Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy mạng đổi mạng

Phiên bản Dịch · 1851 chữ

Nghe Trương mù nói thế, tôi vội vàng xoay người lại, nhìn đám thôn dân, cảnh giác đánh giá từng người.

Theo phỏng đoán của Trương mù, sau khi đống lửa giữa sân tắt, thôn dân đáng ra sẽ không còn nhảy múa nữa, nhưng hiện tại bọn họ vẫn đi vòng quanh như trước, nhưng tốc độ đã chậm lại rất nhiều, cũng không còn vung tay, mà chỉ đi vòng quanh tại chỗ.

Tôi nhìn từng gương mặt quen thuộc, bắt đầu từ bố tôi, chấm dứt cũng ở chỗ bố tôi , ai cũng là người tôi quen, cũng không xuất hiện gương mặt xa lạ, gã mãi không chết kia sao có thể trà trộn vào trong đám người?

Nhưng tôi thấy Trương mù cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ,vẻ mặt như sắp đối đầu với kẻ địch, tôi chỉ biết, anh ta không nói giỡn, cũng không nhìn nhầm.

Tôi không quay đầu lại, hỏi:

- Hiện tại làm sao bây giờ?

Trương mù nói:

- Vừa rồi cái gã mãi không chết kia muốn ra tay với cậu, bị tôi ngăn lại, hiện giờ tôi hơi khó chịu, hắn nhất định cũng có chút khó nhằn, có điều hắn không có thân thể, chứ không cậu đã sớm chết rồi, cậu nhìn xem, trong đó ai khác bình thường nhất.

Ý của Trương mù có lẽ là ma nhập, lúc trước Vương Nhị Cẩu từng bị thợ xây Trần nhập. vì thế tôi nhìn một lát, nói, tất cả bọn họ đều không giống ngày thường.

Trương mù nói:

- Chỗ nào không giống?

Tôi đáp:

- Bình thường bọn họ đều mở mắt bước đi.

Nói xong lời này, tôi bị Trương mù đá vào mông, mất đà bước lên trước vài bước mới dừng lại được.

Tôi rất ấm ức nói:

- Ngoài cái này ra, tôi quả thật không biết bọn họ khác ngày thường chỗ nào, tôi cũng không thường xuyên sống ở thôn, có thể không nhận sai người đã giỏi lắm rồi.

Trương mù gật đầu, sau đó nói:

- Vốn là một cơ hội tốt, có thể tiêu diệt được một hồn của hắn, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là đối phó người giấy và tử mẫu quỷ sát bên trong. Không còn cách nào khác rồi, chỉ có thể đưa bọn họ về, cậu còn nhớ Minh Kim Thu Binh không?

Tôi gật đầu, ý bảo vẫn còn nhớ.

Trương mù cúi đầu suy nghĩ một hồi, không nói tiếp, tôi biết Trương mù đang đắn đo, ngộ nhỡ dùng Minh Kim Thu Binh rồi, gã mãi không chết kia rất có thể sẽ đục nước béo cò mà ra ngoài. Bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết về sau còn cơ hội tốt như vậy không, nhưng sau khi cân nhắc một lúc, Trương mù vẫn quyết định bỏ qua cơ hội này.

Trương mù rút miệt dao trên hông xuống đưa cho tôi nói:

- Gõ chuông trấn hồn, dẫn bọn họ về.

Trương mù ngồi dưới đất híp mắt, không biết là mở hay nhắm.

Tôi hồi tưởng lại một chút động tác Minh Kim Thu Binh , sau đó bắt đầu gõ, khi tôi niệm xong câu thứ nhất, gõ tiếng đầu tiên, tôi thấy tất cả người trong sân đều dừng động tác trong tay, không chỉ có bọn họ, mà ngay cả người giấy trên đầu tường hình như cũng lui về. tôi nghĩ thầm, từ khi nào mà tôi lại có uy lực như thế? chỉ gõ một chút thôi cũng có uy lực rõ ràng thế này?

