Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi núi xuống biển

Phiên bản Dịch · 1985 chữ

Xe sau khi bị hỏng, mặt trăng đã dâng lên cao, lúc đi đường thật ra cũng không cần dùng đèn pin, nhưng tôi vẫn không chắc chắn lắm cầm đèn pin soi bốn phía, sau đó tôi phát hiên, nơi này đúng là tôi từng tới qua.

Trương mù thấy chúng tôi dừng lại, quay lại hỏi tôi:

- Thằng ngốc, sao đó?

Tôi nói:

- Hình như tôi từng tới qua nơi này.

Trương mù thoáng nhìn bốn phía nói:

- Chắc là ngày trước cậu từng đến thành Lão Ty? Nhìn thấy quen mắt cũng là điều rất bình thường chứ có gì đâu?

Tôi lắc đầu nói:

- Không, lần trước tôi tới cũng chỉ ngồi trên ô tô đến, dọc đường xe còn chạy lòng vòng, đã sớm say xe ngủ như chết, không thể nào nhớ rõ phong cảnh ngoài cửa xe, nhưng vừa rồi tôi chỉ nhìn thoáng qua, đã rất chắc chắc mình từng đến chỗ này, hơn nữa trong ấn tượng, là tôi đặt chân đến!

Nói xong lời này, tôi thấy Trương mù và Lăng Giáng nhìn nhau, thần sắc trên mặt bọn họ đều có gì đó tôi không tả được cụ thể. nhưng cảm thấy cũng không phải quá xấu, nhất là Lăng Giáng, gương mặt lạnh lùng như núi băng ngàn năm không đổi của cô ấy, bỗng có cảm giác như ánh mắt trời ló rạng sau cơn bão tuyết, nhìn qua rất ấm áp --- tôi cũng là sau này mới biết, hóa ra mỹ nhân lạnh lùng cũng có một mặt ôn nhu dịu dàng. Đáng tiếc, vẻ ôn nhu này chỉ thoáng lướt qua trong nháy mắt.

Trương mù hỏi tôi:

- Cậu chắc chắn?

Tôi nghe được ra, tiếng của anh ta không giống ngày thường, bình thường tuy rằng tiếng nói của anh ta cũng rất kích động, nhưng kích động vẫn có phần trầm ổn, giống kiểu một người đánh đá chua ngoa đang nói đùa với bạn, nhưng lần này thì khác, không chỉ đơn giản là kích động, càng nhiều hơn, hình như là, hưng phấn!

Đúng vậy, chính là hưng phấn! trong tiếng nói của Trương mù mang theo cảm xúc hưng phấn!

Tôi nói:

- Tôi chắc chắn.

Trương mù nói:

- Xem ra tìm đúng đường rồi, chính là nơi này. đây là điềm tốt, đi mau, tranh thủ đến thành Lão Ty sớm một chút!

Nói xong, Trương mù liền đi lên trước, đi được một lúc, anh ta quay đầu lại hỏi tôi:

- Cậu nói cậu từng tới nơi này, cậu còn ấn tượng gì không?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Không có ấn tượng gì cả, nhưng cứ có cảm giác quen quen, cảm giác này chắc hai người cũng từng có, kiểu như có một lúc nào đó, đột nhiên cảm thấy việc này trước kia bản thân cũng đã từng trải qua.

Trương mù gật đầu nói:

- Đó là những chuyện hồn phách trải qua khi rời khỏi cơ thể, cho nên cậu mới có cảm giác như từng thấy qua.

Nghe đến đó, tôi đột nhiên nhớ ra, lúc Trần tiên sinh giải thích cho tôi nghe về ba hồn bảy vía, hình như cũng nhắc qua điểm này. nhưng chẳng lẽ hồn phách của tôi trước kia từng đến đây? Nhưng sao tôi không biết gì, với lại, hồn phách của tôi vì sao phải đến nơi này? nơi này có cái gì hấp dẫn chúng nó sao?

Trương mù nói:

- Cái này tạm thời khó nói, phải tới thành Lão Ty mới biết được. đúng rồi, nơi này có chỗ nào đặc biệt à, sao cậu nhớ rõ thế?

Tôi hiểu ý Trương mù, ý của anh ta là, trời tối thế này, mặc dù có ánh trăng, nhưng theo lý mà nói, không thể nhận được ra, trừ phi là có cái gì đặc biệt.

