Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thời gian không còn nhiều

Phiên bản Dịch · 1998 chữ

Tiếng chuông vang hết tiếng này đến tiếng khác, kéo dài thật xa, khiến người nghe cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như đang ngồi trong Đại Hùng bảo điện nghe hàng nghìn hàng vạn tăng nhân tụng kinh. Tôi thấy rất nhiều thôn dân không tự chủ được đi ra khỏi nhà, quỳ rạp khắp đường thôn, động tác giống hệt hình tượng Phật tử điển hình.

Nhưng, khi Trương mù và Lăng Giáng và nghe thấy âm thanh này, đồng thời quay đầu xoay người. tôi thấy lông mày bọn họ nhíu chặt, Trương mù hỏi tôi:

- Thôn nhà cậu trước kia từng xuất hiện âm thanh này?

Tôi lắc đầu nói, không.

Trương mù chỉ những thôn dân quỳ gối trên đường:

- Nếu không, vì sao bọn họ không sợ hãi, ngược lại còn quỳ xuống đất, nhìn bộ dạng của bọn họ, trông thế nào cũng không giống như là chưa từng nghe thấy tiếng chuông này.

Tôi nói:

- Ngày xưa ông nội tôi từng nói, trên Chung Linh Sơn có một ngôi miếu, sớm tối đều gõ chuông, thôn dân đều căn cứ theo tiếng chuông để rời giường ra đồng. có lẽ khi đó từng nghe thấy, những người trong thôn đều là người đã có tuổi, cho nên hơn phân nửa đều biết sự tồn tại của ngôi miếu kia, hiện tại nghe thấy âm thanh này, chắc là tưởng Bồ Tát hiển linh.

Anh ta hỏi tôi:

- Vẫn còn một ngôi miếu? thôn các người thật con mẹ nó bất thường, thế ngôi miếu đó đâu?

Tôi nói:

- Bị phá từ mười năm trước rồi.

Trương mù gật gật đầu:

- Lại là mười năm, không phải điềm tốt.

Tôi hỏi:

- Sao vậy?

Anh ta không trả lời, mà hỏi lại tôi:

- Cậu cảm thấy âm thanh này dễ nghe không?

Tôi nói:

- Dễ nghe, giống tụng Kinh, rất hay.

Tuy mắt Trương mù bé, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi đồng tử màu đen của anh ta đang nhìn tôi chằm chằm, tôi hiểu, lại là ánh mắt khinh bỉ, anh ta nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu sắp chết rồi, cậu có biết không? cậu còn cảm thấy dễ nghe! Sao cậu không ngu chết đi?

Tôi ngây người, hỏi:

- Âm thanh này có vấn đề?

Trương mù nói:

- Tôi hỏi cậu, hiện tại chúng ta chuẩn bị làm gì?

Tôi đáp, đến thành Lão Ty.

Anh ta nói:

- Đổi một cách nói khác thì là….?

Tôi nghĩ ngợi, nói:

- Rời khỏi thôn Vương gia.

Anh ta nói:

- Cậu nghĩ xem, đối với thôn Vương gia mà nói, có phải là đang muốn tiễn chúng ta đi không?

Tôi gật đầu, trong lòng đã xuất hiện ý nghĩ không tốt, quả nhiên, Trương mù tiếp tục nói:

- Âm thanh hiện tại nghĩa là gì? có phải là tiếng chuông không? tiếng chuông đưa tiễn, gọi tắt là ‘tiễn chuông’ , tiễn chuông tiễn chuông, không phải là tiễn người thân trước lúc lâm chung à?

Thực ra tôi đã nghĩ tới điểm này, nhưng không dám chắc chắn, dù sao cũng có chút khó tin, nhưng Trương mù cũng nói vậy, chứng minh ý nghĩ của tôi không sai.

Âm thanh này tuy rằng rất êm tai, nhưng ngôi miếu kia đã biến mất mấy chục năm rồi, ngay cả bệ miếu thờ cũng bị nhóm thôn dân lấy đi để tận dụng xây nhà.đồ gỗ còn dùng được thì lấy làm vách tường, không dùng được thì dùng để nướng thịt khô, nhưng sau mấy chục năm trong thôn lại xuất hiện âm thanh như thế, muốn nói trong lòng không sợ tè ra quần thì khẳng định là chém gió.

