Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận hạn

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

Động tác này của Lăng Giáng khiến tôi sững người không biết phải làm sao, không chỉ có tôi, Trương mù cũng ngẩn người trước tình huống bất thình lình này, mở to đôi mắt một đường chỉ của anh ta nhìn chúng tôi chằm chằm. lúc thì nhìn tôi, lúc lại nhìn Lăng Giáng, sau đó khua tay múa chân dùng ‘ngôn ngữ cơ thể’ hỏi tôi có chuyện gì vậy.

Vấn đề là, tôi cũng không biết có chuyện gì! quan trọng nhất là, tôi cũng ngây hết người!

Trương mù cứ nhe nanh múa vuốt với tôi, nhìn khẩu hình miệng của anh ta tôi cũng có thể đoán được ra anh ta đang nói “hôn nàng”! anh ta tưởng tôi chưa hiểu, còn cố tình chu mỏ lên như cái đít gà, cũng là ra hiệu cho tôi hôn Lăng Giáng. Nhưng, vốn là một chuyện rất bình thường, nhưng vì sao ở trên người Trương mù lại trông có vẻ đáng khinh thế nhỉ?

Lăng Giáng khóc một lúc xong, xoay người vào nhà. Một lúc sau mới ra ngoài, trên mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng như băng. Giống như chuyện vừa rồi không phải xảy ra với cô ấy, đợi cho tới khi Lăng Giáng ra khỏi sân nhà, tôi và Trương mù mới theo sau, tôi thấp giọng hỏi Trương mù:

- Tình huống vừa rồi là sao?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, đó là vợ cậu, cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi?

Cuối cùng, sau khi bị Trương mù xúi giục hết lần này đến lần khác, tôi không thể không đi nhanh hơn, đến gần Lăng Giáng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì à?

Lăng Giáng nghiêng đầu liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, nhưng tôi vẫn nhìn thấy nỗi buồn trong đôi mắt cô ấy. hơn nữa, ánh mắt này, tôi từng nhìn thấy qua, cụ thể là thấy ở chỗ nào, tôi không nhớ ra nổi.

Hỏi không có kết quả, tôi lại bị Trương mù hung hăng giảng đạo một hồi, mãi cho đến khi tới cửa nhà tôi, Trương mù mới ngậm cái miệng lèm bèm của mình lại, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra, bày ra bộ dáng thanh cao, cũng may pháp luật Trung Quốc không cho giết người, bằng không, tôi đã sớm giết chết hắn !

Trời vừa tảng sáng không lâu, bốn người chúng tôi đã xuất phát, vẫn chưa tới thời gian rời giường của người trong thôn. Người làm nông đều mong muốn được ngủ nhiều thêm một chút, như vậy mới chống chọi được lượng lao động trong cả ngày. vì vậy, lúc này trong thôn có vẻ phá lệ im lặng. bố mẹ tôi vẫn thế, đứng trước cửa sân, dõi mắt nhìn con mình đi xa nhà. Khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ, đầu tôi như bị một cây chùy đập mạnh, bởi vì tôi phát hiện, ánh mắt vừa rồi của Lăng Giáng, giống hệt ánh mắt này của mẹ!

Mà ánh mắt này, tối hôm qua tôi cũng nhìn thấy trong mắt mẹ, ngay tại lúc tiếng ‘quỷ kêu’ kia cất lên.

Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác hoang mang lo sợ, cảm giác này rất bất an, tôi cứ cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, vì thế tôi nhỏ giọng nói chuyện này cho Trương mù nghe, Trương mù vừa đi vừa nói:

- Thôn các người, không đơn giản, nếu không phải hiện tại vội đi tới thành Lão Ty, tôi còn muốn ở lại đây thêm nửa năm nữa, nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu bí mật.

Lúc đến giữa thôn, Trương mù quyết định vào phút chót, muốn tới nhà ông Vương Trường Nguyên thăm hỏi một chút, mấy người chúng tôi đành phải đi cùng. Ân oán giữa bà lão người giấy với Trương mù không phải ngày một ngày ai, tôi không biết anh ta muốn đến nơi này làm gì.

Sau khi tới cửa, tôi nhìn thấy trên cánh cửa đóng chặt treo một ổ khóa, trong lòng liền lộp bộp một tiếng. theo lý mà nói, trong thôn chúng tôi rất ít khi xuất hiện loại khóa này. bởi vì mọi người thường không rời nhà đi lâu, dù đi cả một ngày, cũng sẽ không dùng ổ khóa ---- tất cả mọi người đều nghèo, chẳng ai giàu hơn ai, không có gì để trộm, bình thường nếu dùng ổ khóa, là đều có việc đi xa. Chẳng lẽ ông Vương Trường Nguyên và bà lão người giấy đều đi xa nhà rồi?

Trương mù nói:

- Tôi đã nói ngày hôm qua động tĩnh lớn thế, hai ông bà già mãi không chết này lại chẳng có phản ứng gì, quả nhiên là không có nhà, thằng ngốc, cậu có biết bọn họ đi đâu không?

Tôi nói:

- Từ lúc tôi biết ghi nhớ, tôi vẫn luôn thấy ông Trường Nguyên sinh sống ở trong thôn, chưa nghe nói qua ông ấy từng đi đâu.

Trương mù gật đầu, hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ, xem như hai người họ trốn nhanh!

Tôi tò mò hỏi:

- Anh và hai vợ chồng ông Trường Nguyên có ân oán gì, sao vừa gặp mặt đã muốn tuyên chiến thế?

Trương mù nói:

- Vậy thì phải hỏi người trong gia đình bà nội cậu, hỏi xem nhà họ Ngô bọn họ năm đó đã gây ra chuyện tốt gì!