Vị trí hiện tại của chúng tôi, là ở bên trong núi lớn, đồng không mông quạnh, chỉ có ông trăng trên đỉnh đầu bầu bạn với chúng tôi, tĩnh lặng tới ngay cả một tiếng chim kêu cũng không có. Vô cùng quỷ dị. may là có Trương mù và Lăng Giáng ở đây, nếu không chắc là tôi cũng bị dọa chết rồi. nghĩ đến hồn phách của bản thân từng du đãng đến nơi này, cả người tôi lập tức nổi một tầng da gà. Chẳng lẽ hồn phách của tôi không biết sợ ?

Tôi gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu, chỉ vào một dãy núi phía đối diện nói:

- Cụ thể tôi cũng không biết, nhưng mà dãy núi kia có tên gọi là bốn mươi tám ngưu đầu bao.

Tôi vừa mới nói xong, Trương mù và Lăng Giáng gần như cùng lúc đồng thanh:

- Bốn mươi tám ngưu đầu bao? Đuổi núi xuống biển!?

Nhìn thấy vẻ mặt bọn họ khiếp sợ, tôi ngây người hỏi:

- Làm sao vậy?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, tôi hỏi cậu một chuyện rất nghiêm túc, nơi này còn có người nào biết không?

Tôi nói:

- Tôi không biết người khác có biết không, nhưng dù sao thì … tôi biết!

Trương mù lại nói:

- Sao cậu biết?

Tôi nói:

- Không biết, trong đầu đột nhiên xuất hiện cái tên gọi này, làm sao vậy, chẳng lẽ lại là một mảnh đất phong thuỷ quý giá?

Trương mù lắc đầu:

- Không phải phong thủy quý giá, nhưng lai lịch của những ngọn núi này không tầm thường.

Tôi hỏi:

- Có lai lịch thế nào?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu không biết ‘đuổi núi xuống biển’?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Chẳng lẽ là truyền thuyết ‘đuổi núi xuống biển’ của Tần Thủy Hoàng?

Anh ta vỗ mạnh đùi nói:

- Đúng vậy, thằng ngốc, cậu chắc chắn cậu học ngành Quốc Văn, chứ không phải ngành lịch sử? con mẹ nó sao lịch sử nào cậu cũng thuộc thế?

Hiếm có khi nào được Trương mù khen ngợi, khiến tôi bất ngờ tới nỗi ngượng ngùng không thôi.

Liên quan đến đuổi núi xuống biển, thực ra trong dân gian có rất nhiều truyền thuyết, phần lớn đều là Tần Thủy Hoàng vì muốn ra biển tìm thuốc trường sinh bất lão, nhưng thời điểm đó kỹ thuật đóng thuyền có hạn, cho nên Tần Thủy Hoàng đã dùng một cái roi cản sơn, ( roi đuổi núi) , đuổi những ngọn núi lớn trên đất bằng ra ngoài biển cả, sau đó có thể vượt qua biển bằng cách đi trên những ngọn núi này, đây cũng là ý nghĩa câu nói ‘đuổi núi xuống biển’. thời điểm nhìn thấy ghi chép này, tôi cảm thấy vì sao cổ nhân cứ thích lấp biển thế? lúc trước có Tinh Vệ lấp biển còn chưa đủ, lại có thêm một Tần Thủy Hoàng đuổi núi lấp biển. nhưng so với Tinh Vệ gắp đá lấp biển, thì Tần Thủy Hoàng khí phách hơn nhiều.

Nhưng, cái này không phải chỉ là một truyền thuyết thôi sao? truyền thuyết ở đâu cũng có, có gì mà phải kinh ngạc chứ?

Trương mù nói:

- Cho nên mới nói cậu toàn đọc sách viển vông không thiết thực, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy những thứ được ghi lại trong sách, lại không biết sao chữ này được viết như vậy, cậu như thế người ta gọi là ‘đọc sách chết’ . tôi hỏi cậu, dân gian vì sao có nhiều truyền thuyết như thế, chẳng lẽ đều là tự nhiên xuất hiện từ trong không khí?

Tôi nói:

- Cũng không phải, tôi từng đọc một quyển sách có tên là “Trung Hoa dân gian truyền thuyết bác khảo thông ký” . trong đó có nói, tất cả câu chuyện truyền thuyết trong dân gian, về cơ bản đều căn cứ theo một tình tiết câu chuyện nào đó mà cải biên thành, được lưu truyền tới ngày nay, nhưng độ đáng tin hầu như đều bằng 0, cũng không có giá trị nghiên cứu lịch sử.