Tôi xoay người liếc nhìn Trương mù, thấy anh ta hình như không bất ngờ, vẫn ‘nhắm mắt dưỡng thần’, giống như tất cả đều nằm trong dự kiến của anh ta, nếu anh ta không có ý kiến gì, tôi đành tiếp tục Minh Kim Thu Binh.

Tôi càng niệm càng nhiều, thôn dân thực sự bắt đầu mở cửa sân, đi theo thứ tự ra bên ngoài, còn bố mẹ tôi, lại đi qua người tôi, trở về phòng ngủ, nhìn qua cánh cửa, tôi thấy đám người giấy hình như cũng xoay người trở về. khi tôi niệm xong câu cuối, Trương mù đưa tay đoạt lấy miệt dao trong tay tôi, sau đó đứng lên, bày ra bộ mặt dửng dưng.

Đúng lúc này, Trần tiên sinh cầm tẩu thuốc đồng phi từ ngoài vào sân, nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn Trương mù, sau đó hỏi Trương mù:

- Vừa rồi là cậu dùng Minh Kim Thu Binh? Thợ thuật của thợ giày chúng tôi, cậu cũng biết?

Nhìn đến đây, tôi mới hiểu, Trương mù đoạt lấy miệt dao vì muốn làm bộ vừa rồi là anh ta thi triển Minh Kim Thu Binh, nói trắng ra là, vẫn không muốn cho Trần tiên sinh biết tôi hiểu chút thợ thuật đơn giản ---- tuy rằng hiệu quả có đôi khi cũng không phải rất đáng tin .

Trương mù nói:

- Ông biết thợ giày các ông còn có một người tên là Trần Hữu Lễ không, là ông ấy dạy tôi.

Trần tiên sinh hỏi:

- Sư bá Trần Hữu Lễ? sao cậu quen ông ấy?

Trương mù đáp:

- Tôi đẹp trai thế này, làm gì có ai không quen? Bớt thả rắm, Minh Kim Thu Binh không chống cự được bao lâu, những người giấy kia vẫn sẽ quay lại, thằng ngốc, vào xem Lăng Giáng thế nào đi, tôi và Trần khờ đứng bên ngoài làm môn thần.

Nói xong, Trương mù nhấc miệt dao đi ra ngoài trước, nhìn bóng lưng Trương mù, không hiểu sao trong lòng có chút xót xa, anh ta chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng lại phải một mình gánh vác nhiều như vậy. Rất nhiều lúc tôi nghĩ, nếu đổi lại là tôi, tôi có thể làm tốt như Trương mù không? Cho dù là một nửa, tôi có thể làm được không?

Tôi lắc lắc đầu, xoay người đi vào trong phòng.

Đầu tiên tôi gõ cửa, nói với bên trong một câu tôi muốn vào, đợi một lúc, bên trong không đáp lời, lúc này mới đẩy cửa vào, cửa phòng không chốt, bảy ngọn đèn dầu trong phòng rất sáng. Lăng Giáng vẫn nằm im trên giường, sắc mặt hồng hào hơn trước rất nhiều.

Lưu Tang Y ngồi bên cạnh bàn, nét mặt đầy mỏi mệt, không biết có phải do nhiều đèn dầu quá, cho nên trên chóp mũi thậm chí đã đổ đầy mồ hôi, dưới ánh đèn dầu, nhìn vô cùng diễm lệ. thấy tôi tiến vào, chị ta hơi nghiêng đầu liếc tôi một cái, không nói gì.

Có lẽ là bản tính của đàn ông, tôi không tự giác được so sánh chị ta với Lăng Giáng trên giường. một người đẹp cao sang lạnh lùng, một người mê mị từ trong xương cốt, có đôi khi thậm chí không nói lời nào, gần như chỉ cần một ánh mắt, đều có thể khiến người nhìn say đắm, nếu không phải biết chị ta là sư thúc của Trần tiên sinh, tôi nhất định cho rằng chị ta là hồ ly tinh.

Để phá vỡ sự im lặng, tôi hỏi Lưu Tang Y:

- Tình hình thế nào rồi?

Chị ta thở dài một tiếng nói:

- Cô bé này thật là mệnh khổ, có phải trên người có quỷ thai đúng không?

