Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cương thi trợn mắt

Phiên bản Dịch · 1896 chữ

Ý tứ của Trương mù rất đơn giản, những thi thể trước mắt, chính là đội quân cương thi của Bạch Khởi năm đó!

Nếu không phải Trương mù phân tích từ đầu đến cuối cho tôi nghe. Tôi không thể tin những thi thể này đã vượt qua sự bài mòn của năm tháng những hơn hai ngàn năm. Sau đó đứng ngay trước mặt tôi. thời gian ngàn năm, đối với những thi thể này mà nói, chỉ như chợt vụt qua trong nháy mắt, một chuyện kỳ dị như vậy, tôi quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ! Nhìn chúng nó, phản ứng đầu tiên trong đầu tôi chính là bốn chữ không nên xuất hiện ---- ‘to lớn đồ sộ’.

Tôi biết, những chữ đó không phù hợp với cảnh tượng trước mắt, dù sao, trong tình cảnh này, đáng ra phải dùng những từ ngữ khủng bố quỷ dị, hay là dọa người chết khiếp vân vân. Nhưng, trong đầu tôi, lại chỉ hiện lên chữ ‘to lớn đồ sộ’.

Nếu là trước kia, nhất định tôi đã bị cảnh tượng trước mặt dọa ngã ngồi xuống đất, nhưng khi tôi biết bọn họ ‘xuyên qua’ từ hơn hai ngàn năm trước, khắp người trên dưới đều mang một luồng khí lịch sử dày đặc, quả thật, nhìn những thi thể đã có chút dấu vết tháng năm này, thật giống nhưng đang nhìn những bảo vật trong bảo tàng. Thiếu một ít sợ hãi, nhiều một ít tôn kính với những sinh mệnh này.

Thử nghĩ một chút, năm đó bọn họ chính là nhân chứng cho việc nước Tần càn quét sáu quốc. chuyện này thật kích động lòng người, nhưng nghĩ lại, thì khi còn sống bọn họ cũng là người, cũng là trượng phu, cũng là phụ thân. Chỉ là chiến tranh tàn khốc, khiến thi thể bọn họ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đất sâu, ‘vợ đi con bỏ, cửa nát nhà tan’. Tôi không biết nếu bọn họ vẫn còn ý thức, liệu bọn họ có tưởng niệm người nhà ở phương xa hay không. có lo lắng cho mẫu thân có được ăn no mặc ấm không. nghĩ ngợi, tôi vậy mà lại có cảm giác xúc động muốn quỳ xuống lạy, chỉ vì kính trọng lịch sử, kính trọng những quân nhân chân chính.

Chính vào lúc tôi đang dâng lên lòng tôn kính đối với những thi thể này, Trương mù đột nhiên rú lên một tiếng:

- Tra!

Màng nhĩ tôi thiếu chút nữa bị thủng, lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi tôi thế mà lại có lòng tôn kính với đám thi thể. nhưng đây là kính trọng lịch sử, hẳn là không có gì vấn đề đi?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng ngốc này, nếu đây là đám đội quân cương thi của Bạch Khởi, cậu muốn bái cũng tùy. Nhưng vấn đề là, nhóm người này không phải đội quân cương thi của Bạch Khởi!

Nghe Trương mù nói thế, tôi cứng đờ người, nói:

- Anh lại đùa tôi đó à? Vừa rồi không phải anh nói bọn họ là quân đội của Bạch Khởi sao?

Trương mù nói:

- Vớ vẩn! tôi nói thế bao giờ? Tôi chỉ nói, đội quân cương thi của Bạch Khởi biến mất rồi, nhưng không nói, đó là những thi thể trước mặt cậu.

Tôi hung hăng trừng mắt lườm Trương mù một cái, cho dù tôi không tự nhìn thấy, nhưng cũng biết, ánh mắt đó nhất định đầy bất mãn ---- nếu đó không đội quân cương thi của Bạch Khởi, anh còn vòng vo nhiều chuyện như thế làm gì?

