Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ông già kỳ lạ

Phiên bản Dịch · 1822 chữ

Sắc mặt Trương mù rất hưng phấn kích động, tôi rất ít khi thấy anh ta lộ ra biểu cảm này, chỉ là một cái roi cản sơn mà thôi, anh có cần phải phấn khởi vậy không?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu có biết thế nào là thời gian càng dài càng lợi hại chưa? Nếu là đồ của thợ nhân bình thường, tôi nghe qua cũng không để tâm. Nhưng đây là cái gì, con mẹ nó là đồ Tần Thủy Hoàng từng dùng, lúc này đã trôi qua mấy ngàn năm, cậu nói xem, trình độ lợi hại lên tới mức nào rồi?

Tôi lắc đầu nói:

- Anh đừng bảo tôi nói, tôi không nói được, chuông trấn hồn trên cổ tôi đây tôi còn chưa làm rõ, với lại, nếu cây roi cản sơn đó đúng là năm dưới những ngọn núi này, vậy anh cảm thấy, anh chờ được đến lượt mình sao?

Trương mù nói:

- Vậy thì chưa chắc, Tương Tây có Thập Vạn Đại Sơn, nơi này lại càng hoang vu hẻo lánh, bốn phía lại chẳng có đường núi, muốn qua đó cũng phải đi mất mấy ngày, lại nói, nếu cậu không nói đây là bốn mươi tám ngưu đầu bao, tôi căn bản không nhìn được ra, cậu nghĩ xem, ngay cả chính tôi còn không nhận ra, cậu cảm thấy thợ nhân khác nhận được ra?

Tôi tức giận nói:

- Có phải anh nhìn thấy đồ xịn thì mất não luôn rồi không? nếu đến tôi còn biết nơi này tên là bốn mươi tám ngưu đầu bao, anh cảm thấy ông nội tôi không biết? anh nghĩ ông nội tôi bất tài?

Nghe thấy tôi nói vậy, Trương mù hơi sửng sốt, sau đó tự vỗ vào trán mình một cái, đi lên phía trước.

Lăng Giáng đi theo hỏi tôi:

- Trương Phá Lỗ bị làm sao vậy?

Tôi nói:

- Có lẽ là thấy tôi nói đúng quá, cho nên anh ta không có mặt mũi nhìn tôi.

Dọc đường đi, không gặp phải chuyện gì phiền phức, chỉ là đến lúc hơn mười giờ, gặp một đội thi công, đèn pha xung quanh sáng như ban ngày, nhóm công nhân tăng ca đang thi công sửa đường, thấy ba người chúng tôi, sắc mặt bọn họ đều hoảng sợ, mấy người nhát gan còn lùi ra sau vài bước, cứ như chúng tôi là quỷ?

Tận đến khi đi được một đoạn đường, tôi vẫn còn thấy nhóm công nhân đang chỉ trỏ bàn tán chúng tôi. tôi nhìn không hiểu khẩu hình miệng, không biết bọn họ đang nói gì, nhưng tôi thấy Lăng Giáng nhíu mày gọi Trương mù lại, nói:

- Phía trước có chút không sạch sẽ.

Trương mù khẽ nhìn Lăng Giáng, lại nhìn đội thi công đã bị chúng tôi bỏ lại sau lưng, nói:

- Có phải những người đó nói gì không?

Lăng Giáng nói:

- Bọn họ nói, một tiếng trước đã nhìn thấy ba chúng ta đi qua, trình tự giống hệt như vậy, lối vào đường đi chỉ có một, cho nên vừa rồi bọn họ mới sợ hãi.

Nghe Lăng Giáng nói xong, đừng nói là nhóm thi công, ngay cả tôi cũng sợ. cái này không khỏi kỳ lạ quá rồi. nếu tôi thật sự đã đi qua, vì sao lại không nhớ chứ! Cho dù tôi không nhớ, chẳng lẽ Trương mù và Lăng Giáng cũng không nhớ?

