Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau trên giường

Phiên bản Dịch · 1991 chữ

Vạn Mã Quy Triều?

Sơn thế này hình như tôi từng nghe nói qua, cụ thể là bao giờ tôi quên rồi, nhưng tôi nhỡ rõ thời điểm đó ông nội dùng một cây cỏ lau bện thành một con ngựa cho tôi chơi,lúc ấy tôi còn học cách bện ngựa cỏ lau với ông nội, nhưng mặc kệ tôi bện như thế nào. Đều không đẹp bằng của ông nội. tôi của lúc đó, đã cho rằng ngựa ông nội bện là con ngựa hùng tuấn nhất thế gian.

Nghĩ đến đây, những ký ức xa xôi bắt đầu hiện về, tôi nhớ thời điểm đó, ông nội sau khi bện xong một con ngựa, sẽ bế tôi ngồi lên trên đùi ông, sau đó nói, “thằng quỷ nhỏ, con nghe nói qua Vạn Mã Quy Triều chưa?”

Khi ấy tôi đương nhiên chưa biết gì cả, có lẽ ngay cả bốn chữ Vạn Mã Quy Triều cũng chưa chắc đã biết, nhưng trong trí nhớ của tôi, vẫn có một đoạn ông nội kể về Vạn Mã Quy Triều.

Lúc tôi đang hồi tưởng lại, thì ông nội sau lưng cũng đồng thời cất tiếng nói, lời giải thích giống hệt trong trí nhớ của tôi.

Ông nói:

- Cái gọi là Vạn Mã Quy Triều, là coi lưng núi bốn phía là bình phong che chở tự nhiên. ở giữa “thác địa nhi khởi”. vạn sơn tứ phía giống như vạn con tuấn mã vái lạy với chỗ giữa. trên càn dưới khôn, dễ thủ khó công. miêu trạch ngàn dặm, tự thành một thế, ngụ ý Vạn Mã Quy Triều, cả thế giới, chỉ có một nơi có phong thủy như vậy.

( chú thích: “thác địa nhi khởi” : ý chỉ những đỉnh núi, thực vật hay công trình kiến trúc cao vượt trội hơn những thứ khác dưới mặt đất xung quanh.)

Một tiếng nói là vang lên trong đầu tôi, một tiếng khác lại truyền tới từ phía sau lưng, hai tiếng nói chồng chéo lên nhau, một người tuổi con trẻ, một người già nua, nhưng không hề yếu ớt, ngược lại còn tràn đầy đại khí hào hùng.

Chờ tới khi ông nội nói xong, tôi vội vàng hỏi:

- Vạn Mã Quy Triều có lợi ích gì ạ?

Tôi nghe thấy ông nội nói:

- Thứ này tốt đến mức không thể tốt hơn --- hà hà, bọn họ đến rồi, thằng quỷ nhỏ, nhớ kĩ, dù cho có thế nào, cũng phải sống tiếp.

Ông nói xong, cảnh tượng trước mắt dần dần biến mất, đợi tới khi tôi nhìn rõ, Vương Tuyết Mai đã lại lần nữa nằm xuống đất, nhưng đằng trước mặt đã khác, bây giờ cô ta đã có một gương mặt, mà khuôn mặt này, chính là gương mặt Trương mù vẽ trong hang sừng trâu, lúc ấy tôi còn không cảm thấy gì, nhưng hiện tại nhìn lại, trên gương mặt này vừa có nét của Lưu Tang Y vừa có nét của Lăng Giáng---- quyến rũ xen lẫn lạnh lùng, một cảm giác rất khó tả.

- Thằng ngốc, vái đầu ba lần nữa.

Tiếng nói của Trương mù vang lên từ phía sau, tôi nghe được ra, tiếng nói của anh ta vô cùng yếu ớt, thật giống như đã bị thương, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế vội vàng dập đầu cho Vương Tuyết Mai ba lần, sau đó lẳng lặng quỳ gối tại chỗ, chờ chỉ lệnh phía sau.

- Được rồi, xong chuyện rồi đó --- phụt!

Nghe thấy tiếng, tôi vội vàng đứng dậy, xoay người nhìn, Trương mù giống hệt Vương Tuyết Mai, cả người mềm nhũn nằm sõng soài dưới đất, bởi vì mắt anh ta quá nhỏ, tôi không biết là anh ta đang mở hay nhắm mắt.