Tôi gật gật đầu. Trong lòng áy náy.

Lưu Tang Y tiếp tục nói:

- Vốn dĩ quỷ thai còn chưa trừ sạch, không hiểu nhà họ Lăng Tứ Xuyên bọn họ nghĩ thế nào, để thứ bẩn thỉu đó vào trong bụng con bé, không xảy ra chuyện mới lạ. đây mới là chuyện thứ nhất, chủ yếu vẫn là chuyện thứ hai, tử mẫu quỷ sát trên người con bé, vốn đã bị Trương mù dùng Khôi Tinh Thích Đẩu đá mất hơn nửa sát khí, nhưng trên người lại có quỷ thai, sát khí không trừ toàn bộ, tử mẫu quỷ sát gần phá lại không phá được, tiếp lại xuất hiện múa Bái Thủ ma ưng vẫy cánh, tử quỷ phản phệ, con bé còn có thể sống, quả thực đều là kỳ tích!

Sau khi nói xong, Lưu Tang Y lại lắc đầu, tiếp tục nói:

- Không đúng, cũng không thể nói là kỳ tích, chủ yếu vẫn là nhờ Trương mù, nếu không phải hắn châm bảy ngọn đèn dầu lên, con bé này đã chết rồi, nhưng nói cho cùng, vẫn là do mệnh khổ, kiếp này đến kiếp khác, tôi sống lâu như vậy, đều cảm thấy được con bé mệnh khổ. Huống chi, con bé là vì … tóm lại, nếu sau này em phụ bạc con bé, Lưu Tang Y này sẽ là người đầu tiên giết chết em!

Tôi gật đầu, cũng không định giải thích, bảy ngọn đèn dầu là tôi thắp ---- chờ một chút, vừa rồi chị ta nói cô ấy là vì … vì cái gì?

Nhưng mặc kệ tôi truy hỏi như thế nào, Lưu Tang Y đều không đề cập đến chuyện đó nữa, thật giống như chưa từng nói qua.

Nhìn Lăng Giáng trên giường, vẻ mặt an tường, cực kỳ giống người đẹp ngủ say trong truyện cổ tích. Tôi không biết chuyện Lưu Tang Y nói là gì, cũng không biết Lăng Giáng còn có chuyện gì giấu tôi. nhưng tôi biết, đúng là cô ấy rất mệt nhọc, thế cho nên, tôi càng thêm trách cứ bản thân vô dụng, càng buồn hơn.

Tôi hỏi Lưu Tang Y:

- Hiện tại phải làm sao?

Lưu Tang Y nói:

- Chờ xem, những gì nên làm tôi đã làm rồi, có thể tỉnh lại hay không, phải xem may mắn của con bé.

Một lúc sau, Lưu Tang Y nói với tôi:

- Thật ra, tôi biết thợ giày chúng tôi còn có một thợ thuật cứu được con bé.

Tôi kích động hỏi:

- Thợ thuật gì?

Lưu Tang Y gằn từng chữ:

- Lấy mạng đổi mạng!

Tôi gần như nghĩ cũng không thèm nghĩ, đã nói;

- Mạng của tôi không đáng giá, dùng mạng của tôi đổi!

Lưu Tang Y nghe xong lời này, ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, ánh mắt kia, mị ý mười phần, sợ tới mức toàn thân tôi túa đầy mồ hôi.

Chờ một chút, căn phòng này hơi khác thường!

Lúc trước không phải Trần tiên sinh nói, sát khí lạnh thấu xương sao? vì sao hiện tại trong phòng lại ngột ngạt thế này? không phải cảm giác của tôi có vấn đề, những giọt mồ hôi trên mũi Lưu Tang Y chính là bằng chứng. nếu độ ấm trong phòng đã tăng lên, vậy nói cách khác, sát khí trên người Lăng Giáng đã tiêu tan ?

Lưu Tang Y nghe xong cười nói:

- Trương mù cứ mắng em là thằng ngốc, nhưng cũng không ngốc đâu, Lăng nha đầu, đừng giả vờ nữa, hắn nhìn thấu rồi.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 63

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.