Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Lão Ty

Phiên bản Dịch · 2385 chữ

Lưu Tang Y bắt đầu cởi cúc từ chỗ cổ, tôi lúc trước chưa từng chú ý qua phần cổ của chị ta, lúc này đây mới thực sự lĩnh hội thế nào là ‘lĩnh như tù tề*’ trong sách cổ nhân.

Tôi thấy thật khó hiểu, một chiếc cổ vừa cao vừa trắng bóc thế này, theo lý mà nói, hẳn rất dễ nhận được sự chú ý của người khác, vì sao hiện tại tôi mới để ý chứ?

*‘lĩnh như tù tề’: nguyên tác ‘领如蝤蛴’, ý tả chiếc cổ mịn màng trắng nõn như nhộng non của người phụ nữ.

Gần như chỉ trong nháy mắt tôi đã hiểu ra, không phải vì cổ chị ta không đẹp, mà là cặp đồi trước ngực chị ta quá gây sự chú ý, cho nên những điểm đẹp khác đều bị lấn át.

Cúc áo đầu tiên rất nhanh đã bị cởi ra, từ khe hở hơi lộ ra kia, tôi có thể nhìn thấy làn da nõn nà của Lưu Tang Y.

Trong đầu vừa mới xuất hiện chút tà niệm, bỗng bên tai vang lên một âm thanh như sấm đánh, tôi nghe rõ, đây là tiếng của chuông trấn hồn.

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy ánh lửa sau lưng Lưu Tang Y nhỏ đi rất nhiều, tôi còn thấy rõ, hai tay đang cởi cúc áo của chị ta không tự chủ được run rẩy một chút, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ, nhưng rất nhanh, lại khôi phục bộ dáng kiều mỵ.

Hiện tại, suy nghĩ biến thái vừa xuất hiện trong đầu tôi đã tan thành mây khói, còn không tự giác được nắm chặt miệt dao. Chuông trấn hồn cảnh báo, Lưu Tang Y này chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.

Trần tiên sinh lúc ở dưới tầng âm bốn của nhà xác đã nói qua với tôi, phải giữ thân đồng tử, chỉ có lợi chứ không có hại cho tôi trên con đường học thợ thuật. Tôi hơi nhấc miệt dao lên, ý thức rất tỉnh táo, chỉ cần Lưu Tang Y tiến thêm nửa bước, tôi sẽ vung dao.

Lưu Tang Y không dừng lại động tác cởi bỏ cúc áo, chờ tới khi chị ta cởi cúc thứ hai, tiếng chuông trấn hồn lại vang lên, ánh lửa nhỏ thêm, hai tay Lưu Tang Y lần này run rẩy kịch liệt, đến ngay cả nụ cười mỉm trên miệng chị ta cũng trở nên rất là mất tự nhiên, cơ mặt co rúm vài cái.

Da thịt phía dưới cổ lộ ra càng nhiều, trắng mịn, cùng từ ‘chói mắt’ để hình dung cũng không nói quá.

Sau khi cởi cái cúc này ra, Lưu Tang Y buông tay, dừng động tác lại, vẻ mặt chị ta rất bất đắc dĩ, lẩm bẩm một câu:

- Tôi đã nói rồi mà, Lạc Triều Đình cơ mưu tính toán cả đời, sao có thể không chuẩn bị cái gì.

Lời của chị ta lọt vào tai tôi như vịt nghe sấm, không biết chị ta lại định có ý đồ xấu gì.

Chị ta miễn cưỡng nhoẻn miệng cười nói:

- Vừa rồi có phải rất ‘muốn’ không?

Hmm!!!

Tôi không biết nên trả lời như thế nào. Tôi là một ‘trai tân’ hai mươi mấy năm, một mỹ nữ phong tình vạn chúng lả lơi đứng trước mắt mình thế này, nếu nói không có phản ứng gì, chỉ có thể là do tôi không phải nam giới. Nhưng một câu hỏi xấu hổ thế này, tôi phải mở miệng kiểu gì?