Trong quá trình hấp tấp chạy tới, tôi đột nhiên ý thức được, cảm giác lạnh thấu xương lúc trước đã biến mất, tôi không thể không xoay người lại liếc nhìn Vương Tuyết Mai, lúc này mới phát hiện, thân thể của cô ta, không còn trắng bệch không sắc máu như lúc trước, mà như là một mỹ nhân bằng da bằng thịt, tuy rằng cũng rất trắng, nhưng đã có chút sắc màu hồng hào.

Khi chạy đến trước mặt Trương mù, tôi mới nhìn thấy, trước người Trương mù có một vũng máu, dưới vũng máu là một hình vẽ kỳ quái, hình như từng thấy qua, còn là thấy gần đây, tôi cau mày cẩn thận nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ ra, đây không phải chính là bức vẽ ở chỗ thợ đài của mười kim bài phong ba đình đó sao?

Không đúng, chỉ giống một phần, cũng không giống hoàn toàn, tuy rằng không nhớ hết toàn bộ hình vẽ kia, nhưng ít nhiều vẫn phân biệt được chỗ khác nhau. Ví dụ như góc bên phải phía trên của hình bát quái, trong hang sừng trâu là lấy khôn làm chủ, còn Trương mù vẽ lại là lấy đoái làm chủ. Vẫn còn rất nhiều chi tiết nhỏ ở vài chỗ,vả lại còn bị vũng máu che đi, nên càng không dễ nhìn.

Tôi hỏi tiền bối Trần Hữu Tín:

- Anh ta không sao chứ ạ?

Trần Hữu Tín còn chưa nói, Trương mù đã lên tiếng trước:

- Cái tông môn nhà cậu, tôi sẽ có sao ư? Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy mắt tôi còn trợn to hơn cả cái nồi đất?

Tôi ngồi xổm xuống nhìn kỹ, sau đó hỏi Trần Hữu Tín:

- Chẳng lẽ đây là di chứng sau khi anh ta sử dụng thợ thuật, người biến thành kẻ điên?

Trần Hữu Tín lắc đầu:

- Cậu ta kiệt sức rồi, người hẳn không có vấn đề gì, có biến thành kẻ điên hay không, tôi không phải bác sĩ.

Ý của Trần Hữu Tín là, ông ấy không dễ đánh giá, nhưng từ việc ông ấy không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, có thể nhìn được ra, ông ấy tán đồng cách nói của tôi.

Vì thế tôi nói với Trương mù:

- Anh có thể tự biết lượng sức mình chút được không? mắt anh to thế nào, chẳng lẽ anh không biết?

Trương mù trở mình, tôi cho rằng anh ta lười để ý đến tôi, lại không ngờ, anh ta cất tiếng nói:

- Thằng ngốc, vừa rồi có phải cậu nhìn thấy ông nội mình không?

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Sao anh biết?

Anh ta nói:

- Chuông trấn hồn trên cổ cậu đã đánh thức người khắp thôn, cậu nói xem tôi có biết không?

Nghe đến đó tôi mới hiểu, hóa ra là do chuông trấn hồn, nên tôi mới nhìn thấy ông nội, nhưng câu ‘bọn họ đến rồi’ của ông, là có ý gì?

Trương mù hít sâu một hơi, hình như đang điều dưỡng thân thể, sau đó mới nói với tôi:

- Chuông trấn hồn đều vang ầm ĩ lên như thế, cậu nghĩ xem những thợ nhân khác trong thôn có biết hay không? nếu bọn họ đều biết, cậu cảm thấy bọn họ sẽ cho phép chuông trấn hồn cứ vang mãi?

Cho nên, đây là do thợ nhân khác ngăn cản cuộc đối thoại giữa tôi và ông nội? nhưng, vì sao bọn họ phải làm như vậy?

Trương mù nói:

- Đỏ mắt rồi chứ sao, bằng không còn có nguyên nhân gì?

Tôi hỏi, đỏ mắt với long mạch à?

Trương mù nói:

- Năm mươi năm mươi, có khả năng là đỏ mắt với long mạch, nhưng bọn họ biết, long mạch này bọn họ không sở hữu được, cho nên hơn phân nửa là đỏ mắt với đồ ông nội cậu để lại.

