Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dầu hết đèn tắt

Phiên bản Dịch · 1976 chữ

Về sau tôi mới biết, sở dĩ tóc Trần Hữu Tín biến thành màu đen, là bởi vì đó là hiện tượng ‘hồi quang phản chiếu’. ông ấy dùng tuổi thọ còn lại của chính mình, thôi phát hết ra trong một lần. thì mới có thể châm sáng bấc đèn trong bát sứ. tiếp tục giữ lại tính mạng Lăng Giáng. Mà hiện tượng cụ thể của thôi phát tuổi thọ trong một lần, chính là cái đầu bạc của Trần Hữu Tín, biến thành màu đen, thậm chí ngay cả râu cũng thành màu đen.

Trương mù đang liều chết vận lộn với Triệu Tử Văn, vô tình liếc nhìn thấy cảnh tượng bên này, hẳn là nhìn thấy mái tóc đen cùng bảy cái bát sứ đã được châm sáng kia, ngay tức khắc biết Trần Hữu Tín đang thi triển thợ thuật bộ bộ sinh liên.

Sở dĩ tên là bộ bộ sinh liên, cũng là sau này Trương mù nói với tôi, nguyên văn “thợ giày cả đời đeo giày âm đi đường, mỗi một bước đều là một nhân quả. Nhà họ Lăng Tứ Xuyên, dùng hoa sen lập nghiệp. cho nên bộ bộ sinh liên, là ‘mối quan hệ’ đặc biệt chỉ có giữa nhà họ Lăng và thợ giày. Những người khác không học được. cũng không có ai muốn làm như vậy. mấy người họ Trần, Trần khờ ngốc, Trần Hữu Tín cũng ngốc, đều là một đám ngu ngốc!”

Tôi nhớ khi nói câu này, sắc mặt Trương mù nặng nề, nói Trần Hữu Tín ngốc, thực ra là khâm phục, chẳng qua đây đều là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Trương mù nhìn thấy tóc Trần Hữu Tín chớp mắt đã hóa thành màu đen, hô to một tiếng:

- Cái tông môn nhà mày, bố mày chém mày trọn đời không được siêu sinh!

Hẳn là cái chết của Trần Hữu Tín đã kích thích tới thần kinh của Trương mù. Tôi có thể cảm nhận được rõ, trong khoảng thời gian đánh nhau tiếp theo, Trương mù luôn trong trạng thái không quan tâm bản thân có bị thương hay không ---- chỉ cần nhìn thấy Triệu Tử Văn, dù chính mình bị thương, Trương mù đều không kiêng dè.

Tôi quỳ trên đất cúi đầu nhìn thân hình bất động của Trần Hữu Tín, trong lòng hỗn loạn, thậm chí bắt đầu hoài nghi, người thế hệ trước làm như vậy rốt cuộc có đáng hay không? Ông nội của tôi đã chết, bà nội chết, ông bác chết, ông Trương Tiệm chết, Lăng Nghiêm Đường phát điên, Lưu Tang Y cũng chết, ông Vương Trường Nguyên chết, bà lão người giấy chết, hiện tại Trần Hữu Tín cũng đã chết. ---- chẳng lẽ tính mạng của người thế hệ trước không phải là mạng sao? chẳng lẽ bọn họ làm như vậy, chỉ vì mệnh cách chín chữ ‘Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống’ ?

Nếu đúng là thế, vậy bọn họ có từng nghĩ, tôi liệu có còn sống tiếp được nữa không ? không phải bởi vì bọn họ làm chưa đủ, mà là bởi vì bọn họ làm quá nhiều, khiến trên lưng tôi phải gánh vác quá nhiều món nợ. dù tôi vẫn được sống tiếp. nhưng đến một ngày nào đó, cũng suy sụp tinh thần, cuối cùng tự sát. Chẳng lẽ điểm này, bọn họ chưa từng lo lắng qua?

Hay là nói, bọn họ quả thật lo lắng qua, những vẫn còn có một lý do bất đắc dĩ. Vừa rồi Triệu Tử Văn chẳng phải đã nói, ai cũng có thể chết, riêng tôi thì không.

Nhưng, tôi vì sao không thể chết? là bởi vì mệnh của tôi khác với người khác? Hay là nói tôi và Trương mù giống nhau, trong cơ thể đều có một con cự thú thượng cổ như ‘Tiệm’. nếu tôi chết, hắn sẽ được phóng xuất, làm hại nhân gian? ---- chính tôi cũng cảm thấy thật vớ vẩn, nếu trong người tôi đúng là có cự thú, vậy tôi có còn là Lạc Tiểu Dương bất tài vô dụng như bây giờ không?

