Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bốn mươi chín nhát dao

Phiên bản Dịch · 1978 chữ

Khi nhìn thấy con dao cạo trên tay bà lão người giấy, tôi cũng đã hiểu vì sao miệng vết thương trên người ông Trường Nguyên không sâu nhưng lại rất dài --- vết thương do dao cạo gây ra sao có thể sâu được?! hơn nữa, nếu không phải đâm thẳng dao cạo vào người, thì căn bản không thể gây ra những vết thương gây hại đến nội tạng! cũng có nghĩa, ông nội Trường Nguyên là bị rạch sống trên da, mất máu quá nhiều mà chết!

Mà những vết thương đó, toàn bộ đều là do con dao cạo trên tay bà lão người giấy gây ra. Bị chính người bạn đời của mình dùng dao cạo rạch khắp người đến mất máu mà chết, nghĩ đến đây, lòng tôi sợ hãi thất kinh. Tôi không biết cảm giác lúc ông Trường Nguyên giương mắt nhìn bà lão người giấy cầm dao cạo cắt lên từng thớ da thớ thịt của mình là như thế nào. Nhưng tôi không dám nghĩ tiếp nữa. mùi máu tươi trong phòng thật sự rất gay mũi. Tôi là người thứ nhất không chịu nổi mà chạy ra ngoài đi nôn.

Lúc nôn, tôi biết Trương mù đang đứng sau mình, chờ tôi nôn xong, súc qua miệng, tôi hỏi Trương mù:

- Anh không ở trong nhà đối phó bà lão người giấy, chạy ra đây làm gì?

Anh ta thở dài một tiếng, mới mở miệng nói:

- Chết cũng chết rồi, còn có gì mà đối phó chứ?

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Chết rồi? bà lão người giấy cũng chết rồi?

Trương mù gật đầu nói:

- Chết rồi, chết không còn chết thêm được nữa. trên người Vương Trường Nguyên có tổng cộng bốn mươi chín nhát dao. Trí mạng nhất là nhát cuối cùng trên cổ. cắt đứt luôn động mạch cảnh rồi.

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Không đúng, nếu nhát dao trí mạng là nhát cuối cùng, vậy thời điểm bà lão dùng dao cạo rạch lên da thịt ông Trường Nguyên, ông ấy không thể không phản kháng!

Trương mù nói:

- Nếu là ông ấy tự nguyện muốn chết thì sao?

Nghe nói như thế tôi sửng sốt, hỏi:

- Có ý gì?

Trương mù không trả lời vấn đề của tôi, mà hỏi ngược lại tôi:

- Cậu nghĩ vì sao người giấy kia muốn giết Vương Trường Nguyên?

Tôi nói:

- Cái này không phải rất rõ ràng rồi sao? trên tay bà lão người giấy cầm dao cạo, chứng minh đó là thợ cạo đầu!

Trương mù nói:

- Mẹ sư cái thằng chó này! bọn họ đều là nhà họ Ngô Hồ Nam, sao lại có liên quan với thợ cạo đầu được, nói thế nào giờ nhỉ, đúng rồi, ví dụ giống như nồi lẩu uyên ương Trùng Khánh, cả đời không bao giờ qua lại với nhau. Nếu nó là thợ cạo đầu, tôi cùng họ với cậu luôn! Lại nói, nếu nó là thợ cạo đầu, chẳng lẽ ông nội cậu bất tài à? Để cho nó sống trong hình dạng người giấy đến tận bây giờ? Không đánh nó đến mức mẹ nó cũng không nhận được ra là tốt lắm rồi.

Lúc trước tôi đoán bà lão người giấy và bà nội tôi chung một gia tộc. còn am hiểu chế tác gà âm. Hiện tại nghe Trương mù nói như vậy, tôi càng thêm chắc chắn bà lão và ông Trường Nguyên là người trong gia tộc nhà bà nội. nhưng, nhà họ Ngô và thợ cạo đầu có ân oán gì. tôi cũng chẳng biết. cho dù tôi muốn hỏi Trương mù, nhất định anh ta lại trả lời qua quýt. Nói tôi đến lúc đó tự nhìn tự suy nghĩ.

Bởi vậy tôi lại tiếp tục đề tài lúc trước:

- Thế vì sao bà lão người giấy muốn giết ông Trường Nguyên?

