Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con cháu nhà họ Vương

Phiên bản Dịch · 1860 chữ

Nghe thấy Lưu Tang Y nói những lời này, tôi cảm thấy tất cả hết sức vớ vẩn, quả thực không hiểu nổi nữa, tôi biết ông nội rất lợi hại, nhưng tôi thật không thể ngờ, cái chết của Lưu Tang Y, lại có liên quan đến ông nội tôi, không chỉ có liên quan, mà còn là tận tay ông giết Lưu Tang Y! vậy là trên người ông nội, lại có thêm quả báo giết hại một mạng người?

Nếu lời ông bác người giấy nói là thật, bà nội cũng là do ông nội giết chết. vậy thì, tổng cộng có, bà nội, ông bác, Lưu Tang Y, ba người đúng là đã chết trong tay ông nội, nhưng, vì sao ông phải giết họ? giết nhiều người có lợi cho ông sao?

Tôi nghĩ không hiểu, tôi đã bị lời nói của Lưu Tang Y chặn lại lối suy tư, không biết phải suy nghĩ thế nào nữa rồi.

Chờ một chút, không phải Lưu Tang Y từng nói rồi sao, trước lúc ông nội tôi quen chị ta, chị ta đã chết rồi, vì sao hiện tại lại nói là ông nội tôi giết chị ta? Trước sau hoàn toàn mâu thuẫn!

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc này, nếu Lưu Tang Y chết rồi, vậy hiện tại cậu đang nhìn thấy cái gì?

Tôi nói:

- Không phải là hồn phách chị ta nhập vào thân thể Lưu quả phụ sao ---- ý anh là, Lưu Tang Y mà ông nội tôi quen, cũng là linh hồn của Lưu Tang Y bám lên thân xác của người phụ nữ khác?

Trương mù nói:

- Ngoài như vậy ra, tôi không nghĩ được giải thích nào hợp tình hợp lý hơn rồi.

Tôi nói:

- Cũng có nghĩa, trước khi ông nội tôi quen Lưu Tang Y, chị ta cũng đã chết qua một lần, nhưng sau khi bị ông nội tôi phát hiện ra thân phận thật, lại bị ông nội tôi giết, nên mới chết thêm lần nữa?

Trương mù lắc đầu nói:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng ngốc, vì sao người khác nói gì cậu cũng tin thế?? cậu có thể có chủ kiến riêng của mình được không? Hạng người lươn lẹo như Bành Tang Y, mà cậu cũng tin? Ông nội cậu cho dù có lợi hại, nhưng khi đó cũng mới 25 tuổi, so sánh cùng với một bà già sống hơn trăm năm, vĩnh viễn không thể sánh bằng, ông ấy có thể giết chết con mụ họ Bành ấy, đánh chết tôi cũng không tin.

Nói xong, động tác trong tay Trương mù cuối cùng cũng hoàn thành. Tôi nhìn thấy anh ta giắt miệt dao lên thắt lưng, sau đó bắt đầu đan nan tre trong tay, mượn ánh đèn pin tôi thấy rất rõ, tuy rằng hiện tại không phải anh ta đang dùng ‘Đâm Ngàn Dao’, nhưng những nan tre này không khác ‘Đâm Ngàn Dao’ bao nhiêu, anh ta đang đan cái gì đó, tôi nhìn nhìn, rất giống một con thuyền, không khác con thuyền trên ao lần trước là bao.

Anh ta đặt thuyền xuống trước mặt, sau đó cắm một lá tre ở giữa thuyền.

Lưu Tang Y nhìn thấy động tác này của Trương mù, nói:

- Trương mù, cậu không cần tốn công, chẳng lẽ cậu còn chưa phát hiện? Nếu tôi đã thừa nhận thân phận của mình, cũng đồng nghĩa là không chuẩn bị chừa đường sống cho các người ra ngoài.

Nghe thấy Lưu Tang Y nói vậy, tôi mới ý thức được, là Lưu Tang Y mượn hai chân Lăng Giáng đưa chúng tôi đến đây, nơi này quả thực là ‘sân nhà’ của chị ta. Nhất định cũng đã chuẩn bị rất nhiều thứ từ trước, có thể nói, chị ta muốn làm gì thì làm!

