Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hình như từng đến

Phiên bản Dịch · 2026 chữ

Trương mù lắc lắc đầu, sau khi lên xe, thắt dây an toàn, đạp mạnh chân ga, xe lập tức chui vào con đường nhỏ hướng đến thành Lão Ty.

Thành Lão Ty đã được công nhận là di sản văn hóa thế giới. mấy năm nay chính phủ đều đang đẩy mạnh phát triển thành Lão Ty. Muốn kiến tạo thành một điểm du lịch, ‘kẻ kêu người đáp’ với Trương Gia Giới ( Phượng Hoàng Cổ Trấn quá nổi tiếng rồi đúng không các huynh đệ ) . cho nên sửa đường là điều khó trách khỏi. hơn nữa chỉ khi nào đường thông, ngành du lịch mới có thể phát triển. đây vốn là một chuyện tốt cho lợi ích quốc gia và nhân dân, nhưng đáng tiếc, đối với chúng tôi mà nói, lại là tai họa đột ngột ập đến!

Tôi hỏi Trương mù:

- Vì sao thời gian không còn nhiều?

Trương mù vừa lái xe vừa nói:

- Lúc trước cậu có đếm tiếng chuông không? tổng cộng vang mấy tiếng?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Hình như là mười tám tiếng.

Trương mù nói:

- Đúng là mười tám tiếng, cũng có nghĩa, chỉ cho chúng ta mười tám giờ, nếu trong khoảng thời gian này không đuổi tới kịp thành Lão Ty, vậy có lẽ sẽ xảy ra chuyện.

Tôi nói:

- Không phải chứ, tiếng chuông kia là sau khi chúng ta đốt tiền giấy mới dừng lại, nếu mỗi một tiếng đại diện cho một giờ đồng hồ, vậy vì sao chúng ta không đợi nó vang thêm vài tiếng rồi hẵng đốt tiền giấy? như vậy không phải thời gian sẽ nhiều hơn rất nhiều sao?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, nói cậu ngốc cậu còn không tin, nhìn nhận việc gì cũng phải biết liên hệ lại với nhau, không được chỉ chú tâm nhìn mỗi một việc, như vậy rất dễ bị qua mắt. chẳng lẽ cậu quên tám chữ trên cửa phòng nhà Vương Trường Nguyên rồi? từ tám chữ kia có thể thấy, người kia không muốn chúng ta đến thành Lão Ty, cho nên mới khắc tám chữ này dọa cậu.

Trương mù tiếp tục nói:

- Nhưng tám chữ kia có lẽ cũng chỉ có thể dọa cậu, không dọa được tôi và họ Lăng, hắn biết nhất định chúng ta sẽ đến thành Lão Ty, mới làm ra trò ‘tiễn chuông’ , thực ra cái này chủ yếu là nhắm vào thợ nhân chúng tôi, không có ảnh hưởng quá lớn với cậu, thằng ngốc, cậu có biết trong cuộc sống có rất nhiều người đều biết khái niệm tặng chuông, còn lặng lẽ đưa chuông đến nhà của người hắn hận nhất, nhưng vì sao kết quả đều là không xảy ra chuyện không?

Tôi lắc đầu, nếu tôi biết, tôi đã là thợ nhân.

Trương mù nói:

- Đó là bởi vì bọn họ chỉ biết hình thức tặng chuông ( hoặc tặng đồng hồ) . chứ không biết tinh túy chân chính của tặng chuông là gì.

Tôi tò mò hỏi:

- Tinh túy của tặng chuông là gì?

Trương mù liếc tôi một cái nói:

- Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được tiết lộ ra bên ngoài, bằng không, nếu có chuyện, đừng tìm tôi.

Tôi vội vàng gật đầu đồng ý.

Thấy tôi gật đầu, Trương mù mới nói:

- Tinh túy thật sự của tặng chuông, nằm ở chỗ ‘gõ chuông báo tang’! mỗi một tiếng đại diện cho một tầng địa phủ tăm tối. tổng cộng mười tám tiếng, vừa vặn mười tám tầng. cậu nghĩ rằng đốt tiền vàng đốt muộn một chút, sẽ có thêm nhiều thời gian ư? Khà khà, cửa cũng không có! Sau khi vang mười tám tiếng, âm thanh tự động dừng. bằng không cả thôn trên dưới nhiều người như vậy, vì sao chỉ có ba người chúng ta đốt tiền vàng, chuông cũng ngừng vang? Cái này chứng minh, tiếng chuông dừng lại, không có liên quan mẹ gì đến việc chúng ta đốt tiền vàng! Nó vốn chỉ vang mười tám tiếng.

