Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chính chủ huyền quan?

Phiên bản Dịch · 1794 chữ

Mắt chúng nó xanh biếc, nom vô cùng kì dị trong địa cung tối như mực này, phóng mắt nhìn, nhiều vô số kể, không thấy điểm dừng, tôi vốn tưởng rằng, những thi thể đó cho dù có nhiều hơn nữa, cũng tuyệt đối không quá mấy trăm. Nhưng hiện tại xem ra, tôi sai quá sai rồi, chỉ dựa vào những ánh mắt màu xanh này, có thể thấy thi thể ở đây, ít nhất phải trên vạn!

Thấy như vậy, tôi thét lên với Trương mù:

- Trương mù, không phải anh nói tôi quỳ chúng nó mới mở mắt sao? sao giờ chúng nó lại mở mắt rồi?

Trương mù nói:

- Mặc kệ cậu có quỳ hay không, những thi thể đó đều sẽ khởi thi, cậu quỳ xuống chỉ gia tăng tốc độ khởi thi mà thôi, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu?

Tôi nghĩ ngợi, thật đúng là như vậy, nếu đối phương đã muốn dùng đội quân cương thi để thực hiện kế hoạch của hắn, vậy thì . khởi thi ắt không thể thiếu.

Lúc còn ở thôn, thi thể của thợ xây Trần và Vương Thanh Tùng lần lượt khởi thi, đều đã hành tôi và Trần tiên sinh mệt muốn bở hơi tai. Nếu hiện tại cùng lúc nhiều người khởi thi như vậy, tôi nghĩ, tôi căn bản không cần đánh trả, trực tiếp ngồi chờ đi xuống chầu tổ tiên là được. cho tới bây giờ, tôi cuối cùng mới hiểu, vì sao trên mặt Trương mù lại hiện lên vẻ mặt tuyệt vọng, bởi vì hiện tại, chúng tôi đã rơi đến bên bờ vực tuyệt cảnh.

Tôi một lòng muốn cứu Lăng Giáng, nhưng hiện tại xem ra, cho dù cứu được cô ấy, cũng có tác dụng gì? tiếp tục chung sống với những ngày tháng lo lắng hãi hùng sao?

Nhưng, khi tôi nhìn Trương mù, lại phát hiện tuy rằng lông mày anh ta nhíu chặt, nhưng vẻ tuyệt vọng trên mặt chỉ khẽ lướt qua, ngược lại, lúc này đây lại tràn ngập ý chí chiến đấu.

Tôi rất khó hiểu, vừa rồi lúc mới vào cửa động, nhìn thấy mai rùa, ý chí chiến đấu của anh ta không còn sục sôi, hiện tại, lại bày ra vẻ mặt ý chí tràn đầy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương mù có chút hưng phấn nói:

- Mắt! mắt chúng nó có màu xanh lục!

Tôi hỏi, mắt chúng nó xanh lục thì làm sao?

Trương mù nói:

- Lúc cậu nhìn thấy ông nội cậu, mắt của ông ấy có màu gì?

Tôi nói:

- Mắt như người bình thường, sao vậy?

Anh ta lại hỏi:

- Thợ xây Trần chưa nhìn thấy, nhưng Vương Thanh Tùng chắc thấy rồi chứ? Là màu gì?

Tôi lập tức nghĩ đến lúc ở nhà Vương Thanh Tùng, đôi mắt trốn trong quan tài nhìn tôi là màu đỏ!

Trương mù hưng phấn nói:

- Đúng rồi, mắt của khởi thi có hai loại, một loại là bình thường như người sống giống ông nội cậu, loại còn lại chính là màu đỏ như Vương Thanh Tùng. Tuyệt đối không thể có màu xanh! Cậu nghĩ đi, ở đâu nhìn thấy mắt màu xanh?

Trương mù mặt mày chờ mong nhìn tôi, tôi rất nhanh đã nghĩ ra, đáp:

- Mèo đen người âm bên cạnh ông bác tôi!