Trương mù nói:

- Không phải cậu cũng thấy rồi đó thôi, sao còn chưa nghĩ ra? Ai nói với tôi thằng ngốc cậu đầu óc thông suốt rồi đấy nhỉ? Tôi một chút cũng không tin! Trong tay nó cầm dao cạo, đây rõ ràng là thủ đoạn của thợ cạo đầu! vì vậy, không phải nó muốn giết Vương Trường Nguyên, mà là thợ cạo đầu muốn giết Vương Trường Nguyên!

Tôi nói:

- Ý của anh là, thợ cạo đầu đã không chế bà lão người giấy?

Trương mù đáp:

- Chính là ý này, trao đổi với cậu thật con mẹ nó vất vả!

Tôi rất khinh bỉ lườm Trương mù một cái, nói:

- Không phải trao đổi với tôi có vấn đề, là anh cứ quanh co lòng vòng. Nếu anh nói thẳng là thợ cạo đầu đã khống chế bà lão người giấy, tôi không phải biết rồi sao?

Trương mù nói:

- Nếu tôi nói rõ nguyên nhân, cậu có nhìn thấu mấu chốt trong này không?

Tôi tò mò hỏi, mấu chốt gì?

Trương mù nói:

- Mấu chốt chính là vì sao Vương Trường Nguyên lại tình nguyện bị giết?

Tôi tức giận nói:

- Vấn đề này lúc trước tôi đã hỏi anh, hiện tại anh còn không biết xấu hổ hỏi ngược lại tôi?

Anh ta nói:

- Tôi hỏi cậu, người trong tình huống thế nào mới có thể chủ động đi tìm cái chết?

Tôi nghĩ nghĩ nói:

- Tuyệt vọng đến mức tận cùng.

Trương mù lắc lắc đầu:

- Vẫn còn một khả năng ---- sống không bằng chết!

Tôi nghe vậy kinh ngạc một chút, hỏi:

- Cả đời ông nội Trường Nguyên đều ở đây, còn có chuyện gì khiến ông ấy sống không bằng chết?

Trương mù nói:

- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?

Trương mù nói ra câu này tôi mới hiểu, đúng vậy, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, quan điểm về sống và chết cũng hoàn toàn không giống nhau. Có người cảm thấy một xu không dính túi là sống không bằng chết. có người lại cảm thấy khắp người đều có mùi tiền cũng không sống bằng chết. lại có người cả cuộc đời chỉ mong đạt được trường sinh bất tử. mà tôi, chỉ muốn có một cuộc sống vô cùng đơn giản --- thuận lợi tốt nghiệp, tìm một công việc, phụng dưỡng cha mẹ, sinh lão bệnh tử.

Ông nội Trường Nguyên sống không bằng chết, rốt cuộc là loại nào, sợ là chỉ có chính ông ấy mới biết. nhưng, nếu ông ấy đã chết, trên thế giới này, cũng không có ai biết ---- chờ một chút, người thường có thể không có biện pháp, nhưng Trương mù bọn họ là thợ nhân, nhất định biết!

Tôi vội vàng nói với Trương mù:

- Không phải anh có thể gọi hồn sao? mau gọi hồn ông Trường Nguyên lên hỏi không phải biết rồi à?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, quả nhiên có tiến bộ, biết cách xoay chuyển đầu óc linh hoạt nhanh nhẹn rồi đấy. hai người Trần khờ đang ở bên trong chuẩn bị. gọi hồn là việc nhỏ, không tới phiên ông đây ra tay. Nhưng tôi đoán muốn gọi lên cũng hơi khó.

Tôi hỏi;

- Vì sao?

Trương mù nói:

- Vừa nãy tôi bảo trên người ông ấy tổng cộng có bốn mươi chín nhát dao còn gì? cậu có biết vì sao lại là bốn mươi chín nhát không?

Tôi lắc đầu nói:

- Không biết.

Trương mù nói:

- Bình thường đều nói, muốn giết một người, một dao lấy mạng mới là tốt nhất đúng không? còn như kiểu của ông ấy, bốn mươi tám nhát dao đều chỉ mất máu, không phải để giết người, cũng chỉ có một loại khả năng.

Lời này của Trương mù vừa nói xong, tôi còn chưa kịp hỏi là khả năng gì, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng ‘bịch’, hình như là ván cửa bị cái gì đá văng.