Nghe xong, tôi tỏ vẻ lại lần nữa mở mang kiến thức. câu nói ‘gõ chuông khóc tang’, trước đây tôi từng nghe qua, nhưng không ngờ, cũng là một loại thợ thuật, hơn nữa nghe thì có vẻ rất là lợi hại, bằng không lúc trước ánh mắt Lăng Giáng cũng không kỳ lạ như vậy.

Trương mù nói tiếp:

- Cho nên bây giờ cậu đã hiểu mấu chốt ‘tiễn chuông’ cho người khác nằm ở đâu chưa? Nằm ở chỗ cậu phải làm sao để mười tám tiếng vang kia vang lên bên lỗ tai người được tiễn. chỉ cần đạt được điều kiện này, tiễn chuông và gõ chuông khóc tang về cơ bản mới được xem là hoàn thành. Thế nên thằng ngốc, về sau mặc kệ có ai tặng chuông hay là tặng đồng hồ cho cậu, đầu tiên phải đưa một hai đồng cho họ coi như mua. Tiếp theo khi nhận lấy đồng hồ rồi nhất định không được cho lên tai nghe tiếng chuyển động của kim chỉ giây.

Tôi ra sức gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ, nhưng rất nhanh lại thấy vẫn còn nghi vấn, tôi hỏi Trương mù:

- Nếu đã nguy hiểm như vậy, vừa rồi anh còn đi hỏi tôi muốn đêm nay đi hay ngày mai đi?

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc này, bởi vì đây chính là liên hoàn kế của đối phương.

Trương mù biết tôi không hiểu, tiếp tục giải thích:

- Ngay từ khi tên kia biết chúng ta muốn đến thành Lão Ty. Đã bắt tay vào chuẩn bị rồi. trước tiên giết hại đôi uyên ương Vương Trường Nguyên, bố trí thủ đoạn thất tinh xác khô, chờ chúng ta nhìn thấy, thử nhốt chúng ta lại trong nhà, hoặc là kéo theo đệm lưng. Nếu không phải thủ đoạn của tôi quá cứng rắn, đã sớm chết bên trong rồi ---- ánh mắt này của cậu là có ý gì? chẳng lẽ tôi nói không đúng?

Tôi nói:

- Anh đang lái xe, đừng nghiêng đầu nhìn đông nhìn tây.

Trương mù nói:

- Con mắt nào của cậu thấy tôi đang nhìn ngó lung tung?

Tôi nói:

- Anh không nhìn tôi, sao anh biết tôi đang nhìn anh?

Trương mù nói:

- Tôi cảm ứng được cậu đang nhìn tôi, hơn nữa, còn là ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Tôi tức khắc không nói gì, không muốn rối rắm với anh ta trên vấn đề này nữa, bằng không, cả một buổi tối đều không thể đi đến hồi kết.

Trương mù tự nói vớ vẩn vài câu, cảm thấy chẳng có gì thú vị, mới tiếp tục nói:

- Chờ chúng ta giải quyết xong thất tinh xác khô, thời gian đã chậm trễ không ít, mới rời thôn, nghe thấy chuông đưa tang, giải quyết chuyện này, lại chậm trễ một ít thời gian, vừa mới ở vào Thành Khẩu, mới biết đang sửa đường. giống như mỗi một bước đi của chúng ta, đối phương đều có thể nắm được ngay trước tiên. Hơn nữa còn sớm bày mưu giăng bẫy chờ chúng ta chui đầu vào. Thằng ngốc, cậu nói xem, tất cả có phải trùng hợp quá rồi không?

Bị Trương mù nói như thế, tôi mới thấy hình như quả thật vậy, nhưng vấn vấn đề là, người kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc vì sao lại biết rõ những chuyện tiếp theo chúng tôi định làm?

Trương mù lắc đầu nói:

- Hiện tại tôi chỉ có thể nghĩ, kẻ đó chính là cái gã mãi không chết đã sống mấy trăm năm kia. thành Lão Ty nhất định có bí mật về hắn, bằng không, vì sao lại năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta đến?

