Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại thấy quạt hương bồ

Phiên bản Dịch · 1801 chữ

Trương mù dặn đi dặn lại tôi không được nói chuyện, lúc trước tôi vẫn duy trì rất tốt, nhưng vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, vẫn không chịu nổi mà tự phá hoại công sức của mình.

Sau tiếng thét, tôi biết tôi không thể trốn được nữa rồi, vì thế tôi thuận tay bước lên lấy từ trong ba lô ra một ống tre, đổ nước ra rửa sạch mắt.

Còn chưa kịp lau khô đã vội vàng mở to mắt nhìn thoáng qua bốn phía.

Lúc mở to mắt ra nhìn, tay kia đã cầm chặt miệt dao chuẩn bị phản kích, nhưng khi nhìn kĩ, tôi lại trợn tròn mắt. Tôi vốn tưởng rằng nơi này nhất định phải có đầy người giấy, nhưng hiện tại ngoài tôi ra, nơi này cũng chỉ có mỗi người giấy không đầu trước mặt!

Tôi sở dĩ gọi là là người giấy, bởi vì hai chân nó cách mặt đất, lưng được một cây tre chống, thảo nào tôi chạy nhanh nó cũng chạy nhanh, tôi chậm nó chậm. Con mẹ nó, là tôi đang tự chơi với chính mình.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người buộc với tôi không phải là Trương mù sao? Anh ta đâu? Còn có, sợi dây buộc trên bụng tôi vẫn còn đây, nhưng vì sao bên chỗ người giấy lại biến thành ống tre?

Lúc trước trên sợi dây còn buộc một cái đũa, nhưng cái đũa đâu rồi? Với lại, Trương mù ném ba lô cho người giấy này đeo, vậy anh ta dùng cái gì?

Tôi vừa muốn gỡ người giấy trên người xuống, lại nghe thấy những bước chân ‘xoạt xoạt xoạt’ truyền tới từ phía sau.

Lúc đầu tôi còn tưởng là Trương mù, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh kia tiến vào, tôi mới phát hiện không đơn giản như tôi nghĩ.

Cách bước đi của người nọ, tuyệt đối không giống người bình thường ---- Lúc bước đi đầu gối nó không co lại, chỉ lắc lư thân mình sang trái lại sang phải, hai chân chậm rãi lê lết dưới đất, sắc mặt nó trắng bệch, nhưng hai cái má lại đỏ chói. Quan trọng nhất là, lưng nó còng, trên gương mặt của đứa trẻ con có một cái lỗ thủng.

Ông bác người giấy!

Vì sao ông bác lại xuất hiện trong hang sừng trâu? Chẳng lẽ ông ấy ‘cấu kết’ với Lưu Tang Y?

Tôi còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng. Tôi nhìn thấy, sau lưng ông bác người giấy là những người giấy xếp thẳng hàng, tất cả bọn nó đều đi theo ông bác, đi về phía tôi. Khủng bố nhất là, trong tay những người giấy còn ôm một di ảnh, trên ảnh, có nhiều người tôi chưa gặp bao giờ, cũng có vài người tôi gặp qua, đều là người già đã chết được mấy năm! Nói cách khác, những di ảnh, đều là người đã chết trong thôn?

Chúng nó muốn làm gì? Lẽ nào ông bác muốn dùng những người đã chết này đến thôn tìm kẻ chết thay?

Tưởng tượng đến đây, tôi không biết làm sao. Trong lòng nén giận Trương mù, rốt cuộc chạy đi đâu. Có điều nóng ruột cũng vô dụng, chuyện trước mắt vẫn là phải xử lý.

Nếu chỉ có một mình ông bác người giấy, có lẽ tôi vẫn ‘tiếp đón’ được. Dù sao ông ấy vẫn cũng chưa bao giờ hại tôi, nhiều nhất cũng chỉ ép tôi chui vào trong quan tài thôi. Nhưng hiện tại, đi phía sau ông ấy không biết có bao nhiêu người giấy, cho dù có đánh chết tôi, tôi cũng không thể để cho chúng nó phát hiện ra mình!

Địa hình bên trong hang động vốn rất gập ghềnh, hầu như đều là vách đá thẳng, muốn trốn, không thành vấn đề. Lúc này đã không quan tâm được sợ hãi, tôi ôm người giấy kia, chạy vụt vào sau một khối đá trốn. Trốn vào trong, tôi mới phát hiện, trên đất vẫn còn một cái đầu chưa nhặt về, cũng không biết bị phát hiện hay không.

Bởi vì giữa tôi và người giấy còn cột một ống tre, cho nên chỉ có thể đứng nghiêng, chứ không không trốn được. Tôi nghiêng đầu, nín thở tập trung tư tưởng, lo lắng cái đầu sẽ bị ông bác người giấy phát hiện. Với chỉ số thông minh của ông bác, nhất định có thể liên tưởng đến cái gì. Không sợ ‘nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*!’

*Ý chỉ không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

Lúc đầu tôi còn nhìn chằm chằm ông bác người giấy, cầu nguyện ông ấy đừng phát hiện ra cái đầu kia, nhưng rất nhanh tôi đã dời tầm mắt đi, bởi tôi phát hiện, hình như người giấy vô tình hữu ý liếc nhìn chỗ tôi bên này. Lúc này tôi mới nghĩ ra, tôi nhìn chằm chằm ông ấy, nhất định ông ấy cảm giác được, thật giống như lúc có người nhìn tôi, tôi cũng thể cảm nhận được vậy.