Lúc tôi đang suy nghĩ miên mãn, tiếng gào như hổ gầm của Trương mù truyền đến:

- Thằng ngốc, cậu đần người ra đấy làm gì? mau dùng quạt hương bồ quạt to lửa lên, nếu bấc đèn tắt rồi, cái chết của Trần Hữu Tín là công cốc!

Nghe Trương mù nói thế, tôi mới phản ứng lại, lúc nãy Trần Hữu Tín nói tôi đi lấy quạt hương bồ, nói cần dùng đến, nhưng lúc cầm quạt qua, chưa thấy ông ấy dùng quạt làm gì. bây giờ mới hiểu, vội vàng nhìn thoáng qua bảy cái bát trước mặt, ngọn lửa đều trở nên mỏng manh, dường như chỉ cần có gió thổi qua, sẽ tắt. tôi có chút không chắc chắn lắm, ngọn lửa như vậy, còn có thể quạt sao?

Nhưng Trương mù đã nói rồi, tôi chỉ có thể làm theo, vì thế tôi quạt nhẹ vào cái bấc đèn thứ tư yếu ớt nhất. không ngờ, bấc đèn nhìn như sắp tắt, đột nhiên lại bùng lên ánh lửa lớn, sáng ngời như trước.

Khoảng thời gian còn lại, tôi ‘chạy vạy’ với bảy cái bát sứ. cái nào sắp tắt, tôi ngay lập tức dùng quạt hương bồ quạt mạnh lên, đảm bảo bấc đèn không tắt. tôi rất chăm chú quạt bấc đèn, bên ngoài xảy ra chuyện gì, tôi đều thờ ơ, chỉ cần bấc đèn không tắt, tôi mới có động lực, bởi vì tôi biết, những ngọn lửa này, là hy vọng sống duy nhất của Lăng Giáng!

Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy phía xa truyền đến một âm thanh quen tai, là tiếng kêu đau đớn của Lăng Giáng.

Cô ấy đã khôi phục ý thức!

Xem ra bộ bộ sinh liên của Trần Hữu Tín có tác dụng!

Lúc tôi đang kích động, đột nhiên nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lăng Giáng nói với mình:

- Đừng quạt nữa, anh nhìn sang hai bên trái phải của mình đi.

Nghe vậy lập tức nhìn nhìn trái phải, vừa nhìn, trái tim co rút lại! tôi nhìn thấy trước mỗi cái bát sứ, đều có một tôi đang ngồi chồm hỗm ở đó, trong tay đều cầm một cái quạt hương bồ, cúi đầu ra sức quạt gió.

Lăng Giáng nói:

- Đây là chấp niệm của anh. Đừng quạt nữa , nếu còn quạt, anh sẽ giống Trần Hữu Tín.

Lúc đầu tôi còn không hiểu ý của Lăng Giáng, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông, Trần Hữu Tín có bộ bộ sinh liên, là dùng tuổi thọ còn lại của mình chuyển hết qua cho Lăng Giáng, tương đương với mãnh hỏa. còn tôi hiện tại cứ chậm rãi quạt gió, là đang từ từ tiêu hao sinh mệnh mình, cũng giống như ngọn lửa nhỏ kia. mặc kệ là cách nào, đều sẽ tiêu hao sinh mệnh bản thân, sớm hay muộn cũng có thời khắc dầu hết đèn tắt, chẳng qua Trần Hữu Tín nhanh hơn, còn tôi, là đang tự sát từ từ.

Hiểu được điểm này, tôi lắc đầu, cúi xuống tiếp tục phe phẩy quạt hương bồ, với tôi mà nói, giờ này khắc này, khắp thiên hạ, không có chuyện gì quan trọng hơn giữ không cho lửa tắt.

Tiếng nói của Lăng Giáng càng lúc càng yếu, dần dần không còn nghe thấy nữa, lúc này tôi cũng phát hiện, máu trong bát đã sắp bị đốt sạch, tôi vừa quạt gió, vừa tìm mảnh tre Trần Hữu Tín vừa dùng để cứa tay, tôi mặc kệ tất cả, cắt đứt bàn tay mình, học theo Trần Hữu Tín, rỏ máu vào trong bát.