Nhưng, Lưu Tang Y lại cười mờ ám nói:

- Em không nói tôi cũng biết, nhưng mà, tâm tính của em thật đúng là không phải kiên định bình thường đâu nhé. ‘Dục hỏa’ phải đốt cao hơn một đầu người, em mới có phản ứng. Nếu đổi lại là những người khác, đã sớm lao lên rồi, cho nên, họ Lạc kia, bây giờ em đã hiểu, vì sao cái tên Trương Phá Lỗ kia không dám tới nơi này chưa?

Nghe chị ta vừa nói vậy, tôi tức khắc hiểu ra, đống lửa này hóa ra không chỉ dùng để chiếu sáng, mà còn là thợ thuật do chị ta thi triển. Thợ thuật này chị ta từng dùng với Trương mù, tên là “chơi với lửa có ngày chết cháy". “Dục hỏa” có thể khiến tính tình Trương mù thay đổi, đương nhiên cũng khiến dục vọng của tôi tăng vọt. Mẹ nó, thật xấu hổ quá, nếu không có chuông trấn hồn cảnh báo, chắc tôi đã bị chị ta ‘phá trinh’ rồi? Tuy rằng tôi vẫn luôn tự ti với thân phận ‘trai tân’ của mình, cũng muốn sớm ngày trở thành đàn ông đích thực, nhưng cũng không thể tùy tiện thế này.

Lưu Tang Y nói:

- Chắc em đoán ra rồi, dùng với Trương mù là chơi với lửa có ngày chết cháy", còn dùng với em, lại là "củi khô lửa bốc". Đáng tiếc, lửa đang cháy mạnh, lại bị chuông trấn hồn của em dội một gáo nước lạnh tắt mất rồi. Xem ra cơ thể này của em, chỉ béo bở cho con bé họ Lăng kia thôi.

Tôi không hiểu, từ khi nào thì cơ thể của tôi trở thành món hàng bán chạy thế?

Lưu Tang Y nói:

- Những chuyện em không hiểu vẫn còn kha khá, đám tiểu bối các em, thực ra sống cũng mệt mỏi lắm, cả đời đều phải đi trên con đường người thế hệ trước đã an bài. Em ngốc nhất, vẫn chưa nhìn thấu nên không cảm thấy sao cả, chỉ đáng tiếc cho hai đứa kia, nhìn thấu rồi cũng ra sức đấu tranh nhưng không thay đổi được. Em nói xem, có đáng buồn đáng thương không?

Tôi nghe xong càng thêm nghi hoặc , tôi hỏi:

- Rốt cuộc thế hệ trước an bài con đường gì cho chúng tôi?

Lưu Tang Y lắc đầu:

- Trần Ân Nghĩa không nói với em, Trương mù không nói với em, Lăng Giáng cũng không nói, là hy vọng em có thể sống vui vẻ ngày nào hay ngày đấy. Tôi đương nhiên không thể cho em biết, huống chi trên người em còn có chuông trấn hồn trông chừng. Vốn dĩ thời gian của tôi không còn nhiều, nếu còn gây ra hành động dị thường nào khác, nói không chừng sẽ lập tức hồn bay phách lạc.

Tôi nói:

- Thời gian gì không còn nhiều nữa?

Lưu Tang Y không nói chuyện, mà cởi tiếp cái cúc thứ ba, một tiếng sấm đột nhiên vang lên trên không trung, tôi thấy khóe miệng Lưu Tang Y xuất hiện tơ máu, nhưng màu sắc lại là màu xanh!

