Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm mộ trấn thi

Phiên bản Dịch · 1780 chữ

Câu nói của Lưu Tang Y, không chỉ khiến mỗi tôi rơi vào trong sương mù, tôi thấy ngay cả Trương mù cũng ngẩn người, rất rõ ràng, lần này đúng là Trương mù không đoán đúng.

Đúng lúc này, Lưu Tang Y quay sang nói với tôi:

- Thằng nhóc, em đến thôn Trương gia rồi hả?

Tôi gật đầu nói, đúng vậy.

Lưu Tang Y nói:

- Nếu em đến thôn Trương gia rồi, vậy có lẽ đã lấy được thứ ông nội em để lại, chẳng lẽ, em còn chưa biết thân phận của tôi?

Trần Hữu Lễ đã nói qua, ông nội để lại đồ cho tôi, hiện tại Lưu Tang Y cũng nói như vậy. nhưng, ông nội tôi rốt cuộc để lại cho tôi cái gì? vì sao tôi không biết? tôi chỉ biết, Trương mù nói đó là món hời lớn. nhưng, đó là món hời lớn gì? đến tận bây giờ Trương mù Lăng Giáng đều chưa nói cho tôi biết.

Bây giờ Lưu Tang Y lại nói, ông nội để lại đồ cho tôi thì tôi có thể đoán được ra thân phận của chị ta, hình như hơi vớ vẩn ---- đợi chút, sau khi tôi tới thôn Trương gia, ngoài đạt được món hời lớn, thì vẫn còn hai lần mơ thấy mình đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dưới.

Giấc mơ đầu tiên không xảy ra ở thôn chúng tôi, hơn nữa chuyện diễn ra trong mơ cũng đã quá lâu, không nhìn ra dấu vết gì. nhưng giấc mơ thứ hai, nếu liên hệ với câu nói ‘tôi họ Vương’ của Lưu Tang Y, hình như đúng là có chút manh mối.

Trong giấc mơ thứ hai, tôi nhìn thấy bố cục giống ‘thái bình huyền quan’, người phụ nữ kia là con gái trưởng thôn, bà ta chủ trì mọi người bố trí quan tài lơ lửng, lúc ấy mọi sự chú ý của tôi đều dồn vào cỗ quan tài, lại xem nhẹ đi một manh mối rất quan trọng, đó là thân phận của những người này.

Người phụ nữ này là con gái trưởng thôn, nhưng lại gả cho một người khác họ, cuối cùng, trưởng thôn còn giao lại vị trí cho con rể, liên hệ những chuyện này lại, gần như không cần đoán cũng biết, người này chính là người họ Bành cuối cùng, mà người bị hạ táng trong huyền quan, chính là lão tổ tông của thông Vương gia, Vương Nông Hữu!

Nhưng, trong giấc mơ, Vương Nông Hữu hình như không cướp đoạt vị trí trưởng thôn, cũng không xuống tay với người nhà họ Bành, nếu không, con gái trưởng thôn cũng không đích thân chủ trì việc chôn Vương Nông Hữu vào mảnh đất Cửu Sư Bái Tượng. hoàn toàn ngược lại với những phán đoán lúc trước. chẳng lẽ, chúng tôi đoán sai?

Không đúng, hẳn là vẫn còn bỏ quên cái gì. từ từ, chuyện xảy ra trong nhà bọn họ, tôi không nhìn thấy, có lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện không thể để người khác thấy. Nhưng cụ thể là cái gì, tôi không biết, tôi đoán vĩnh viễn không có ai biết.

Chờ một chút! Nếu không ai biết việc này, vậy giấc mơ của tôi tới từ đâu? Nếu là ông nội để lại, vậy có lẽ ông nội biết chuyện, nhưng, tính toán thời gian, lúc đó ông nội còn chưa sinh ra, vậy là ai nói cho ông nội biết?

Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng mới phát hiện, hóa ra ngay từ đầu, tôi đã bỏ qua một người, mà người đó, chính là con gái của cặp vợ chồng này! không ai biết rõ mọi chuyện hơn con gái bọn họ!

Lưu Tang Y nói chị ta họ Vương, mà con gái của Vương Nông Hữu, đương nhiên cũng phải mang họ Vương. Cũng chính là nói, Lưu Tang Y trước mắt, là con gái của Vương Nông Hữu! mà những điều ông nội biết, đều do Lưu Tang Y nói. Sau đó, ông dùng hình ảnh trong mơ nói cho tôi biết.

Những chuyện này nói ra thì rất phức tạp, nhưng chỉ trôi qua vài giây là nghĩ hiểu. hơn nữa, tất cả đều rành mạch. Nhưng lại xuất hiện một vấn đề. Ông nội để lại cảnh tượng đó trong mơ cho tôi, là muốn biểu đạt cái gì?

Tôi còn chưa hiểu, Trương mù đã tiến đến cạnh tôi hỏi:

- Thằng ngốc, lần trước xem gia phả, cậu có nhớ, Vương Nông Hữu còn hậu duệ không?

Tôi nghĩ ngợi, sau đó lắc đầu, nói không nhớ.

Quả nhiên, Trương mù đã đoán ra thân phận của Lưu Tang Y. còn tôi, lại phải dựa vào giấc mơ ông nội lưu lại mới đoán ra được, Trương mù thì cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào mỗi cái họ của Lưu Tang Y. điều này khiến tôi rất buồn lòng, chênh lệch giữa người với người, quả thật khó mà bù lấp.

Trương mù lấy một ngọn đèn dầu từ trong ba lô ra, cổ tay rung nhẹ, đèn dầu lập tức được đốt sáng, anh ta giơ đèn lên hỏi Lưu Tang Y:

- Chị họ Vương, vậy, chị là con gái của Vương Nông Hữu?

