Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng kêu khe khẽ

Phiên bản Dịch · 2067 chữ

Lúc đầu tôi còn không hiểu Trương mù nói gì, vì sao lại phải đánh nhau trên giường, trên giường nhỏ như vậy, có thể đánh nhau?

Nhưng nghĩ tới anh ta là người Trùng Khánh, lập tức hiểu ra anh ta đang nói tiếng địa phương, mà ‘đánh nhau’, có nghĩa là ‘lên giường’! thằng cha khốn kiếp trong đầu chỉ toàn tư tưởng ác ma dâm dục! lúc ấy tôi lập tức buông tay, để Trương mù ngã đập mông xuống đất.

Lúc trước Trương mù còn như sắp sửa hấp hối, đến khi tôi buông tay, anh ta như vừa được tiêm tiết gà, xoay người trên không trung, lập tức đứng lên, nghiêng mình đi vào gian phòng bên phải nhà chính.

Tôi vốn định theo sau, nhưng Trần Hữu Tín lại nói:

- Thằng quỷ nhỏ, cháu xếp cái này quanh người con bé một vòng.

Trần Hữu Tín đưa cho tôi một sợi chỉ đỏ và tiền đồng, sau đó chỉ vào Vương Tuyết Mai. Tôi nghĩ, tuy rằng da dẻ Vương Tuyết Mai đã quay về màu sắc bình thường, nhưng thi khí trên người vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cho nên Trần Hữu Tín không dám tới gần.

Tôi nói:

- Xếp thành cái gì ạ?

Ông ấy nói:

- Xếp một cây cầu Nại Hà, cháu biết xếp không?

Tôi lắc đầu. Tỏ vẻ không biết.

Ông ấy nói:

- Thứ này không dạy được trong chốc lát, cháu cứ mang chỉ đỏ xếp quanh người con bé một vòng, tiền đồng thì xếp trong mặt chính ngoài mặt ngược. Tổng cộng mười tám đồng, chín đồng trong chín đồng ngoài. Xếp xong đi ngủ được rồi, nó vẫn còn phải ở bên ngoài để chờ thi khí tan hết. chờ ngày mai nắng lên, cũng gần hết rồi.

Nói xong, ông ấy chẳng quan tâm tôi có xếp đúng hay không, đi thẳng vào căn phòng bên phải nhà chính. Sau khi vào trong, tôi nghe thấy có tiếng gỗ va chạm vào nhau, tôi chẳng nghĩ nhiều, trực tiếp đi xếp tiền đồng chỉ đỏ.

Lúc xếp xong, nhà chính chẳng còn bóng người, tôi sợ xanh mặt chạy đến gian phòng bên phải, dùng hết sức đẩy, phát hiện cửa bị chốt, tôi đập đập cửa, tiếng Trương mù lập tức truyền ra:

- Trong phòng không có người!

Tôi nói:

- Không có thằng cụ nhà anh, không có người, thế ai đang nói chuyện?

Trương mù đáp:

- Tôi đang nằm mơ, tôi nói mớ!

Cho tới bây giờ, tôi mới biết, người này một khi đã không cần mặt mũi, thì đúng là thiên hạ vô song!

Anh ta đều đã vậy rồi, xem ra phòng này nhất định là không vào được, tôi chỉ đành đi sang căn phòng bên trái, vốn cũng chẳng ôm nhiều hy vọng, kết quả chỉ đẩy nhẹ, cửa phòng thế mà lại mở ra!

Muốn không kích động, tuyệt đối không thể. cơ hội được ở riêng với Lăng Giáng trong một gian phòng, hôm nay mới xem như là lần đầu ---- lần ở bệnh viện không tính, khi đó còn phải ứng đối ‘vận hạn’ của cô ấy, căn bản không co tâm tư suy nghĩ lệch lạc ---- đương nhiên, hiện tại tôi cũng không nghĩ lệch lạc --- có lẽ hơi lệch lạc chun chút ---- nhưng cái này chẳng phải rất bình thường sao? tôi vừa mới bị cô ấy hôn, cái cảm giác tuyệt vời đó đến hiện tại vẫn chưa quên, là con trai thì đều nghĩ lệch lạc, huống chi, người ở chung một phòng với cô ấy, còn là một thằng trai tân ế mốc người hơn hai mươi năm!

Nhưng sau khi vào phòng, nhìn thấy tư thế nằm trên giường của Lăng Giáng, tôi lập tức kinh hãi, ngoan ngoãn đi chuẩn bị chăn đệm để nằm dưới đất, nhưng khi vừa muốn nằm xuống, chợt nghe Lăng Giáng nói:

- Tôi với anh cãi nhau à?