Trương mù nói:

- Quả thật không thể dùng để nghiên cứu lịch sử, nhưng ít nhất có thể phân tích ra được một vài chuyện từ trong đó, tôi hỏi cậu, trong truyền thuyết, Tần Thủy Hoàng đuổi núi xuống biển là thời điểm nào?

Tôi nói:

- Có lẽ là năm 210 trước công nguyên, đuổi núi xuống biển chính là lần ra ngoài thực thi công chuyện cuối cùng, nhưng còn chưa thực thi xong, người đã chết rồi.

Trương mù cười lạnh một tiếng:

- Cậu có biết vì sao ông ấy chết không?

Tôi lắc đầu.

Trương mù nói:

- Đó là bởi vì ông ấy không biết thợ thuật, lại cố tình dùng đồ của thợ cạo đầu, không chết mới lạ.

Tôi ngây mặt hỏi:

- Thợ cạo đầu? sao lại liên quan tới thợ cạo đầu rồi? đợi chút, tôi nhớ Lăng Giáng từng nói, thời cổ đại, đại đa số thợ cạo đầu đều giúp hoàng đế thỉnh kiếp long mạch, lẽ nào ----

Trương mù nói:

- Hiện tại mới nghĩ tới à? Năm đó sau khi Từ Phúc mất tích, Tần Thủy Hoàng nhất định không cam lòng, cho nên muốn đi tìm hắn, nhưng biển lớn thế vậy, biết đi đâu tìm? Tần Thủy Hoàng đã nghĩ ra một chiêu, đuổi núi xuống biển! roi cản sơn lúc nãy cậu nói, có lẽ chính là đồ để thợ cạo đầu kiếp long mạch, mà theo tôi đoán, nguyên nhân đuổi núi ra biển là vì Từ Phúc, mà Từ Phúc này, hẳn chính là thợ cạo đầu!

Chuyện Từ Phúc là thợ cạo đầu, thực ra tôi đã sớm có phán đoán, nhưng không có chứng cứ thực tế, cho nên không dám nói bừa, nhưng đuổi núi ra biển vì sao lại là vì Từ Phúc? Từ Phúc sao có thể để lại một thứ đồ quan trọng như roi cản sơn cho Tần Thủy Hoàng? Cái này giống như việc ông nội tôi tuyệt đối không có khả năng giao chuông trấn hồn cho người khác --- đùa gì vậy, cái bát kiếm cơm, lại có thể tùy tiện tặng cho người khác?

Trương mù nói:

- Cậu có biết thời cổ đại, tướng quân mang binh ra tiền tuyến đánh giặc, hoàng đế thường sẽ làm gì không?

Tôi nói:

- Sẽ đưa người nhà tướng quân tiến cung, bề ngoài thì là tránh để tướng quân phiền muộn về người trong gia đình ở nhà, nhưng trên thực tế là lấy những người này làm con tin, tránh cho gã tướng quân tay nắm binh quyền kia tạo phản --- ý của anh là …….

Trương mù gật đầu nói:

- Đạo lý tương tự như vậy, Tần Thủy Hoàng cung cấp cho Từ Phúc nhiều vật tư, để hắn đi tìm thuốc trường sinh bất lão, chẳng lẽ không sợ Từ Phúc sau khi tìm thấy liền tự mình chén mất? cho nên Tần Thủy Hoàng mới tịch thu ‘bát cơm’ của Từ Phúc, cũng chính là roi cản sơn. Nhưng Tần Thủy Hoàng không ngờ, không phải người nào cũng có thể tùy tiện dùng roi cản sơn. Giống như họ Lăng kia, lúc trước lắc chuông trấn hồn, nếu không phải mạng cô ta lớn ---- nhưng hiện tại xem ra, hẳn là ông Đình đã nhắm trúng cô ta làm cháu dâu, cho nên hạ thủ lưu tình. Bằng không với bản lĩnh của cô ta, còn chưa chết ư? Tần Thủy Hoàng không may mắn như cô ta, cho nên mới chết bất đắc kỳ tử.

Tôi nói:

- Cho dù biết là đuổi núi xuống biển rồi, các người cũng không tới mức phải kinh sợ vậy chứ?

Trương mù nói:

- Cậu hiểu cái rắm! cái roi cản sơn kia, rất có thể đang nằm dưới bốn mươi tám ngưu đầu bao.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.