Tôi nói:

- Chị đừng cởi cúc nữa, bằng không chuông trấn hồn sẽ…

Tôi còn chưa nói xong, không còn tiếp tục nói gì nữa, bởi vì tôi thấy, trên bộ ngực trắng nõn của Lưu Tang Y có một vết sẹo phải to bằng miệng bát, còn là vết sẹo mới chưa khép miệng, bị giấu ở phía dưới cúc áo thứ ba. (Hú hồn, tôi tưởng suýt cái chút lại phụt máu mũi hehe ~~~~~~ )

Không chỉ có như thế, Lưu Tang Y sắn tay áo lên, nơi dưới ống tay áo cũng có những vết sẹo to nhỏ khác nhau. Những vết sẹo ở hai cánh tay, cộng lại có những bảy tám vết!

Tôi kinh ngạc:

- Thế này là thế nào?

Lưu Tang Y bỏ ống tay áo xuống, cài lại cúc áo, nói:

- Bây giờ thì em biết vì sao ông nội em phải giữ lại cỗ thi thể này rồi hả? --- Dùng để nhốt tôi! Lạc Triều Đình đã sớm tính ra sẽ có ngày hôm nay, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn một cỗ thi thể từ trước, chờ tôi tự chui đầu vào lưới!

Tôi nói:

- Ông nội tôi vì sao phải làm như vậy?

Lưu Tang Y hừ lạnh một tiếng:

- Vì sao ư? Còn không phải vì hắn có tật giật mình, sợ tôi đi ra trả thù các người sao? Em đã hiểu vì sao sau khi biết thi thể này không phải Trần Ân Nghĩa chuẩn bị cho tôi, tôi lại sợ hãi như vậy chưa? Lúc ấy tôi đã đoán ra bản thân rất có thể đã trúng kế của Lạc Triều Đình, nhưng khi đó trên người còn chưa có phản ứng, tôi cũng không nghĩ nhiều. Có điều sự thật hiện tại đã chứng minh, tôi sai rồi, ông nội em đã sớm bày ra chuyện này, bắt đầu từ lúc hắn tung tin về ‘âm mộ trấn thi’, tôi đã rơi vào bẫy rồi.

Tôi lập tức tìm ra sơ hở trong lời nói của Lưu Tang Y, tôi hỏi:

- Không thể nào, với kinh nghiệm của chị, chẳng lẽ trước lúc nhập vào thi thể Lưu quả phụ, không nghĩ tới đây là cái bẫy do ông nội tôi tạo ra a? Chị nhất định đã nghĩ tới, nhưng chị vẫn vào, chẳng lẽ rõ ràng biết có bẫy, lại vẫn lao vào trong? Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh chị đang nói dối! (ấy, cũng có lúc thông minh phết nhờ :))))

Lưu Tang Y nói:

- Suy tư rất nhanh nhẹn, đã hiểu ra rồi sao? Nhưng thật đáng tiếc, đây chính là chỗ cao siêu của ông nội em. Cho dù biết là một cái bẫy, cũng không thể không nhảy vào. Bản lĩnh chơi âm mưu của Lạc Triều Đình lợi hại hơn người khác không chỉ gấp trăm lần!

Tôi hỏi:

- Vì sao không thể không nhảy vào?

Chị ta đáp:

- Bởi vì giấu trời qua sông.

Tôi ngẩn người, cái đó và giấu trời qua sông có quan hệ gì?

Lưu Tang Y không nói gì, đưa quạt hương bồ cho tôi, sau đó mới nói:

- Nhìn chữ bên trên đi.

Tôi lật qua lật lại xem mấy lần, làm gì có chữ nào?

Chị ta cướp lấy miệt dao trong tay tôi, rồi lại nắm chặt đầu ngón trỏ tôi, cứa nhẹ một cái, để vài giọt máu của tôi nhỏ lên quạt hương bồ, sau đó trả miệt dao lại, đưa tay ra vỗ một cái lên ngón trỏ của tôi, trên ngón trỏ lập tức xuất hiện một ánh lửa, khi ánh lửa tắt, miệng vết thương khép lại! Chị ta mặt không cảm xúc nói:

- Nhìn lại đi.