Trương mù nghĩ nghĩ nói;

- Thôi kệ, trước cứ đi tiếp.

Lần này đi được khoảng hai tiếng, phía trước lại có đèn đuốc sáng trưng, lúc nhìn thấy ánh sáng, lòng tôi lộp bộp một tiếng, lẽ nào lại là đội thi công phía trước?

Tôi thấy Trương mù đã rút miệt dao ra, trong tay Lăng Giáng cũng xuất hiện một bông hoa giấy, tôi đi ở giữa hai người họ, mồ hôi ướt đẫm, không phải nóng, mà là một thân mồ hôi lạnh.

Nhưng, đợi tới khi chúng tôi đi vào mới phát hiện, ánh đèn không phải của đội thi công, mà là có người đang túc trực bên linh cữu đám tang. Tôi nghĩ, chỉ cần không phải là đội thi công, hiện tại để tôi nhìn thấy người âm, cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Nhìn thấy đoàn người này, tôi biết, đi thêm một đoạn không xa nữa chính là lối vào thành Lão Ty --- thực ra cũng chính là đầu thôn, lần trước tôi đến thành Lão Ty, tôi đã hỏi đường người nhà này, cho nên ấn tượng khắc rất sâu.

Sau khi chúng tôi tiến đến, mới phát hiện mấy người túc trực bên linh cữu đang chơi mạt chược. Chúng tôi không có lòng dạ nào quấy rầy, chuẩn bị lặng lẽ không chào hỏi gì đi lướt qua. Có thể là lần trước bị ‘Vương Nhị Cẩu’ cầm dao chém vẫn còn sợ, cho nên tôi cố tình nhìn ngọn đèn dầu phía dưới quan tài.

Vừa nhìn đã sợ thót tim, tôi nhìn thấy ngọn đèn dầu sắp sửa tắt! vì thế vội vàng nói với những người đang đánh mạt chược:

- Đèn dầu sắp tắt rồi.

Tiếng của tôi không quá lớn, cũng không quá đột ngột, nhưng thời điểm cả bốn người ngẩng đầu lên nhìn tôi, cả đám mặt mũi trắng bệch, người ngồi đối diện với tôi trong đó, trực tiếp ngã đổ cả ghế ra sau.

Trương mù nhịn không được hỏi:

- Mọi người sợ cái gì à?

Cái người ngã dưới đất kia chỉ tay vào mắt tôi, thét thất thanh một tiếng ‘A’, rồi chạy vào trong nhà, những người khác cũng theo sát, còn chẳng thèm đi đốt đèn.

Trương mù hỏi tôi:

- Lần trước cậu đến, người ở đây cũng như vậy?

Tôi lắc đầu:

- Không phải, chẳng biết vì sao, hình như bọn họ rất sợ chúng ta.

Trương mù nói:

- Không phải sợ chúng ta, là sợ cậu. Cậu thành thật khai báo đi, lần trước đến đây có phải đã cưỡng hiếp trẻ em chưa đến tuổi trưởng thành không?

Tôi mặc kệ anh ta, xoay người đi lên trước, tôi nghe thấy Trương mù đứng phía sau nói:

- Gặp miếu thắp hương, thấy chùa bái Phật, nếu có quấy rầy, xin hãy lượng thứ.

Câu nói này của anh ta có lẽ là dành cho người chết kia.

Thành Lão Ty vẫn còn phải đi meo theo sườn núi thêm một đoạn, không phải quá xa, nhưng đường không dễ đi --- cả đường núi lên đến đây cũng không dễ đi, chỉ là đoạn đường này càng khó đi hơn mà thôi. Nếu không cũng chẳng cần có đội thi công sửa đường, ngày trước có một câu khẩu hiệu ‘muốn làm giàu, sửa đường trước’. quả đúng là vậy.

Đại khái lê lết bước đi được khoảng nửa tiếng sau, ba người chúng tôi cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn thành Lão Ty. Một môn lầu dùng tre trúc xây lên, mặc dù đang là buổi tối, nhưng cũng thấy cực kỳ khí phái.