Nhưng nhóm thôn dân không cảm thấy sợ, ngược lại còn vô cùng vui mừng, bởi vì đêm qua sau núi vừa mới có tiếng quỷ gào, hiện tại lại có tiếng chuông ngân vang, đối với bọn họ mà nói, chính là thần tiên hiện thế diệt trừ ma quỷ!

Tôi hỏi Trương mù:

- Bọn họ liệu có gặp nguy hiểm không?

Trương mù nói:

- Bọn họ cũng không rời khỏi thôn, chuông không phải tiễn bọn họ, sợ cái quái gì?

Tôi lo lắng nói:

- Ngộ nhỡ có người phải rời khỏi thôn, vậy phải làm sao?

Trương mù nói:

- Trong thôn không phải vẫn còn Trần khờ đó sao? cậu yên tâm, Trần khờ cũng có chút bản lĩnh.

Trương mù nói xong, đã lấy từ trong ba lô ra một ít tiền giấy, còn cả một đôi hương nến, chia cho tôi với Lăng Giáng mỗi người một phần, sau đó nói:

- Đến giao giới ở đầu thôn đốt tiền và hương nến.

Tôi hỏi:

- Làm vậy để làm gì?

Trương mù liếc tôi một cái, tôi đoán có lẽ muốn lườm tôi, nhưng do mắt anh ta thật sự quá nhỏ, cho nên tôi không nhìn thấy. anh ta không nói gì, nhưng Lăng Giáng lại nói cho tôi nghe:

- Người ta tiễn người lên đường xuống âm ti, quan trọng nằm ở chữ ‘tiễn’. hiện tại chúng ta đốt tiền vàng cho nó, tương đương như là mua chuông của nó, vậy thì không còn tồn tại cách nói ‘tiễn chuông’ , ngụ ý tiễn người lên đường xuống âm ti tự nhiên cũng bị phá.

Tôi nghĩ ngợi, hình như đúng là đạo lý này. hóa ra muốn phá tiếng chuông tiễn người xuống âm thi lại đơn giản như vậy, mà nếu không phải người trong thợ môn, thì ai có thể đoán được ra? Cho nên, nếu có người tặng chuông (còn một nghĩa khác là đồng hồ, ở Trung Quốc thường kiêng kị không tặng đồng hồ làm quà) . nếu bạn cảm thấy không may, có thể nhét vào trong tay họ một ít tiền, nói một câu: “coi như tôi mua rồi nhé” . vậy thì cũng không còn chuyện ‘tiễn chuông’ nữa.

Nói ra cũng lạ, tiền giấy vừa đốt xong, tiếng chuông liền ngừng lại, tôi đếm được tổng cộng trước sau hình như vang mười tám tiếng.

Đốt tiền giấy xong, ba người chúng tôi đi về phía ngoài thôn, không biết vì cái gì, trong lòng cứ có cảm giác không thoải mái, giống như lần này rời đi, sẽ không thể quay về được nữa, vì thế tôi quay người liếc nhìn thôn, phát hiện ở giữa thôn bốc lên một làn khói đen, nếu tôi nhớ không nhầm, vị trí kia là đền thờ, rất gần nhà ông Trường Nguyên.

Trương mù nói:

- Trần khờ cũng có chút tài năng, còn biết đốt tiền mua chuông, thằng ngốc, lần này cậu có thể yên tâm được rồi.

Tôi gật đầu cười cười, không nói gì. nhưng cảm giác kia vẫn cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. tôi không biết có nên nói cho Trương mù nghe hay không, sợ nói rồi lại bị anh ta mắng.

Đi được một đoạn đường rất dài, mới nhìn thấy chỗ đậu con xe HUMMER của Trương mù. Lên xe, Trương mù đầu tiên là tìm sóng điện thoại, bắt được sóng, anh ta lập tức gọi một cuộc cho 114. Cuộc gọi được nối máy tôi mới biết anh ta định làm gì. anh ta hỏi thăm số điện thoại của bệnh viện gần đây nhất, sau đó thuê một đội ngũ y bác sĩ đến thôn chúng tôi, nói là có một bệnh nhân trung niên bị đứt gân chân cần phải làm phẫu thuật, tiền không là vấn đề, điều kiện duy nhất chính là phải làm phẫu thuật trong thôn.

Xe một đường chạy ra bên ngoài, Trương mù gần như chẳng hề cò kè mặc cả, đồng ý luôn giá tiền mà đối phương báo. Bởi vì Trương mù phải lái xe, điện thoại mở loa ngoài, tôi và Lăng Giáng nghe thấy rõ, từ ngày đội y bác sĩ vào thôn ở để tiện chăm sóc Trần tiên sinh cũng như tiêm năm ngày thuốc tiêu viêm, chi phí tổng cộng hết khoảng ba mươi vạn tệ. ( khoảng 100 triệu tiền Việt.)