Lưu Tang Y cười cười vỗ tay:

- Quả nhiên là Trương mù, lối tư duy của cậu, không kém cạnh Lạc Triều Đình năm đó.

Trương mù cũng không bởi vì lời khen của Lưu Tang Y mà thấy tự hào, ngược lại, còn rất nghiêm túc hỏi;

- Chị đã là người nhà họ Vương, vậy vì sao còn phải dùng Địa Sát Hướng Nguyệt giết chết cả thôn?

Tôi thấy nét mặt Lưu Tang Y có chút ưu buồn, chị ta nói:

- Nếu tôi nói không phải tôi làm, cậu tin không?

Trương mù không trả lời, hỏi ngược lại:

- Chị đoán xem tôi tin hay không?

Lúc này tôi cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ, kể hết toàn bộ cảnh tượng tôi nhìn thấy trong giấc mơ cho bọn họ nghe, kể xong, tôi nói với Trương mù:

- Dưới mộ ông nội tôi hẳn là chôn Vương Nông Hữu. không phải thi thể của Lưu Tang Y.

Trương mù nói;

- Không thể nào, nếu là Vương Nông Hữu, ông ta không thể tự mình xuống tay với tộc nhân, huống chi, đó còn đều là con cháu của ông ta, phàm là người có chút nhân tính, đều không thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú này . người nằm dưới đất nhất định là một người họ Bành, nhất định là thi thể của người họ Bành cuối cùng, cho dù không phải là Lưu Tang Y, thì cũng là mẹ chị ta!

Tôi nói:

- Cái này cũng không phải không thể, dù sao ngôi mộ đó là mẹ Lưu Tang Y chủ trì tu sửa, nếu để lại lối vào, còn chẳng phải chỉ là chuyện một lời nói?

Lưu Tang Y không tiếp tục rối rắm trên câu chuyện này, mà hỏi Trương mù:

- Cậu có biết vì sao tôi phải tự sát không?

Trương mù nói:

- Lẽ nào còn là vì giữ gìn hòa bình thế giới?

Lưu Tang Y cười khổ một tiếng nói:

- Lúc trước cậu đoán không sai, thi thể tôi quả thật được chôn dưới mộ Lạc Triều Đình, nhưng vẫn còn một điểm, vì Trần Ân Nghĩa mà mọi người hiểu nhầm, trong đất không phải chỉ có hai mộ, mà là ba mộ! dưới mộ của tôi, còn có một ngôi mộ khác, chôn mẹ tôi!

Nếu thật là như vậy, tất cả lại dễ lý giải, Địa Sát Hướng Nguyệt là mẹ Lưu Tang Y gây ra. Cũng chính là người họ Bành cuối cùng, vì muốn trả thù mà thi triển kế hoạch đồ sát cả thôn, nhưng, vì sao chị ta phải tự sát? Vả lại, trong mơ, Vương Nông Hữu không có giết hại Bành Cảnh Toại? chẳng lẽ, là tôi bỏ sót cảnh nào trong mơ?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, giấc mơ của cậu là những gì Lưu Tang Y nói cho Lạc Triều Đình nghe, khi đó, bà già này còn là một em bé ‘loli’, chị ta có thể nhìn thấu chân tướng sao? chị ta có thể nhớ được bao nhiêu chân tướng? cho dù Vương Nông Hữu giết Bành Cảnh Toại, cũng không thể làm trước mặt Lưu Tang Y đúng không? cho nên, suy đoán lúc trước không sai, vả lại, có lẽ từ lúc còn rất nhỏ, Lưu Tang Y đã trở thành cô nhi rồi.

Tôi hỏi. vì sao?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, thế này rồi còn chưa hiểu? Vương Nông Hữu chết rồi, hắn sẽ để cho mẹ của Lưu Tang Y sống sót? Nhất định là kêu người giết luôn cả mẹ chị ta, bố mẹ đều chết, cậu nói xem, Lưu Tang Y có phải biến thành cô nhi không? một cô nhi, đói khổ cô đơn, có thể nhớ được chuyện năm đó đã không tồi rồi.

Hóa ra đây là ý của Trương mù, bực mình nhất là nói chuyện với những người tâm địa gian xảo, nói cái gì cũng phải lòng vòng mấy lần, không giống tôi thẳng tính, nói chuyện ngay thẳng ---- dù sao tôi sẽ không thừa nhận chỉ số thông minh của Trương mù cao hơn tôi.

Lúc này, đèn dầu trong tay Trương mù bỗng tắt, tôi nghĩ, Trương mù sẽ chửi người, không ngờ, anh ta lại cợt nhả nói với Lưu Tang Y:

- Chị xem, chị là cô nhi, tôi cũng gần được coi là cô nhi, tất cả mọi người đều là cô nhi, sao cô nhi phải gây khó dễ cho cô nhi chứ? Chị thả chúng tôi ra ngoài, chúng ta cắt máu ăn thề, từ giờ về sau trở thành người một nhà, chị xem, có được không?

Lưu Tang Y cười lạnh một tiếng:

- Trương Phá Lỗ, vậy mà cậu cứ gọi người khác là thằng ngốc? tôi mất bao nhiêu công sức đưa các người vào đây, chỉ dựa vào mỗi câu nói của cậu mà sẽ thả các người ra ngoài? ồ, đúng rồi, cậu còn chưa trả lời tôi, vì sao tôi tự sát?

Dưới ánh đèn pin, tôi thấy ánh mắt Trương mù có chút cảm xúc, tôi biết, đây là cảm xúc của sự đau thương, tôi nghe thấy anh ta khó khăn phun ra bốn chữ:

- Âm mộ trấn thi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.