Trương mù nói:

- Bản thân cậu ngốc, cậu còn trách tôi? tôi đã nói rồi, dùng mông nghĩ cũng biết, triều Tần và vương triều Thổ Ty cách xa nhau hơn một ngàn năm. Cho dù đội quân cương thi của Bạch Khởi bất tử bất diệt. nhưng cũng đã sớm mất tích. Ai cũng không biết chúng đi nơi đâu. Người nhà họ Bành có lợi hại, cũng làm sao có thể tìm được một thứ từ hơn ngàn năm trước cơ chứ?

Hic, hình như đúng là đạo lý này, quan trọng nhất đúng như là Trương mù nói. Vì tránh bị cười thối mũi, tôi vội vàng chuyển đề tài khác:

- Nếu đây không phải đội quân cương thi của Bạch Khởi, anh lòng vòng cả ngày chuyện Bạch Khởi để làm gì?

Trương mù rất là tức giận nói:

- Cậu ngu chết đi được! tuy rằng đó không phải đội quân cương thi của Bạch Khởi, nhưng cậu nhìn quần áo trên người bọn chúng xem, có phải giống hệt trang phục thời Tần không?

Tôi nghĩ cũng không nghĩ, gật đầu nói:

- Đúng vậy, chính là trang phục thời Tần.

Tôi sở dĩ khẳng định như vậy, là bởi vì lúc đọc sách sử. đã nhìn qua giới thiệu về quân trang cổ đại. trong đó còn đặc biệt giới thiệu qua về quân Tần. trong sách sử ghi, trong những quân đội của Trung Quốc cổ đại, không tính ngoại bang, chỉ tính mỗi khu vực Trung Nguyên, quân phục của tất cả quân đội đều mang theo mũ giáp, nhưng duy chỉ có quân đội của nước Tần là không đội mũ giáp, trên người chỉ mặc giáp nhẹ. Điểm này, tượng binh mã đất nung ở Tây An chính là minh chứng rõ nhất.

Thời điểm tượng binh mã đất nung được khai quật, rất nhiều người đều hoài nghi đó là giả, nguyên nhân cũng bởi vì trên đầu không có mũ giáp, bị một vài học giả cho rằng là đồ giả. Cho rằng đó là vì thành phố Tây An muốn thu hút ánh mắt của quần chúng về khả năng tạc tượng của mình. Lý do của những học giả này đưa ra là, quân đội cổ đại đều là phi khôi mang giáp, còn những binh mã đất nung được khai quật này, giáp nhẹ trụ nhẹ, hoàn toàn không ăn khớp với lịch sử, tuyệt đối là giả mạo.

Nhưng rất nhanh, có học giả nhiều quyền uy lập tức gửi công văn lên án mạnh mẽ các học giả kia. trong công văn còn nhắc đến một điểm, chế độ chiến công của quân đội nhà Tần là ‘một cái đầu người một bậc chiến công’. danh hiệu càng lớn, chiến công càng nhiều, cho nên quân đội nhà Tần vì muốn cố gắng treo được thật nhiều đầu của quân địch quanh hông mình mang về lĩnh thưởng, không thể không cởi giáp trụ mặc trên người xuống.

Cứ như thế, quân đội của nhà Tần đều mặc giáp nhẹ trụ nhẹ. Cũng bởi vậy, mới có danh hiệu ‘quân Tần là thầy của hổ sói’. nên khi nhìn thấy những thi thể này, cộng với cảnh tượng trong đầu, rất nhanh tôi đã xác định được bọn họ mặc quân phục của quân Tần.

Nhưng, cái này có liên quan gì với quân đội cương thi của Bạch Khởi?

Nghe thấy câu hỏi của tôi, Trương mù hừ lạnh một tiếng, rất là khinh thường chẳng thèm đếm xỉa, tự cầm một con miệt dao nhỏ ướm thử tám phương vị bên ngoài hình bát quái thu nhỏ. Nhưng rất chậm chạp không dám hạ dao xuống, không biết là đang do dự cái gì. một lúc sau, anh ta dứt khoát hạ miệt dao, nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, hình thức! vẫn là hình thức! những thi thể này đang bắt chước theo đội quân cương thi là thầy của hổ sói năm đó.