Tôi nhìn quạt hương bồ, sau khi rỏ vài giọt máu lên, giống như mực nước thấm lên giấy Tuyên Thành tức khắc lan ra, dần dần hợp thành hai hàng chữ nhỏ: ‘Cửu Sư Bái Tượng hồi đầu vọng, giấu trời qua sông được trường sinh.’

Tôi nói:

- Có nghĩa là gì?

Chị ta nói:

- Quạt hương bồ là ông ngoại để lại cho tôi, bên trên ghi lại bí mật của bộ tộc Bành Thị chúng tôi. Đáng tiếc, tôi không biết thủ pháp cụ thể của ‘giấu trời qua sông’. Tôi thấy Vương Nhị Cẩu và thợ xây Trần đều đang lén lút luyện tập thợ thuật này, còn tưởng rằng Lạc Triều Đình đã nắm giữ được cho nên mới truyền thợ thuật này lại cho hai người bọn họ. Khi thấy Vương Nhị Cẩu trông chừng trước thi thể Lưu quả phụ, còn biết ông nội em kêu hắn giao thi thể này lại cho em, vì vậy tôi ngay lập tức cho rằng, đây là thành phẩm mà ông nội em đạt được, sức hấp dẫn của trường sinh, ai có thể cưỡng lại chứ? Lại không ngờ rằng, Lạc Triều Đình tạo ra cỗ thi thể này chỉ vì muốn nhốt tôi, ông nội em bỏ ra vài chục năm thiết kế một cái bẫy, mỗi một chi tiết lại cẩn thận từng li từng tí, tôi thua cũng không oan uổng.

Tôi hỏi:

- Vậy chị sẽ thế nào?

Chị ta nói:

- Không phải đã nói với em rồi sao, hồn bay phách lạc! Khi cả thân thể nát vụn thối rữa, trên thế giới này, không còn Lưu Tang Y nữa!

Tôi nói:

- Ngày trước chỉ còn hồn phách, chị vẫn có thể tồn tại mà? Đến lúc đó hồn phách của chị lại thoát ra ngoài là được rồi.

Chị ta bất đắc dĩ nở nụ cười:

- Thủ đoạn của ông nội em, em còn chưa hiểu sao? Nếu tôi có thể thoát ra ngoài, đã sớm thoát rồi. Họ Lạc kia, thợ thuật mười hai kim bài phong ba đình là tôi mượn Hoàng Thiên chi vận, với cái thân thể hiện tại vốn không chống cự được tới mười hai ngày, nhưng không làm ra thợ đài này, tôi lại không cam lòng. Sau khi tôi chết, thợ thuật tự động bị phá hủy, ông nội em nợ nhà chúng tôi quá nhiều! Dù sao tôi cũng sắp chết rồi, sẽ không truy cứu, chỉ khẩn cầu em một chuyện, em nhất định phải đồng ý.

Tôi gật đầu:

- Nếu có thể, tôi nhất định đồng ý.

Chị ta nói:

- Thân thể này tuy rằng không phải của tôi, nhưng tốt xấu gì cũng đã trú ngụ một thời gian, giữ lại cũng là mầm họa. Em đốt xác đi, mang tro cốt về quê ngoại tôi tìm một ngọn núi cao chút, tùy ý rải từ trên xuống. Tính toán chi li mấy trăm năm, mệt mỏi, muốn về nhà.

Nghe những lời nói của Lưu Tang Y, không hiểu sao tôi cảm thấy hơi đau lòng, nhưng tôi vẫn hỏi một câu:

- Quê ngoại chị ở đâu?

Chị ta quay đầu thoáng nhìn phía đông nam, nói:

- Thành Lão Ty, với cả không phải em rất muốn biết vì sao mấu chốt của Cửu Sư Bái Tượng lại là ‘hồi đầu vọng’ sao? Không phải em muốn biết vì sao dưới chân đeo hai mươi ba đôi giày âm sao? Còn cả ‘giấu trời qua sông’, cùng với bà nội chưa từng được nhắc đến của em. Tóm lại, tất cả đáp án em muốn biết, đều nằm ở nơi đó!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.