Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang Y sườn xám

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Quạt hương bồ của ông nội vì sao lại nằm trong tay Lưu Tang Y?

Đúng rồi, nhất định là sau khi ông nội luyện thành xác sống, Lưu Tang Y nhân lúc đám người bố tôi không để ý đã cuỗm mất quạt hương bồ, thảo nào lục tung nhà lên vẫn không tìm thấy. Hiện tại cuối cùng cũng có thể xác định, quạt hương bồ của ông nội, đúng như lời Trần tiên sinh nói, nhất định không đơn giản như vậy.

Nhưng, chị ta lấy quạt hương bồ của ông nội làm gì?

Lưu Tang Y cầm quạt hương bồ phe phẩy chậm rãi tiến tới chỗ tôi bên này. Không biết vì cái gì, lần này tôi không có sợ hãi.

Không đúng! Phải nói là tôi không hề sợ hãi Lưu Tang Y!

Tuy rằng Trương mù đã chứng thực, mà chính chị ta cũng thừa nhận thân phận, nhưng dù sao chị ta cũng chưa từng ra tay với tôi, hơn nữa, trên người chị ta còn mang theo sắc hương vốn có nữ giới, nên rất khó khiến người ta sinh ra lòng sợ hãi.

Quan trọng nhất là, thời điểm Lưu Tang Y xuất hiện, trên người lại mặc một bộ sườn xám, là kiểu sườn xám phong cách dân quốc cổ điển, nhìn thế nào trông cũng giống một tiểu thư khuê các.

Trong ấn tượng của tôi, Lưu quả phụ tuy rằng xinh đẹp, dáng người cũng nóng bỏng hơn so với những người phụ nữ khác trong thôn, nhưng chung quy lại cũng là một người phụ nữ nông thôn, cách ăn mặc cũng là phong cách người làm nông, cho nên so sánh với phong cách hiện tại của Lưu Tang Y, thì hoàn toàn là hai phong cách khác nhau. Theo cá nhân tôi, có lẽ sống ở nông thôn đã lâu, gu thẩm mỹ khác thời đại hiện nay, cho nên tôi thích phong cách hiện tại của Lưu Tang Y, càng nữ tính, càng đoan trang.

Chị ta đi tới trước đống lửa, nhẹ nhàng lay động quạt hương bồ trong tay --- Quạt hương bồ tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy ở nông thôn, nhưng cầm trong tay chị ta lại trông như một chiếc quạt nhỏ mang hương vị phong tình trùng trùng điệp điệp nhàn nhạt. Giống một nữ tử khuê phòng, ngày mùa hè nóng bức ngồi trước cửa sổ lắng nghe tiếng ve, thưởng thức phong cảnh bên ngoài lăng cửa, ánh mắt lộ vẻ phong tình.

Đột nhiên, trong đầu tôi xuất hiện gương mặt lạnh như băng của Lăng Giáng, tôi lập tức phục hồi tinh thần lại, âm thầm mắng chính mình vài câu, thật đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trong đầu còn nghĩ ba cái linh tinh!

Suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, đột nhiên Lưu Tang Y chẳng hiểu sao lại hừ lạnh một tiếng, khiến tôi rùng hết mình. Thật kì lạ, tôi cảm thấy tiếng hừ lạnh của chị ta lại có một loại kiều mị không diễn tả được.

Sau khi hừ lạnh, vẻ mặt chị ta lả lơi phe phẩy cái quạt, ôn nhu nói:

- Con người, thật đúng là sinh vật kỳ quái! Lúc bé thì chỉ muốn trưởng thành, trưởng thành rồi lại hoài niệm quá khứ, mặc quần áo của nhiều thời đại như vậy rồi, vẫn cảm thấy trang phục thời dân quốc là đẹp nhất. Họ Lạc kia, tôi hỏi em, tôi có đẹp không?

Tôi vốn định nói đẹp, nhưng nhìn người trước mắt có chút khác so với Lưu Tang Y bình thường, tôi sợ là ma gọi tên, cho nên ngậm chặt miệng không nói gì, đầu cũng không gật.

Lưu Tang Y dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, dùng quạt hương bồ chỉ xuống đất nói:

- Tôi có bóng!