Nghe thấy âm thanh, Trương mù xoay người chạy vào trong nhà, tôi cũng theo sát.

Vừa mới vọt vào nhà chính, đã thấy Lăng Giáng đang kéo Trần tiên sinh ra khỏi phòng, Trần tiên sinh ngồi bệt dưới đất, một tay cầm tẩu thuốc đồng, một tay cầm miệt đao, sắc mặt hoảng sợ, còn không ngừng lùi ra sau, giống như đang nhìn thấy cái gì rất khủng bố. điều gì có thể khiến Trần tiên sinh thấy khủng bố? tôi theo bản năng quay đầu qua xem, thấy thi thể ông Vương Trường Nguyên bật dậy từ trên giường!

Bạn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó không? một xác chết toàn thân bị rạch bốn mươi chín nhát dao, máu chảy đầm đìa, đứng ở bên giường, đầu quay thành một góc nghiêng chín mươi độ, nhìn qua hướng chúng tôi bên này!

Trương mù thì thào nói với tôi:

- Thằng ngốc, chỉ có một khả năng, đó chính là xác khô! Thật con mẹ nó xui xẻo, sợ cái gì cái đó tới! Trần khờ, ông già khốn kiếp này, ai bảo ông rút miệt dao tôi cắm dưới đất lên hả!?

Trần tiên sinh rất là ấm ức nói:

- Không phải tôi rút lên, mà người giấy kia rút! Tôi thiếu chút nữa không đoạt lại được đấy!

Trương mù liếc nhìn trong phòng, nhân dịp bà lão người giấy vào thi thể ông Trường Nguyên còn chưa đến đây, đi từng bước một bước qua cánh cửa, kéo cánh cửa ra bên ngoài, sau đó giơ tay lên điểm điểm khắp ván cửa, tư thế này tôi thấy qua, lúc ông Trương Tiệm trấn giữ thi thể chú Trương cũng đã dùng. Có tên là Phong Kim Quải Ấn.

Trương mù vừa điểm loạn lên, vừa quay đầu về phía Lăng Giáng hô lớn:

- Còn không đến hỗ trợ?

Lăng Giáng nhận lấy miệt dao trong tay Trần tiên sinh, bước nhanh qua đứng cùng Trương mù, mỗi người một bên, điểm khắp ván cửa, tốc độ của bọn họ cực kì nhanh, khiến tôi hoa cả mắt, càng nhìn càng giống như đang xem phim điện ảnh.

Lúc này, Trương mù lại hô:

- Trần khờ, nếu ông còn ngồi dưới đất, chờ tôi rảnh tay, ông có tin tôi đá cho đít ông nở hoa không hả?

Trần tiên sinh vùng vằng đứng lên, nhưng vừa mới đứng vững, lập tức té ngã xuống đất, lúc này tôi mới nhìn thấy, trên ống quần Trần tiên sinh trào ra từng dòng máu tươi, tôi vội vàng chạy tới, sắn ống quần Trần tiên sinh lên, máu tươi vẫn đang chảy liên tục, có một miệng vết thương rất to ngay chỗ gân gót chân.

Gân gót chân bị đứt rồi!

Tôi vừa xé áo của mình băng bó cho Trần tiên sinh, vừa nói tình hình của Trần tiên sinh cho Trương mù nghe, Trương mù nghe xong rú lên:

- Cái tông môn nhà nó, tạm thời phong lại!

Hô một tiếng, Trương mù lập tức phi đến, một tay vứt miếng vải áo tôi vừa băng bó lên ra. Sau đó anh ta lấy từ trong túi ra hai người giấy nhỏ. Quệt qua chỗ gân gót chân Trần tiên sinh, máu lập tức được cầm lại. nhưng gân bên trong đã đứt rồi, muốn nối lại, sợ là không đơn giản.

Trương mù mới vừa đứng dậy, tôi liền nhìn thấy hai ván cửa ở phía đối diện kêu ‘ầm’ một tiếng, văng thẳng đến phía chúng tôi! thi thể của ông Vương Trường Nguyên khô quắt. đứng sau ngưỡng cửa, máu tươi tuôn trào!

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà nó, hai gian phòng này phía sau có lối thông đến nhà chính, bịt một lối ra, vẫn con mẹ nó còn một lối khác!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.