Đột nhiên bị hỏi một câu kỳ lạ, tôi hấp tấp trả lời:

- Không có a!

Cô ấy lại hỏi:

- Anh không thích tôi?

Tôi sợ nàng hiểu nhầm, vội vàng đáp:

- Càng không!

Nàng ngập ngừng một chút, sau đó thì thào hỏi tôi:

- Vậy sao anh không lên giường ngủ?

Trời đất chứng giám, khi nghe thấy câu nói này, trái tim tôi đập nhanh hơn gấp nghìn lần, hô hấp dồn dập tới mức sắp sửa đình trệ. Tôi không thể ngờ rằng, Lăng Giáng lại chủ động như thế, khiến tôi trong chốc lát chưa thể tiếp thụ được.

Nhưng, từ lúc nghe thấy Lăng Giáng nói vậy, cho đến khi nằm lên trên giường, tôi dám cam đoan, thời gian trước sau tuyệt đối không vượt qua ba giây!

( gớm chửa? =))) )

Sau khi lên giường, tôi liền hối hận, bởi vì một đại mỹ nữ nằm bên cạnh, nếu còn có thể ngủ được, tôi đoán, từ xưa đến nay, cũng chỉ có Liễu Hạ Huệ làm nổi. mà con người như ông ấy, theo như Trương mù nói, trăm phần nghìn là cái mảng kia không được lắm. cho nên mới có thể ngồi yên tâm bất loạn. nhưng tôi thì khác. Tôi vốn là trai thẳng, nếu không phải bởi vì đánh không lại Lăng Giáng, tôi chắc chắn đã sớm bổ nhào tới.

( chú thích: Liễu Hạ Huệ: sống ở nước Lỗ vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. )

Dày vò!

Thế nào được gọi là dày vò? Chỉ được nhìn mà không được ăn, mới thực sự là dày vò!

Để tránh bản thân nghĩ ngợi lung tung, tôi chỉ đành đưa lưng về phía Lăng Giáng, nằm hướng mặt ra bên ngoài cửa sổ. tôi tưởng thế này sẽ dễ chịu đựng hơn chút, nhưng tôi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng chui vào mũi, đó là mùi thơm cơ thể Lăng Giáng --- tôi sở dĩ chắc chắn như vậy, là bởi vì lần trước lúc đi mua sắm ở quảng trường Tam Hiệp. Lăng Giáng đã mua rất nhiều đồ, nhưng chỉ mỗi nước hoa là không mua, có thể thấy cô ấy không cần dùng nước hoa.

Mùi hương này chui vào mũi, tôi cảm giác được cả cơ thể như có ngọn lửa vô danh đang chậm rãi dâng lên, mùi hương càng chui vào mũi, thì ngọn lửa lại càng cháy mạnh, tôi rất muốn kiềm chế, nhưng tôi phát hiện, suy nghĩ trong đầu càng mãnh liệt, thì ngọn lửa lại càng lợi hại, thế cho nên tới lúc cuối cùng, miệng lưỡi tôi khô không khốc, giống như cả người đã bị đốt cháy.

Tôi biết sự việc có thể sắp đi tới hồi gay go rồi, vội vàng ngồi dậy muốn chạy ra ngoài hóng gió lạnh. Nhưng tôi vừa ngồi dậy, một ngọn lửa kỳ lạ bỗng truyền lên từ phía bụng dưới, ngay tức khắc nuốt chửng cả cơ thể tôi, lý trí gì đó cũng đã bị thiêu sạch.

Lúc này, một cánh tay trắng như ngọc vòng từ đằng sau lên, nắm nhẹ bả vai tôi, ấn tôi nằm xuống lần nữa. ngay sau đó, tôi cảm giác được có một cơ thể mát lạnh dán lên lưng mình, bên tai truyền đến tiếng nói quen thuộc mà xa lạ của Lăng Giáng, sở dĩ xa lạ, là bởi vì ngữ khí của nàng, đã không còn lạnh nhạt như trước kia, nàng nói:

- Đây là dục hỏa Lưu Tang Y gieo vào trong người anh, đừng chống cự, tiếp nhận nó.

Lúc nói, ngón tay thon dài của Lăng Giáng còn vuốt nhẹ trán tôi, nghe thấy nàng nói vậy, tôi dần dần khôi phục lại được chút lý trí. Lúc này mới hiểu vì sao ngữ khí của nàng khác ngày trước. tôi cũng cảm nhận được rõ, thân người nàng khẽ run rẩy.

“Đừng chống cự, tiếp nhận nó!”