Trên mặt đất quả nhiên có bóng, lúc này tôi mới gật đầu nhưng vẫn không nói chuyện, cho dù là Lưu Tang Y thật, nhưng hiện tại chị ta quá khác so với trước kia.

Lưu Tang Y thấy tôi không nói gì, lại hỏi một câu:

- Em sợ tôi?

Tôi nói:

- Hơi hơi.

Lưu Tang Y nghe vậy cười yếu ớt một tiếng, nói:

- Sợ tôi ăn em?

Tôi lắc đầu:

- Cũng không phải, tôi sợ chị giết tôi.

Nghe thấy lời này, Lưu Tang Y đầu tiên là cười nhàn nhạt, sau đó nói:

- Em chỉ sợ tôi giết em, chẳng lẽ em không sợ tôi ăn em à?

Nói xong, hình như tự chị ta cũng ý thức được không đúng, lập tức cười ngửa ra sau, hai ngọn núi trước ngực lung lay như sắp đổ, nhìn mà tinh thần tôi lay động. Tôi vội vàng dời tầm mắt, bắt ép bản thân nhìn thợ đài mười hai kim bài phong ba đình, muốn nhìn rõ bức hình trên mặt đất để phân tán sự chú ý của mình. Không ngờ, càng nhìn càng sợ hãi! Những hình thù này tôi rõ ràng đã từng thấy qua, nhưng cụ thể là ở nơi nào, tôi trong chốc lát không nhớ ra nổi.

Hơn nữa, tôi không biết vì sao, liếc mắt nhìn là biết bức hình này là rất nhiều hình vẽ chồng chéo lên nhau, nhưng cụ thể là hình gì, tôi làm thế nào lại biết, một chút cũng chưa thể nghĩ ra.

Nhìn mãi nhìn mãi, tôi cảm thấy ánh sáng hình như sáng hơn chút, tôi quay đầu, thấy Lưu Tang Y cầm quạt hương bồ nhẹ nhàng quạt vào đống lửa, bị chị ta quạt, ngọn lửa như có linh tính, chậm rãi to hơn, lần này, khuôn mặt của Lưu Tang Y rõ nét hơn. Nghĩ tới câu nói ‘muốn ăn tôi’ của chị ta, trái tim bỗng run rẩy.

Tôi chỉ đành đổi một đề tài khác:

- Quạt hương bồ của ông nội tôi, sao lại nằm trong tay chị?

Lưu Tang Y liếc tôi một cái, ánh mắt đung đưa, phong tình vạn chủng đáp:

- Vốn dĩ là quạt của tôi, từ khi nào lại biến thành quạt của ông nội em thế?

Tôi nói:

- Trương mù dù ngày nào cũng gọi tôi là thằng ngốc, nhưng không có nghĩa là tôi ngốc thật. Từ nhỏ đến lớn tôi đều thấy ông nội mình cầm cái quạt hương bồ này, tôi sẽ nhận nhầm sao?

Lưu Tang Y lắc đầu;

- Đúng là cây quạt hương bồ trong tay ông nội em, nhưng có một việc em phải hiểu, quạt hương bồ này, vốn thuộc về tôi.

Tôi nói:

- Dù sao bây giờ ông nội tôi cũng tạ thế rồi, chị ỷ vào tuổi tác mình lớn, nói thế nào cũng được. Chị nói ông nội tôi là đồ đệ của chị, tôi cũng là gì có biện pháp chứng thực, đúng không?

Trên miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng tôi đã ngầm thừa nhận lời Lưu Tang Y nói. Bởi vì tôi nhớ rõ trong giấc mơ kia, Vương Nông Hữu đã dùng lá dong làm rất nhiều quạt hương bồ, nhưng không vừa tay, cứ vài ngày lại đổi một cái. Nếu Lưu Tang Y là con gái Vương Nông Hữu, vậy có được quạt hương bồ ông ta để lại cũng là điều đương nhiên. Mà tôi sở dĩ không muốn thừa nhận, là bởi vì tôi không muốn thừa nhận ông nội và Lưu Tang Y có giao dịch.

Lưu Tang Y nói:

- Vịt chết còn mạnh miệng cãi bướng, tôi thật muốn nhìn em, xem em có thể chống cự được bao lâu.