Thảo nào sau khi tiến vào, Trương mù cứ bận bịu không ngừng, theo tôi đoán, Trương mù cứ lòng vòng nói nhiều như vậy, mục chính là vì kéo dài thời gian! Tôi nghĩ, hiện tại anh ta làm những cái này, có lẽ là đang bố trí một thợ đài của thợ thuật rất đỉnh nào đó.

Trương mù chỉ cười lạnh với lời nói của Lưu Tang Y, tiếp tục công việc trong tay ---- nhìn qua hình như đang kết ấn, nhưng càng giống xoa tay hơn, giống như mùa đông lạnh quá phải xoa tay vào nhau.

Lưu Tang Y nói:

- Vậy cậu nói xem, nếu không phải Lạc Triều Đình giết chết tôi, thì là ai giết chết tôi?

Trương mù khinh khỉnh nhìn Lưu Tang Y, nói:

- Lần đầu tiên chị chết thế nào, tôi thật sự không biết, nhưng lần thứ hai, chắc chắn không phải ông nội thằng ngốc giết chị, bởi vì lúc đó, Trương mù đẹp trai này còn chưa sinh ra, căn bản không ai giết chết chị được, bao gồm cả Lạc Triều Đình!

Lưu Tang Y nói:

- Tôi nói rồi, Lạc Triều Đình là người tài giỏi hiếm có nhất trong giới thợ nhân mấy trăm năm nay, cậu dựa vào cái gì nói hắn không thể giết được tôi?

Thực ra tôi cũng có nghi vấn này, theo tôi thấy, ông nội trên cơ bản đã là người có bản lĩnh đứng đầu giới thợ nhân rồi, chẳng lẽ, còn có người ông không đối phó được?

Trương mù nói:

- Rất đơn giản, nếu lúc trước ông ấy giết được chị, vì sao không đánh tan luôn ba hồn bảy vía của chị? Vì sao phải chờ đến lúc ông ấy sắp chết, còn không màng bất cứ giá nào, phải luyện bản thân thành xác sống, đè lên mộ chị? Trộm vận thế của chị là thật, nhưng mục đích chủ yếu vẫn là phòng ngừa chị ra ngoài gây hại cho người nhà họ Lạc. nhưng cho dù là vậy, nếu không có Trần khờ kịp thời đuổi tới, bố của thằng ngốc cũng thiếu chút nữa bị chị giết rồi. Lạc Triều Đình có thân thể có hồn phách, đều chưa thắng được chị, hiện tại chị lại nói mấy chục năm trước là Lạc Triều Đình giết chị, chị lừa được thằng ngốc, chứ sao lừa được ba người chúng tôi?

Được rồi, tôi thừa nhận, lúc trước quả thật tôi đã tin lời Lưu Tang Y. Tôi gần như đã nhận định rằng ông nội giết chết Lưu Tang Y, nhưng hiện tại nghe Trương mù nói vậy, tôi mới hiểu, hoá ra trong này vẫn còn nhiều mắc khúc. Quả nhiên vẫn là Trương mù tâm tư kín đáo. Ngay cả những chi tiết không đáng để ý cũng bị anh ta phát hiện ra. Nhưng lại có thể liên hệ cùng với những chuyện trước kia, chỉ riêng điểm này, đủ để khiến tôi phải học mất nhiều năm, nhưng, đúng như lời Trương mù nói sao, chỉ có mình tôi bị lừa sao?

Vì thế tôi liếc nhìn Trần tiên sinh, phát hiện sắc mặt ông ấy cũng kinh ngạc, thoạt nhìn, hẳn là cũng giống tôi, cũng bị Lưu Tang Y lừa. còn về Lăng Giáng, tôi thấy sắc mặt cô ấy dửng dưng, rõ ràng, là đã đoán được ra ---- đương nhiên, cũng có một khả năng, là cô ấy căn bản không biết chuyện mộ ông nội, cho nên không nghe hiểu Trương mù nói gì, nếu không biết, cũng không cần giật mình.