Anh ta vỗ mạnh xuống đất nói:

- Tông môn nhà nó, đúng rồi, những thi thể này căn bản không phải khởi thi, mà là bị người âm nhập! cụ nội nhà chúng nó nữa, dọa chết ông đây rồi!

Xác chết bị người âm nhập, lúc ở thôn Trương gia Trương Mục từng giải thích qua với tôi, người âm nhập vào thi thể, cái này được gọi là khống thi, nhưng không phải khống thi còn khó đối phó hơi khởi thi sao? vì sao Trương mù lại phấn khích như thế, chẳng lẽ anh ta bị dọa điên rồi?

Trương mù mặt mày ghét bỏ nói:

- Cậu hiểu cái rắm! có biết thế nào được gọi là linh hoạt không? nếu như chỉ có một hai cỗ thi thể, vậy khống thi nhất định rất khó đối phó, nhưng hàng ngàn hàng vạn, khà khà, thì khống thi lại đơn giản hơn nhiều, biết vì sao không?

Tôi lắc đầu hỏi, vì sao?

Trương mù nói:

- Cậu dùng tay trái vẽ hình tròn, tay phải vẽ hình vuông thử xem.

Tôi thử xem sao, bỗng hiểu ra nói:

- Ý anh là, một lúc không thể làm được nhiều việc. nếu như khống thi, một người phải khống chế nhiều thi thể, căn bản không có được hiệu quả tốt nhất, đúng không?

Trương mù bật cười nói:

- Ông nội nhà cậu, đúng vậy, sau khi khởi thi, thấy người là giết, không cần thợ cản thi phải đứng một bên khống chế, chỉ cần chỉ huy phương hướng là được, nhưng khống thi thì khác, nhất cử nhất động của thi thể, đều cần có thợ nhân thao tác. Cho dù đối phương là thiên tài, cũng không thể một lúc khống chế linh hoạt năm cỗ thi thể. cho nên nói. Nơi này dù có nhiều thi thể, dù có cử động, nhưng cũng cứng ngắc không nhất quán, ông mày đây mới chẳng thèm sợ!

Tôi nói:

- Thế bây giờ phải làm gì? dùng dẫn hồn qua sông, hay là xuống giường liễu?

Vế trên là thủ đoạn của thợ giày, vế dưới là thủ đoạn của thợ vàng mã. Hiện tại cả hai bọn họ đều có ở đây, cho nên tôi mới hỏi câu này.

Nhưng Trương mù lại nói:

- Không cần dùng gì hết, đi thẳng vào trong!

Tôi nói:

- Cứ kệ không quản đám thi thể đó?

Trương mù nói:

- Chẳng lẽ cậu không vội đi cứu vợ mình? Đám thi thể này đương nhiên phải quản, nhưng trước hết phải cứu vợ cậu ra đã rồi nói tiếp!

Tôi nói, thế mau đi thôi!

Trương mù cười nhạo một tiếng, mở đường ở phía trước, nhấc chân lên đã chạy, tôi và Trần Hữu Tín theo sát ngay sau.

Phía trước đã giới thiệu qua, trước mặt chúng tôi là một cái hố lớn, có hình cánh quạt, chúng tôi muốn đi lên phía trước, cũng chỉ có thể chạy dọc theo đỉnh quạt, đi dọc theo cán quạt vào trong.

Lúc đến bên kia, tôi cuối cùng cũng biết vì sao Trương mù không dám vội vàng vẽ tám phương vị bên ngoài bát quái, bởi vì cái hố chúng tôi vừa nhìn thấy, chẳng qua chỉ là một góc nhỏ không đáng kể trong địa cung mà thôi, hiện tại đứng trên cán quạt, tôi có thể thấy rõ, ở hai bên. Đều là một cái hố hình quạt rất lớn, bên trong cũng đều là các thi thể đứng thẳng.