Nói xong, Lưu Tang y lại quạt vào đống lửa mấy lần, ngọn lửa lớn hơn chút, độ ấm cao khiến miệng lưỡi tôi hơi khô. Dần dần, người giấy dẫn đường cho tôi bắt đầu bốc khói từ dưới chân, tôi sợ hãi lùi ra sau vài bước, nhưng cũng không có tác dụng gì, vì thế tôi lập tức cởi ba lô trên người nó xuống, sau đó cởi dây thừng trên bụng nó.

Vừa cởi ra, nó đã bị đốt thành đống tro màu đen.

Lưu Tang Y hình như không nhìn thấy, đi lại gần tôi hai bước, nói:

- Vậy em có biết vì sao tôi giao cái quạt hương bồ này cho Lạc Triều Đình không?

Tôi lắc đầu, chị ta lại tiến lên hai bước, hỏi:

- Vậy em có biết, vì sao ông bác em vẫn luôn muốn có được cái quạt hương bồ?

Tôi vẫn lắc đầu, Lưu Tang Y lại tiến lên trước hai bước, tôi không thể không lùi về sau hai bước, chị ta nói:

- Bởi vì bên trong cái quạt hương bồ này, cất giấu một bí mật.

Tôi hỏi, bí mật gì?

Chị ta đi lên hai bước, khoảng cách với tôi còn chưa đến một tấc (10 phân), tôi thậm chí còn cảm giác được độ ấm trong hơi thở của chị ta. Chị ta thở nhè nhẹ, nói từng chữ:

- Cửu Sư Bái Tượng, hồi đầu vọng*.

*hồi đầu vọng = quay đầu nhìn.

Vù vù!

Nghe thấy thế, tôi cảm giác đầu óc mình sắp nổ tung, chị ta cũng biết câu nói ‘Cửu Sư Bái Tượng, hồi đầu vọng’! Ngoài ông bác ra, chị ta là người thứ hai nói với tôi những lời này!

Nhưng ngẫm lại, chị ta sống lâu như vậy, lại là hậu nhân hai nhà Vương Bành, cho dù biết bí mật của Cửu Sư Bái Tượng cũng không kỳ quái.

Tôi hỏi:

- ''Cửu Sư Bái Tượng, hồi đầu vọng'', rốt cuộc là có ý gì?

Lưu Tang Y nghe nói như thế cười quyến rũ:

- Thằng nhóc Ngô Bỉnh Giang quả nhiên đã nói với em, nhưng với đạo hành của hắn, chính bản thân còn chưa nhìn thấu, nói cho em cũng không vấn đề gì.

Nói tới đây, chị ta dừng lại, rồi lại bước thêm một bước, sau lưng tôi đã là vách tường rồi, không thể lui được nữa. Chị ta tì cằm lên vai tôi, tôi có thể cảm nhận được hai cục nhô ra trước ngực của chị ta đã chạm vào người mình. Tôi vốn định đẩy chị ta ra, lại thấy chị ta xoay tay, quạt đống lửa, ánh lửa kêu ‘tành tạch’ lại cao lên một chút.

Đồng thời, bên tai tôi vang lên một tiếng nói thướt tha tê dại, chị ta hỏi:

- Em có muốn biết bí mật thật của Cửu Sư Bái Tượng là gì không?

Tôi vốn định gật đầu, nhưng bị cơ thể của chị ta đè lên, chỉ đành trả lời:

- Muốn.

Chị ta kề sát người tôi bật cười, nói:

- Biết muốn ghê cơ, bí mật hơn một ngàn năm, chỉ một câu nói của em là tôi sẽ nói sao? --- Nhưng, thật ra tôi có thể nói cho em nghe một bí mật khác.

Tôi hỏi:

- Bí mật gì?

Chị ta nói:

- Còn nhớ trước khi chết, Vương Nhị Cẩu nói câu gì không?

Tôi gật đầu, nhớ lúc ấy hắn nói thân thể của Lưu quả phụ là để lại cho tôi, nhưng ý của câu này là gì, tôi vẫn chưa hiểu được.

Đột nhiên, tôi liên tưởng đến tình huống hiện tại của Lưu Tang Y, đầu óc choáng váng, không thể nào!

Chị ta nói:

- Hiện tại tôi sẽ cho em hiểu, những lời này có ý gì.

Nói xong, chị ta hơi lùi ra sau nửa bước, đưa tay lên phía trước, cởi bỏ cúc áo bộ sườn xám mặc trên người.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.