Nói thật, nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, tôi cũng yên tâm rất nhiều, nếu không, tôi thực sự phải đi tìm một phòng thí nghiệm, bảo người ta kiểm tra thử chỉ số thông minh của tôi.

Lưu Tang Y lại lần nữa vỗ tay, nói:

- Thảo nào hiện tại trong giới thợ nhân đồn đại, sáu mươi năm trước có Lạc Triều Đình, sáu mươi năm sau có Trương Phá Lỗ. quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng Trương mù, tôi đúng là đã chết trong năm đó, hơn nữa, còn quen Lạc Triều Đình, chuẩn bị cùng nhau tham gia cuộc họp năm năm một lần của thợ nhân, nhưng tôi lại chết vào năm 1954, điểm này, Trần Hữu Lễ và Trần Hữu Phúc đều có thể làm chứng, cái này, cậu giải thích thế nào đây?

Trương mù nói:

- Tôi biết chị và Lạc Triều Đình quen nhau, không chỉ quen, chị còn vô cùng tin tưởng ông ấy, bằng không, chị cũng không giao chuyện đại sự vào trong tay ông ấy.

Lưu Tang Y nói:

- Cậu lại đoán ra rồi?

Trương mù gật đầu, lại lắc đầu nói:

- Không phải đoán, trong từ điển của tôi, căn bản không có chữ đoán, đều là dựa vào chỉ số thông minh siêu việt của tôi phân tích ra, nếu tôi không sai ---- thì là chị tự sát! Thằng ngốc, cũng là phương pháp mà ông nội cậu dùng, luyện xác sống! xong xuôi, chị nhờ Lạc Triều Đình chôn chị vào bố cục phong thủy Cửu Sư Bái Tượng, chị nói xem, nếu không phải chị vô cùng tin tưởng ông ấy, chị sẽ nói cho ông ấy biết một nơi quan trọng như thế này?

Lưu Tang Y nghe xong cười ha ha, nói:

- Trương Phá Lỗ à Trương Phá Lỗ, cậu lại đoán sai rồi, Cửu Sư Bái Tượng không phải tôi nói cho Lạc Triều Đình biết, mà là tự hắn tìm ra, à, không đúng, là hắn và Ngô Chi Anh cùng nhau tìm ra.

Nghe Lưu Tang Y nói vậy, tôi đột nhiên nhớ tới tấm ảnh chụp ông bà nội lúc còn trẻ, đằng sau tấm ảnh viết một hàng chữ ‘Cửu Sư Bái Tượng, cuối cùng chúng ta cũng tìm được rồi.’

Không biết có phải là vì thay đổi trên mặt tôi đã bị Lưu Tang Y nhìn thấy không, vì thế chị ta nói với tôi:

- Thằng nhóc, nhìn vẻ mặt của em, hẳn là đã thấy qua tấm ảnh đó hả? đúng vậy, tấm ảnh đó là tôi chụp cho ông bà nội em, nói thật, em đừng không thích nghe, mặc dù lúc đó ông nội em đã có chút danh tiếng, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn không xứng với bà nội em ---- giống như em hiện tại không xứng với Lăng Giáng.

Nghe nói như thế, tôi tức thì nói với Trương mù:

- Dùng miệt dao chém chết chị ta!

Lời này của tôi đương nhiên bị tất cả những người ở đây ngó lơ, ( nhục quá ==! ) khiến tôi rất xấu hổ, nhưng quen rồi, ngay cả mặt cũng không có đỏ.

Lưu Tang Y tiếp tục nói:

- Đôi uyên ương Lạc Triều Đình đến thôn một thời gian, Lạc Triều Đình liền phát hiện ra thân phận của tôi, nhưng Trương Phá Lỗ à, vẫn có một việc cậu nói sai, tuy rằng tôi không mang họ Lưu, nhưng tôi cũng không mang họ Bành, tôi họ Vương, tôi chính là con cháu của nhà họ Vương chính cống.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.