Vào thôn, vấn đề còn lại chính là tìm chỗ dừng chân, bởi vì vẫn chưa phát triển, cho nên bên này chưa xây dựng những ‘dịch vụ’ cần có trong ngành du lịch. Trương mù gõ cửa vài nhà, đáp lại chúng tôi toàn là những tiếng chửi thô tục khó nghe, cuối cùng, người mở cửa cho chúng tôi là một ông lão râu bạc trắng, ông lão vừa nhìn thấy Trương mù, liền hỏi:

- Trương Tiệm có quan hệ gì với cháu?

Nghe nói như thế, tất cả chúng tôi đều choáng váng, không lẽ người này biết ông Trương Tiệm?

Trương mù trả lời thành thật, ông cụ nghe xong, nghiêng đầu nhìn tôi và Lăng Giáng, nói:

- Chắc cháu là cháu trai của ông Đình, vậy cháu là cháu gái của Lăng Nghiêm Đường? tốt, tốt, cuối cùng cũng tới rồi, nếu các cháu còn không đến, lão già này đều sắp phải xuống lỗ gặp tổ tiên rồi đấy, thôi thôi, trời muộn rồi, các cháu đi ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.

Khi vào sân, tôi phát hiện bố cục căn nhà giống hệt trong thôn chúng tôi, chẳng qua giữa thôn còn nhiều thêm một cái giếng, phòng sắp xếp cho chúng tôi là gian phòng đối diện nhà chính, tôi và Trương mù dưới dất, Lăng Giáng ngủ trên giường.

Nằm xuống không bao lâu, tôi đã chìm vào giấc ngủ, đi đường cả một ngày, thật sự quá mệt mỏi .

Tôi vốn đang ngủ rất ngon, nhưng không biết ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng bị cơn buồn tiểu đánh thức. mẹ nó, sớm biết thế này phải đi tè trước khi đi ngủ. nhưng oán giận thì oán giận, tè thì vẫn phải tè, tôi khẽ đứng lên, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ---- hai người bọn họ cũng mệt quá rồi, ngộ nhỡ đánh thức bọn họ thì không hay.

Sau khi ra khỏi nhà chính, tôi nhìn thấy rõ vị trí nhà vệ sinh, thành Lão Ty của lúc này, núi non chim chóc đều đã an tĩnh lại. bốn phía không chút âm thanh nào, tôi thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng hít thở của mình, sự im lặng, khiến tôi rất sợ hãi. Càng sợ, càng buồn tiểu.

Nhưng tôi vừa mới ra khỏi nhà chính, nhà vệ sinh nằm bên cạnh, vẫn còn phải đi một đoạn, trong nhà vệ sinh tối đen như mực, nhất định không có đèn, tôi nhớ tới những bộ phim ma trong nhà vệ sinh từng xem, đột nhiên có chút do dự, rốt cuộc là đi vào nhà vệ sinh, hay là giải quyết tại chỗ này đây. Suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy dù sao đây cũng không phải nhà mình, không nên tiểu lung tung, vì thế, tôi kiên trì đi về hướng nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở nông thôn chỉ có một tấm rèm che, ngay cả cửa cũng không có, tôi đứng bên ngoài rèm, vươn tay, nhưng không dám vén lên, tôi cứ có cảm giác bất thường, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng, tôi không nói rõ được.

Nhưng, người không thể bị mót tiểu mà chết đi? Tôi hạ quyết tâm, vén mạnh rèm lên --- may quá, cái gì cũng không có, mẹ nó, thần hồn nát thần tính!

Chờ tới khi tè xong, toàn thân thoải mái hẳn, vội vàng trở về đi ngủ.

Nhưng, thời điểm tôi vén rèm lên, mượn ánh trăng, tôi nhìn thấy ở trước mặt có một gã giống hệt tôi đang đứng đó! hắn nhếch khóe miệng, cười quỷ dị với tôi!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.