Trương mù nói với người trong điện thoại:

- Tôi chuyển cho các người bốn mươi vạn, các người tiện thể kiểm tra luôn sức khỏe của những người khác trong thôn dùm tôi, đặc biệt có hai người họ Lạc, phải chăm sóc tận tình chu đáo.

Nghe đến đó, tôi thiệt tình cảm thấy rất ấm lòng. Trương mù không chỉ đơn giản là bạn bè, mà hoàn toàn là huynh đệ!

Đối phương yêu cầu trả tiền trước, hơn nữa còn phải để lại danh tính người thuê, Trương mù lập tức đồng ý, nói:

- Nếu trong thôn có người hỏi, anh cứ nói là Lạc Tiểu Dương thuê các anh.

Sau khi tắt điện thoại, Trương mù chuyển tiền luôn.

Tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao phải báo tên tôi?

Anh ta nói:

- Nếu báo tên tôi, cậu nghĩ người trong thôn có tin không? ---- đừng dùng ánh mắt đưa tình này nhìn ông, ông không phải đàn bà phụ nữ. cậu đừng nghĩ nhiều, cái này không phải giúp cậu, mà là ông đây đang tích nhân đức, không nói dối gì cậu, tôi cứ có cảm giác thành Lão Ty không đơn giản, tích nhiều đức một chút, khả năng còn sống chắc sẽ cao hơn, mặt khác, cũng không muốn cậu cứ buồn phiền về người ở nhà, đến lúc đó khỏi càm ràm bên tai tôi.

Xe chạy lên thị trấn đã là giữa trưa, vậy là chúng tôi tìm một chỗ ăn cơm, coi như chỉnh đốn lại. Nửa tiếng sau, chúng tôi lập tức lên đường.

Lối vào thành Lão Ty nằm ở huyện lị Thành Khẩu. là một đường dựa sát bên núi. Lúc chúng tôi đến Thành Khẩu, đã là sáu giờ chiều, Trương mù đỗ lại ở một trạm xăng gần đó đổ đầy bình xăng, còn mua thêm một can xăng sơ cua, lúc trả tiền Trương mù hỏi nhân viên:

- Chị đẹp, đường đến thành Lão Ty dễ đi không?

Người nhân viên nói:

- Hôm nay mấy người muốn đến đó hả? có lẽ là không đi được rồi, bên kia đang sửa đường, đã chặn lại rồi, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ.

Trương mù hỏi:

- Vậy phải đi bộ bao xa?

Nhân viên đáp:

- Cũng không rõ, quỷ mới biết sửa những đoạn đường nào?

Xe HUMMER đỗ ở ven đường vào Thành Khẩu, Trương mù bám bấm ngón tay không ngừng tính gì đó. còn xuống xe hỏi vài người lái xe, kết quả đều giống nhau, xe không vào được, chỉ có thể đi bộ. Nhưng lộ trình có xa lắm không, ai cũng không biết.

Đại khái trôi qua nửa giờ, Trương mù thò đầu vào trong hỏi tôi với Lăng Giáng:

- Hôm nay đi hay ngày mai đi?

Nghe Trương mù hỏi vậy, tôi rất kinh ngạc, tôi không phải kinh ngạc câu hỏi của anh ta, mà là thái độ của anh ta đối với chuyện này ---- trước kia gặp phải tình huống cần quyết đoán, anh ta đều không chút do dự quyết định thay nhóm chúng tôi, nhưng lần này lại khác, anh ta vậy mà lại cố tình trưng cầu ý kiến của tôi và Lăng Giáng, có thể thấy, anh ta cũng không chắn chắn, anh ta cũng sợ hãi.

Mà vấn đề này tôi càng không có quyền quyết định, vì vậy tôi nhìn Lăng Giáng, Lăng Giáng liếc tôi một cái, lại nhìn Trương mù nói:

- Đã trôi qua mười hai tiếng rồi, Trương Phá Lỗ, anh cảm thấy chúng ta còn có thể do dự sao?

Thời gian không còn nhiều? thời gian gì không còn nhiều? với lại, ánh mắt Lăng Giáng vừa nhìn tôi, vì sao lại kỳ quái đến vậy?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.