Nhưng vẫn may, người giấy chỉ liếc tôi một cái, với lại, chỗ tôi trốn cũng khá kín, cho nên cũng không xảy ra chuyện không cần thiết gì. Nhưng người giấy buộc chung với tôi lại gây chuyện, hai chân lơ lửng trên không của nó, không dấu hiệu báo trước động đậy, tư thế như chuẩn bị đi lên trước, vẫn may trên eo nó bị cột dây thừng, bằng không, thật sự đã bước ra ngoài rồi.

Hai chân người giấy tuy không chạm đất nhưng lại có một luồng sức lực kéo tôi đi, cũng may tôi bám tay vào vách tường, lúc này mới giữ nó lại được.

Nhưng đúng lúc này, trong đám người giấy xuất hiện một gương mặt vô cùng quen thuộc --- Trương mù!

Trên mặt anh ta bôi đầy ‘tro cốt’, đi theo người giấy chậm rãi tiến lên trước, trong tay anh ta cũng ôm một di ảnh, người này không phải ai khác, chính là ông nội tôi - Lạc Triều Đình! Trên eo anh ta cũng buộc một sợi dây thừng, nhưng một đầu khác của sợi dây, lại buộc một người giấy, dùng một cái đũa để chống người giấy ---- Bởi vì trên thân người giấy không đeo ba lô, cho nên một chiếc đũa là đủ chống rồi.

Nhưng vấn đề là, từ khi nào tôi và người giấy kia thay đổi vị trí cho nhau? Bọn chúng muốn làm gì? Trương mù vì sao lại trà trộn vào đội người giấy?

Không phải chúng tôi đã nói trước với nhau là theo dõi người giấy của Lưu Tang Y sao, vì sao lại xuất hiện đội ngũ người giấy của ông bác?

Tôi vốn định lén lút nói cho Trương mù biết tôi ở chỗ này, nhưng mặc kệ tôi vẫy tay thế nào, Trương mù cũng hơi cúi đầu, thơ ơ đi lên trước. Chẳng lẽ Trương mù bị ông bác người giấy khống chế?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, tôi bỗng thấy Trương mù đá cái đầu người giấy dưới đất về phía tôi bên này, cái đầu lăn một lúc, vừa vặn dừng lại trước người tôi. Trong miệng cái đầu, có một tờ giấy nhỏ! Là Trương mù truyền tin cho tôi!

Người giấy bên ngoài còn chưa đi hết, tôi không dám đi kiểm tra tờ giấy kia, đợi vài phút sau, đầu tiên là thân ảnh của Trương mù biến mất, tiếp là hàng người giấy cuối cùng chìm vào bóng đen, tôi mới nhặt tờ giấy lên. Không có ánh sáng, tôi lấy từ trong ba lô ra một ít diêm, châm lên đọc hàng chữ nhỏ trên giấy: “Cái tông môn nhà cậu, biết ngay cậu sẽ hô lên mà. Đừng vớ vẩn, đi theo nó, lật mặt sau.”

Vì thế tôi lật mặt sau tờ giấy lại, quả nhiên còn có một hàng chữ nhỏ: “Tự tìm cách sống sót, đừng học theo tôi, với lại, mau vứt đi, sẽ bén lửa.”

Vừa xem đến đây, tờ giấy đột nhiên bốc lên ánh lửa xanh. Tôi sợ tới mức vội vàng ném xuống, ngọn lửa này ném lên xác chết muốn đốt là đốt, không biết đốt người sống thì sẽ như thế nào.

Nhưng câu thứ hai của Trương mù nghĩa là gì, thế nào là sống sót theo cách của tôi? Với tôi học theo anh ta chỗ nào?

Suy nghĩ mãi vẫn chưa hiểu, tôi cũng chẳng quản nữa, trước tiên phải đi theo người giấy là được. Biết đây là người giấy Trương mù để lại, tôi không còn sợ hãi nữa, tuy rằng vẫn cảm thấy quỷ dị, nhưng chỉ cần bảo vệ được tính mạng, thì không sao hết.

Đi cùng nó đi một đoạn đường, giữa lúc đó quay trái quay phải, tôi cũng không rõ bao nhiêu lần, hóa ra hang Sừng Trâu lại lớn đến vậy.

Dần dần, tôi nhìn thấy trước mắt xuất hiện một tia sáng, tôi tưởng tìm thấy đường ra rồi, vội vàng đi lên trước. Nhưng khi đến nơi, tôi mới phát hiện, đây đâu phải đường ra, mà rõ ràng là thợ đài!

Đây là một chỗ bằng phẳng có hình tròn, cách đó không ra là một đống lửa lớn còn đang cháy, thợ đài nằm giữa. Chỗ này có ba người giấy, trong tay đều cầm di ảnh, mà mắt của chúng nó, đúng như Trương mù nói, là mắt động vật, hẳn là của cú mèo. Xung quanh ba người có mười hai kim bài, tôi nhìn vị trí, giống phương vị của mười hai địa chi. Giữa những kim bài này dùng một vài sợi dây màu đỏ sậm nối lại với nhau tạo thành một hình thù rất phức tạp, cho dù trí nhớ tôi tốt cũng không thể nhớ kĩ nổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mà đúng lúc này, một tiếng nói lanh lảnh vang lên:

- Thủ đoạn của Trương Phá Lỗ thật là ghê gớm, để em tìm tới nơi này, hắn không sợ tôi giết em sao?

Nhìn theo hướng tiếng nói truyền đến, tôi thấy bên kia đống lửa, có một người phụ nữ ‘ngực nở mông cong’ đứng đó. Đúng là Lưu Tang Y, mà trong tay chị ta còn cầm một món đồ tôi đã tìm rất lâu đều chưa tìm thấy. Là chiếc quạt hương bồ chưa từng rời tay ông nội khi ông còn sống!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.