Không cần nghĩ cũng biết, hố hình quạt thế này nhất định vẫn còn rất nhiều, có thể là cả trăm, cả ngàn! Chỉ dựa vào một cái hố để phán đoán quẻ vị của bát quái, thật là có chút khó khăn.

Lúc đầu tôi còn cho rằng mình vẫn đang chạy về phía trước, nhưng đột nhiên ý thức được, sự tình không đơn giản, bởi vì hình cánh quạt cứ xếp lung tung, có lúc đã chạy một vòng lớn, nhưng cũng không tìm thấy cán quạt, buộc lòng phải chạy ngược lại.

Khi tôi sắp sửa tuyệt vọng, cuối cùng Trương mù cũng tìm ra được quy luật, tôi nghe thấy anh ta lẩm bẩm mấy câu:

- Càn quẻ trong tay đạp đông nam, đoái khảm hữu hình ngả về phương tây …..

Phía sau vẫn còn cả đống lớn, vừa chạy vừa nói, rất nhanh tôi đã nhìn thấy trước mắt có một cái đài rất cao, trên đài cao, có thứ gì đó lồi lên, trái tim tôi khẽ run lên, chẳng lẽ là Lăng Giáng ngã nằm dưới đất?

Khi tôi và hai người Trương mù đi đến đài cao, mới nhìn thấy ‘cái khuy tròn ở giữa’ của cái hố hình quạt, cao hơn những chỗ khác một mét . mà chỗ cao lên ở giữa đài cao kia lại không phải Lăng Giáng. Mà là một cỗ quan tài màu đỏ!

Bên trái và bên phải quan tài đều có một người đang đứng đó, người bên trái hai tay hình như giơ lên không trung, mái tóc dài xõa xuống, che đi gương mắt cô ấy, bộ quần áo vốn có màu trắng, lúc này đã hóa thành đỏ lòm!

Lăng Giáng

Thập tam thái bảo lạc tử định!

Thời khắc đó, tôi cảm thấy mình đã quên mất hô hấp, trong đầu trống rỗng, giao hũ tro cốt của Lưu Tang Y cho Trần Hữu Tín, rút con miệt dao trong ba lô Trương mù ra, phi đến chỗ người phía bên phải, tôi đã gặp hắn hai lần ở trường học, chính là người bạn cùng phòng đã mất tích rất lâu của Trương mù ----- Triệu Tử Văn!

Hắn là chính chủ của huyền quan? Hắn biến Lăng Giáng thành người có tử mẫu quỷ sát? Hắn chính là cái gã quái vật bất tử mất trăm năm? từng giả thiết không ngừng hiện lên trong đầu tôi, nhưng tôi không có thời gian để ý chuyện đó, chỉ có thể giết hắn trước, mới cứu được Lăng Giáng!

Tôi xông lên rất nhanh, nhưng Trương mù còn nhanh hơn tôi, trong tay anh ta cũng có một con miệt dao, giơ cao miệt dao chém về phía Triệu Tử Văn.

Tôi thấy khóe miệng Triệu Tử Văn nhếch lên đầy khinh miệt. một tiếng nói u ám vang lên:

- Chúng mày còn bước thêm một bước nào nữa, cô ta sẽ chết ngay tức khắc!

Trương mù dừng lại ngay, tôi thiếu chút nữa va vào người anh ta.

Tôi thét thẳng vào mặt Triệu Tử Văn:

- Cô ấy và mày không thù không oán, vì sao mày phải làm vậy?

Triệu Tử Văn nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói:

- Vì sao ư? Có rất nhiều lúc tao đã tự hỏi chính mình, vì sao phải làm như vậy, thật đáng tiếc, chính tao cũng không có đáp án --- ồ, thật ngại quá, tao tưởng mày hỏi tao về những thi thể kia, mày đang hỏi về con này đúng không? rất đơn giản, vốn dĩ người đang đứng ở vị trí đó có lẽ chính là mày, đáng tiếc, nó lại ngốc nghếch hồ đồ thay mày đi chịu chết, mày nói xem, nó có ngu ngốc không?

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.