Tôi không biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể xác định một điểm, Trương mù biết chun chút chuyện năm đó. nhưng cụ thể là cái gì, vì sao anh ta vẫn không chịu nói cho tôi biết chứ?

Vì thế tôi chưa từ bỏ ý định, thử thăm dò Trương mù, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương mù liếc tôi một cái nói:

- Cậu còn nhớ lúc tôi nằm viện, đã nói với cậu một câu gì không?

Tôi nói:

- Trong bệnh viện anh nói nhiều như vậy, tôi sao mà biết anh chỉ câu nào?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, lúc ấy tôi nói có một số việc, chờ tận mắt cậu nhìn thấy mới hiểu được, hiện tại cho dù tôi nói cho cậu nghe, cũng không chỉ được ra nguyên cớ. hơn nữa, tôi nói với cậu, là mang theo cảm tình cá nhân, rất có thể tạo ra quan niệm ‘vào trước là chủ’ cho cậu, như vậy không hay, đợi cậu nhìn thấy rồi, tự mình đưa ra phán đoán.

Nghe Trương mù nói vậy, tôi sửng sốt, câu này đúng là anh ta đã từng nói qua, nhưng quan trọng nhất là, một chữ cũng không sai. Ngày trước tôi cho rằng trí nhớ của mình đã vượt trội hơn người, nhưng trí nhớ của Trương mù, cũng kinh người không kém!

Thấy sắc mặt tôi kinh ngạc, Trương mù hết sức đắc ý nói:

- Sao? có phải bị dọa rồi không? cậu nghĩ có mỗi cậu trí nhớ tốt à? Cậu còn xanh và non lắm!

Bị Trương mù châm biếm đã không phải ngày một ngày hai, tôi không quan tâm anh ta, mà đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng. lần trước lúc Trương mù nói những lời này, là trước lúc chúng tôi đến thôn Trương gia. Sau đó trong thôn Trương gia xảy ra hàng loạt sự kiện, còn thiếu chút nữa bỏ mạng. cũng bởi vậy mới phát hiện bàn cờ kinh thiên động địa đã được ông nội tôi, ông Trương Tiệm và ông Lăng Nghiêm Đường sắp đặt từ sáu mươi năm trước.trong chuyện này còn liên lụy đến ông bác, thậm chí còn phải dùng máu toàn thân ông bác để hiến tế huyết quan.

Tôi không biết đây có phải là cuộc ân oán mấy chục năm trước mà Trương Mục truyền tin cho Trương mù hay không. nhưng tôi biết, sau khi Trương mù nói ra câu này, nhất định có chuyện không hay xảy ra. Lúc này đây, anh ta còn nói là những lời đó. tâm lý tôi đã có chút bồn chồn.

Tôi nhìn Trần tiên sinh, Trần tiên sinh nói:

- Cháu đừng nhìn tôi, dao nằm trong tay nó, tôi đánh không lại nó.

Ý trong câu nói của Trần tiên sinh là Trương mù không cho nói, nên ông ấy không dám mở miệng.

Vì thế tôi lại nhìn về phía Lăng Giáng, Lăng Giáng chỉ liếc nhìn tôi, sau đó trực tiếp xoay người bước đi.

Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên nghe thấy trong sân có tiếng gà kêu, một con gà con chui ra bên ngoài từ cái khe hở dưới cửa sân, khi nhìn thấy con gà con này, tôi hoảng sợ, bởi vì toàn thân nó đều dính đầy máu!

Trần tiên sinh thấy con gà con, không nói hai lời, một cước đá văng cửa, Trương mù và Trần tiên sinh cùng nhau bay vọt vào trong sân, đi tới nhà chính, con gà con ngã vật ra đất trước mặt tôi, có vài lần thử ngẩng đầu lên, nhưng cuối cùng vẫn vô lực ngã xuống, mỗi một lần ngã xuống, cái mỏ của nó đều vẽ một đường lên trên đất, trước trước sau sau tổng cộng năm đường vẽ.

Lăng Giáng nghe thấy động tĩnh cũng trở lại, nhìn thấy con gà con, miệng nói khẽ một câu:

- Vận hạn.

Nói xong, cô ấy cũng tiến vào sân, tôi vội vàng theo sau.

Tôi đi theo Lăng Giáng vào nhà chính, còn chưa vào nhà, đã ngửi thấy một mùi máu tươi tanh nồng. tôi chạy vào trong phòng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong. Giúp tôi nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên!

Tôi thấy, trong căn phòng nhỏ hẹp, ông Vương Trường Nguyên đang nằm trên chiếc giường duy nhất, khắp người ông ấy đều chằng chịt những miệng vết thương do dao cứa, miệng vết thương không sâu nhưng rất dài, máu tươi đã nhuộm đỏ ga giường. mà vẫn còn men theo ga giường rỏ xuống dưới, đọng thành một vũng dưới đất. bên cạnh vũng máu, là bà lão người giấy đang đứng thẳng.

Trên thân thể bằng giấy trắng của bà lão cũng dính đầu máu tươi, nhất là gương mặt trắng bệch kia, khóe miệng vẫn gợn lên một độ cong không thể diễn tả. vết máu loang lổ, nhìn trông cực kỳ quỷ dị rợn người! nếu không phải có cả đám người Trương mù ở đây, tôi nhất định đã bị dọa chết!

Tôi cố nén cơn buồn nôn và nỗi sợ hãi, nhìn thấy một tay bà lão người giấy giơ về phía trước, hình như đang cầm thứ gì, tay kia lại giơ cao quá đỉnh đầu.

Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên căn phòng đầy máu tươi, mùi máu tanh nồng gay mũi, tôi thấy rõ, trong tay người giấy, cầm một con dao cạo!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.