nước bị tôi đổ xuống, nhưng thời gian trôi qua mười giây, nước trong bát vẫn không bớt đi! Thật, thật quá thần kỳ! sao Trương mù lại làm được chứ?

Đúng lúc này, tôi cảm giác được hai chân đột nhiên đau nhói, đau đến mức toàn thân run rẩy, tôi cảm nhận rõ hai tay sắp không cầm nổi bát nước, nhưng nếu lúc này để bát nước rơi xuống đất, bao nhiêu công sức công sức đều đổ sông đổ biển.

Tôi cắn răng chịu đựng, nhưng hình như không có hiệu quả rõ ràng, ngược lại, chỗ mi tâm bắt đầu đau dữ dội, cảm giác giống như có người dùng dao đâm vào mi tâm tôi, cả đầu sắp muốn nổ tung!

Tôi bắt đầu cảm giác được ý thức của mình dần mơ hồ, hình ảnh đám thôn dân nhảy múa trước mắt trở nên vặn vẹo méo mó, bọn họ không ngừng thay đổi bộ dáng, tôi giống như đang ở trong một giấc mơ, nhưng, nơi mi tâm rõ ràng rất đau.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy một tiếng chuông trong veo, sau tiếng chuông, khung cảnh khủng bố biến mất, mi tâm cũng không còn đau, là chuông trấn hồn lại cứu tôi một mạng?

Tôi nhìn vào trong sân, đống lửa giữa sân bị tia sáng từ trên trời chiếu xuống dập tắt, còn có từng làn khói trắng lượn lờ bay lên, tôi thấy Trương mù quỳ gối bên phía đối diện, thở hồng hộc, nước trong bát bị đổ sạch, nhưng dưới mặt đất, lại vẫn khô ráo.

Tôi cầm bát đi vòng qua đám người, chạy thẳng đến trước mặt Trương mù hỏi:

- Làm sao vậy?

Trương mù xua tay thở hổn hển, nói:

- Cái tông môn nhà nó, cái gã mãi không chết kia đang ẩn nấp trong những người này.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.