Đợi tới khi làm xong, tôi cầm quạt hương bồ lên quạt một cái, ngọn lửa trên bấc đèn nhảy lên một chút, sau đó tất cả đều không có dấu hiệu báo trước tắt ngúm, cái thứ nhất, cái thứ hai, thứ ba, thứ tư …. Tất cả đều bị tắt! --- chờ một chút, ngọn lửa nhỏ trong cái bát thứ bảy vẫn còn sáng! Tôi vội vàng ngồi xổm trên đất, không chuyển mắt chăm chú dùng quạt hương bồ quạt gió cho bấc đèn.

Nhưng, sáu cái bát sứ phía trước là thế nào?!

- Cô ta đã dầu hết đèn tắt rồi, cái thứ người không người quỷ không quỷ như mày, cũng muốn thay người ta tiếp tục giữ mạng?

Tôi không biết Triệu Tử Văn từ khi nào đã xuất hiện sau lưng tôi, chỉ ngửi thấy một mùi hương nằng nặc, tôi không quay đầu nhìn xem Trương mù thế nào, không phải không muốn, mà là không dám ---- nếu Triệu Tử Văn có thể đứng ở đây, vậy chứng minh rất có thể Trương mù đã……

Hiện giờ, tất cả nguyện vọng của tôi, đều là che chở cho cái bấc đèn thứ bảy không tắt!

- Dừng lại cho tao!

Triệu Tử Văn giận dữ gầm thét với tôi.

Nhưng động tác trên tay tôi không dừng.

- Tao bảo mày dừng lại!

Sau tiếng nói này, sau lưng tôi bị đạp mạnh một cái, chân đứng không vững, ngã gục về đằng trước, nhưng cũng may, tránh không ngã vào cái bát sứ thứ bảy, lúc tôi chuẩn bị giơ quạt lên, mặt tôi bị một cái chân đạp lên rất mạnh, đầu không nâng lên được, nhưng dù là vậy, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm, quạt gió!

Vừa muốn giơ tay, mu bàn tay bỗng đau như kim châm muối xát, đến lúc quay qua nhìn, phát hiện có một chiếc đũa đã đâm xuyên qua bàn tay tôi, một đầu khác của chiếc đũa cắm vào trong đất, khiến tay tôi không nhấc lên được. rất nhanh, tay bên kia cũng truyền đến cảm giác tương tự, có một giây phút, tôi nghĩ mình sắp ngất đi, nhưng tôi biết, tôi không được ngất, tôi phải quạt gió.

Triệu Tử Văn hung hăng đạp vào đầu tôi, kéo cái bát sứ tới trước mặt tôi, ngọn đèn lay động, thấy Trương mù ở cách đó không xa, đang đánh đấm thừa sống thiếu chết với đám thi thể mắt màu xanh lục --- may quá, Trương mù chưa chết, chỉ bị hơn trăm cỗ thi thể ngáng chân.

Triệu Tử Văn cười nói:

- Trơ mắt nhìn ngọn lửa này tắt, là cảm giác thế nào vậy? có phải rất phẫn nộ? có phải rất muốn giết người? Ha ha ha! ---- ánh mắt của mày như vậy là có ý gì, sao nào, thằng phế vật, mày còn có thể giết tao ư?

Nói xong, hắn giơ chân lên đá đổ bát sứ thứ bảy, máu văng khắp nơi, bấc đèn tắt.

Trước mắt tôi toàn là màu đỏ, hai tay không quan tâm đau đớn rút ra khỏi chiếc đũa, máu tươi nhuốm đỏ cả đũa, cái chân giẫm lên trên đầu tôi của Triệu Tử Văn cũng không thể ngăn cản thân người tôi đứng thẳng dậy, trong mơ màng, tôi giơ tay lên phía trước, chỉ chỉ điểm điểm lên người Triệu Tử Văn.

Hình như tôi nghe thấy, trong miệng mình nhẹ nhàng phun ra bốn chữ:

- Quải Ấn Phong Kim.

Một bông hoa sen to như cái thớt lập tức nở rộ ra từ trong cái bát thứ bảy, tôi biết, đây là hoa sen bản mạng của Lăng Giáng, cỗ quan tài màu đỏ phía đối diện đột nhiên truyền đến một âm thanh cực lớn, nắp quan tài khẽ bật lên phía trên.

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.