Bắt chước?

Đột nhiên, tôi như nghĩ tới cái gì, khiếp sợ nói:

- Trương mù, ý anh là -----không thể nào? Sao có thể điên khùng như thế?

Anh ta hừ lạnh nói:

- Ngay cả thợ thuật như vương bát trở mình cũng bày ra rồi, cậu cảm thấy đây là trò đùa sao? --- Trần Hữu Tín, ông nhìn được ra phương vị này là vị nào không?

Tôi còn đang đắm chìm trong khiếp sợ, chợt nghe Trần Hữu Tín nói:

- Cháu chớ hỏi tôi, đi vòng vèo lâu như thế, đã sớm không xác nhận được phương hướng, vị trí này tứ tượng không giống tứ tượng, bát quái không giống bát quái, nhưng nói nó không giống, lại hình như có giống. cho nên, đừng hỏi tôi, tôi cũng chưa rõ!

Lời nói của Trần Hữu Tín đã bị tôi tự động xem nhẹ. So với những lời đáng sợ vừa rồi của Trương mù, cái này chỉ bé tẹo như con tép. Tôi tin Trương mù có thể giải quyết, nhưng tôi vẫn chưa hết kinh sợ --- nếu đúng là bắt chước quân Tần, như vậy, ai đang nắm giữ đội quân này, có phải sắp sửa lại có một cuộc chiến gió tanh mưa máu không?

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, tôi nhịn không được rùng mình một cái nói:

- Trương mù, anh có lầm không vậy?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu và Trương Mục rất giống nhau, rõ ràng là chuyện đã hiểu rõ, nhưng lại không muốn tin vào sự thật, được lắm, tôi hỏi cậu, vương bát trở mình, dưới càn trên khôn, cho dù phải thay đổi triều đại, chẳng lẽ sẽ không đổ máu? Nếu phải đổ máu, vậy dựa vào cái gì cướp chính quyền? cho nên, câu nói của bác Mao rất có chí lý, họng súng đẻ ra chính quyền.

Thực ra tôi đã sớm tin lời Trương mù rồi, chẳng qua không muốn chấp nhận thôi, tôi nói:

- Vì sao ban nãy không cho tôi quỳ?

Trương mù hỏi lại tôi:

- Cậu còn nhớ lúc ở thôn Trương gia, thời điểm ông Trương Uyên lau mặt cho chú Trương. Tôi nói gì với cậu không?

Tôi nghĩ ngợi:

- Lúc ấy anh nói nhiều như vậy, tôi làm sao mà biết anh đang chỉ câu nào?

- Lúc ấy tôi nói, làm sạch thi thể, không được mang cảm tình cá nhân, còn nhớ không?

Tôi gật đầu tỏ vẻ vẫn nhớ, Trương mù khi ấy nói, nếu mang cảm tình cá nhân lau mặt cho người chết, rất dễ khởi thi.

Trương mù lại nói;

- Một đạo lý tương tự, thời điểm vái lạy thi thể, cũng không được mang cảm tình, một khi mang theo cảm xúc cá nhân quỳ xuống, thi thể lập tức khởi thi. Tôi hỏi lại cậu, con người khi nào thì vái trời?

Tôi nói:

- Gặp chuyện bất bình, cầu xin ông trời mở mắt.

Trương mù vỗ đùi nói:

- Đó hiểu chưa? Vừa rồi cậu mà quỳ, những thi thể ở đây chắc chắn đã mở mắt ra nhìn cậu đầy trìu mến rồi.

Nghe xong lời này, toàn thân tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, vừa rồi thật con mẹ nó nguy hiểm, nếu Trương mù không nhắc nhở đúng lúc, những thi thể này chắc đã mở mắt cười duyên rồi?

Nhưng, đúng vào lúc tôi còn đang thầm vui mừng vì may mắn, chỉ vài giây sau, bỗng thấy, những cỗ thi thể đứng thẳng trước mặt mình, lần lượt mở ra theo thứ tự!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.