Lúc nói đến đây,Trương mù ném điện thoại cho tôi, nói:

- Thằng ngốc, nhân lúc bây giờ vẫn còn tín hiệu, mau tìm những tin tức liên quan đến vương triều Thổ Ty đi. Nói không chừng khi vào trong còn dùng đến. khốn kiếp, sao ngày trước mình không đến chỗ này xem qua trước cơ chứ, biết trước một chút cũng không đến mức như bây giờ, vào phút chót lại phải ôm chân Bồ Tát --- hơn nữa còn là một Bồ Tát ngốc nghếch!

Lúc nói đến câu cuối, Trương mù liếc tôi một cái, tôi làm bộ không phát hiện, cũng làm bộ Bồ Tát ngốc nghếch mà anh ta nói không phải tôi.

Đường đi tới thành Lão Ty đều là đường cái dựa vào sườn núi, quanh co lòng vòng, Trương mù lái xe lại nhanh, tôi thì cứ phải xem điện thoại chằm chằm, không bao lâu sau đã buồn nôn, vì thế tôi nhắm mắt lại, định chợp mắt một lúc.

Không bao lâu, tôi liền cảm giác được có chút không thích hợp, xe đã bắt đầu ở đi xuống sườn núi, nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh, lúc đầu tôi còn tưởng Trương mù cố ý, vì thế trong lúc mơ màng nói một tiếng, bảo anh ta giảm tốc độ, nhưng Trương mù không nghe, tốc độ vẫn đang nhanh hơn. Tôi vội vàng mở mắt ra, nóng lòng kêu Trương mù giảm tốc độ.

Trương mù mở miệng mắng:

- Cái tông môn nhà cậu, nếu có phanh, tôi đã sớm đạp rồi!

Nghe nói như thế, mắt tôi suýt nữa rơi cả ra ngoài, tôi nói:

- Ý anh là, phanh xe bị hỏng?

Trương mù nói:

- Không phải phanh xe hỏng, lẽ nào còn là đầu cậu hỏng? hai người thắt chặt dây an toàn vào, tôi phải dùng thủ đoạn đặc thù để giảm tốc độ.

Tôi vội vàng thắt dây an toàn lên, không đợi tôi mở miệng hỏi thủ đoạn đặc thù gì, đã thấy lúc đến một chỗ phải đánh lái vòng ra ngoài, nhưng Trương mù lại không đánh lái, mà trực tiếp đổi cần số xe, đổi sang số ‘dừng xe’ ( là cái ký hiệu P trên cần số xe á các anh em.) , tôi nghe thấy những âm thanh va chạm ‘ken két’, có lẽ là bánh răng cưa bị nghiền nát rồi, nhưng ít nhất tốc độ cũng giảm chậm lại, mà lúc này, xe lập tức đâm vào vách núi.

Xe rung lắc dữ dội một hồi, tôi có cảm giác xương sườn đều sắp bị dây an toàn cứa đứt, nhưng vẫn may, mọi người không ai sao cả. Trương mù vùi đầu vào túi khí trong xe, nhìn trông thật thoải mái, tôi nói:

- Bánh răng cưa hỏng rồi, chắc phải sửa mất mấy vạn hả? sao anh không đổi sang số 1 rồi hẵng đâm?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu nhìn thấy qua xe số tự động nào có số 1 chưa? Xuống xe!

Sau khi xuống xe, Trương mù lập tức chui vào gầm xe, một lúc sau, anh ta nói với chúng tôi:

- Có người động tay động chân vào dây phanh xe, bị cắt một dao, không cắt đứt, lúc chạy xuống sườn núi, cứ đạp chân phanh mãi, mới đứt, cũng may ông đây thông minh cơ trí, bằng không ngỏm hết cả lũ rồi, với lại cũng chỉ bị coi là sự cố, không liên lụy đến thợ nhân, không thể không nói, thủ đoạn thực mẹ nó cao tay.

Tôi hỏi, hiện tại làm sao bây giờ?

Trương mù đáp:

- Dùng chân đi, chứ không còn có thể làm gì?

Trương mù xung phong đi trước, tôi ở giữa, Lăng Giáng đi sau cùng. Sau khi đi được một đoạn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, vì thế tôi dừng lại, nhìn nhìn bốn phía.

Lăng Giáng tiến đến hỏi tôi:

- Làm sao vậy?

Tôi không chắc chắn lắm cầm đèn pin soi một lúc, rồi nói:

- Nơi này, hình như tôi từng đến.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.