Sáu chữ này giống như trống trận, nếu tôi còn không biết đây là ý gì, tôi thật sự có thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong. vừa nãy vất vả lắm mới khôi phục được chút lý trí, bây giờ lại lần nữa biến mất không còn thấy tăm hơi. Tôi như lên cơn điên gầm lên một tiếng lật người lại, thuật thế đè Lăng Giáng xuống dưới thân, sau đó luống cuống tay chân bắt đầu xé toạc quần áo trên người Lăng Giáng. ( !! âu mài gót! Bình thường hiền lành như thỏ non, lúc lên giường hung bạo như thú dữ! đúng gu của các chị em )

Đúng vậy, không phải là cởi, mà là xé! Tôi cảm thấy mình như một con dã thú, điên cuồng táo bạo. tứ thư ngũ kinh, bảy lễ tám nghĩa, tôi đọc qua những năm gần đây, cùng với lời nhấn mạnh phải giữ thân đồng tử của Trần tiên sinh, tất cả đều đã bị tôi ném ra khỏi đầu, trong đầu tôi bây giờ, chỉ có một suy nghĩ --- chiếm hữu nàng!

Ánh trăng lành lạnh lẻn qua song cửa, như tuyết trắng ngưng đọng trên thác nước đổ dài.

Hoa cỏ trùng ngư im phăng phắc, tiếng kêu khe khẽ gọi ‘lang quân’.

……… ( mời các cao nhân tự tưởng tượng.)

Tôi không biết bản thân chìm vào giấc ngủ từ lúc nào, nhưng tôi biết mình tỉnh lại là bởi bị đầu Lăng Giáng đè tới mức cánh tay tê dại. nhưng tôi không dám động đậy, chỉ mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn Lăng Giáng trong lồng ngực. Lúc đầu còn bị dọa thót tim, bỗng một vài cảnh tượng tối qua vụt lên trong đầu, lúc này mới nhớ, đêm hôm qua tôi đã làm một chuyện vĩ đại thần thánh cỡ nào!

Sắc trời đã sáng trưng, Lăng Giáng của lúc này, đã khác với dĩ vãng, thiếu đi vài phần cao cao tại thượng, nhiều thêm vài phần ôn nhu đoan trang. Dù cho mái tóc nàng có chút rối bời, nhưng khuôn mặt vẫn tuyệt sắc như cũ. Tôi thấy lông mày nàng giãn ra, hẳn là đang ngủ rất ngon. Tôi nhịn không được hôn nhẹ lên trán nàng, lại không ngờ khiến nàng tỉnh giấc.

Ngày trước tôi xem trên phim, biết những người con gái bình thường vào lúc này đều sợ tới mức vội vàng chạy trốn, nhưng Lăng Giáng lại chỉ im lặng liếc nhìn tôi, sau đó đưa tay lên vuốt ve gò má tôi, không nói gì. cứ lặng thinh nhìn chóp mũi không ngừng hô hấp của tôi.

Thật lâu sau, nàng mới nói:

- Anh nên dậy rồi đó.

Tôi ‘ồ’ một tiếng, lúc này mới lưu luyến đứng dậy mặc quần áo. Tôi biết Lăng Giáng đang gián tiếp đuổi tôi ra ngoài, dù sao con gái nhà người ta cũng phải mặc quần áo, tôi cũng không thể đứng một bên dòm có phải không? Đừng nói là Lăng Giáng cảm thấy ngượng ngùng, chính tôi cũng thấy ngượng ngùng. ( gớm, cũng muốn dòm lắm mà người ta không cho thì có =))) )

Ra khỏi phòng, Trương mù cười dâm đãng phi đến, đi quanh tôi một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới sau đó nói:

- Cái tông môn nhà cậu, vẫn còn xuống được giường? vật nhau cả đêm, chân chưa nhũn à?

Tôi nhấc chân lên định đạp, nhưng Trương mù né kịp, anh ta nhân cơ hội này nói:

- Cậu nhìn xem, nếu như là ngày trước, tôi làm sao mà né kịp? quả nhiên là dùng chân quá độ, ây da, mấy đứa trẻ tuổi các người, cũng thật không biết tiết chế.

Ông nội nhà anh, tôi đá trúng anh hồi nào? Nhưng tôi không rối rắm với anh ta trên vấn đề này, mà hỏi:

- Anh giúp tôi nhìn xem, trên người tôi còn dục hỏa Lưu Tang Y gieo lên không?

Trương mù nói:

- Hết rồi!

Nghe thấy câu trả lời, tôi cuối cùng cũng xác định được một chuyện, vì thế tôi híp mắt, chất vấn Trương mù:

- Có phải là anh cố tình sắp đặt chuyện này không?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.