Tôi nhớ lúc Lăng Giáng phân tích về thỉnh vận kiếp mạch, cũng đã nói, không phải bạn cứ có mệnh, là có thể đạt được vận này, mà phải có cả mệnh tương ứng xứng đôi với vận. cái này cũng tương tự như câu nói ‘không sở hữu được’ của Trương mù. Nhưng đồ ông nội để lại có hai thứ, chuông trấn hồn và quạt hương bồ. bọn họ đỏ mắt với cái nào?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Ông nội cậu rõ ràng để lại ba thứ, không đúng, ít nhất là ba!

Trần Hữu Tín phía sau ho khan một tiếng, vỗ vỗ người Trương mù, thằng ngu cũng nhìn được ra, Trần Hữu Tín đang ra hiệu cho Trương mù không được phát biểu lung tung nữa.

Trương mù nói:

- Cháu biết chừng mực, lão già mãi không chết ông cũng đừng bận tâm lo lắng, thằng ngốc, tôi hỏi cậu, ngoài chuông trấn hồn và quạt hương bồ ra, ông nội còn để lại một thứ nữa, cậu biết là gì không?

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Anh ta rất tức giận nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu ngu chết luôn đi! Hiểu biết về thợ thuật trong cả cuộc đời ông nội cậu, toàn bộ đều đã được lưu lại trong ‘lấy vật truyền pháp’. Chẳng lẽ, đây không phải là đồ thứ ba?

Nghe đến đó, tôi bừng tỉnh, quả thật vậy. cho nên, lúc trước tôi biết thi triển Quải Ấn Phong Kim ngược, liệu có phải cũng liên quan đến ‘lấy vật truyền pháp’?

Trương mù nói:

- Không thể, nếu cậu có thể lĩnh ngộ được Quải Ấn Phong Kim từ bên trong chuông trấn hồn, cậu cũng sẽ không là thằng ngốc.

Tôi hỏi, vì sao?

Anh ta nói:

- Nguyên nhân rất đơn giản, cậu không có chỉ số thông minh đó.

Chậc, sớm biết anh ta muốn làm nhục mình, còn không bằng không hỏi.

Vì thế tôi đổi đề tài, hỏi:

- Hai mươi tư bước chân kia là thế nào? Còn cả vì sao tôi phải dập đầu ba cái với Vương Tuyết Mai?

Trần Hữu Tín nói:

- Vậy cháu đã hiểu vì sao trên chân cháu phải đeo hai mươi tư đôi giày âm chưa?

Tôi kinh hãi nói:

- Chẳng lẽ là để đi hai mươi tư bước này?

Trần Hữu Tín gật đầu, lại lắc đầu:

- Nhưng chưa đủ, vẫn còn mục đích khác.

Tôi hỏi, mục đích gì?

Ông ấy đáp:

- Cửu Sư Bái Tượng.

Nghe ông ấy nói đến Cửu Sư Bái Tượng, toàn thân tôi đều kích động, tôi biết, tôi sắp sửa tiếp cận chân tướng mọi chuyện. nhưng đến khi tôi tiến thêm một bước hỏi tiếp, lại nghe thấy Trần Hữu Tín nói:

- Hôm nay ai cũng mệt rồi, ngủ trước đã, có chuyện gì ngày mai lại nói, còn về việc vì sao cháu phải dập đầu với Vương Tuyết Mai, đó là bởi vì kiếp nạn của cháu, đều được con bé gánh rồi, cháu nói xem, sáu cái vái này, không nên sao?

Tôi ngây mặt hỏi:

- Kiếp nạn gì ạ? Với lại không phải cháu mới dập đầu có ba cái sao?

Trương mù khinh bỉ nói:

- Cậu quên mất ba vái trước lúc hút long mạch rồi à?

Lúc này tôi mới hiểu, trước đó, tôi tưởng tôi dập đầu cho ông nội mình, nhưng thực ra lại là Vương Tuyết Mai.

Trương mù nói:

- Nếu cậu không vái trước ba cái, hiện tại chúng ta đều xuống dưới chầu diêm vương rồi.

Tôi nói, nghiêm trọng vậy sao?

Anh ta nói:

- Còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cậu, thôi bớt xàm, cõng tôi vào phòng --- hầy, không phải phòng này, tôi muốn ngủ cùng Trần Hữu Tín, không làm phiền cậu với Lăng Giáng đánh nhau.

Tôi nhìn Lăng Giáng vẫn luôn yên lặng khoanh tay đứng một bên, hỏi Trương mù:

- Tôi và Lăng Giáng sao lại đánh nhau?

Trương mù rú lên:

- Cái tông môn nhà cậu, đánh nhau trên giường!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.