Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bộ bộ sinh liên ( mỗi bước chân đều hiện ra hoa sen.)

Phiên bản Dịch · 2250 chữ

Chỉ chín chữ ngắn gọn, nhưng lại sắp đặt trước vận mệnh của ba người. đây là một loại bi ai dữ dội đến thế nào?

Cũng bởi vì như vậy, cho nên tôi mới hiểu ra nhiều chuyện, vì sao Lăng Giáng lại căn cứ theo chuông trấn hồn tìm đến tôi. vì sao lại nói chúng tôi cùng học chung trường không phải ngẫu nhiên. Vì sao lại dẫn một người không hiểu gì về thợ thuật như tôi đi gặp Triệu Giai Đường. vì sao từ sau khi đến thôn Trương gia, thái độ của cô ấy đối với tôi thay đổi rất lớn, thậm chí lúc ở thôn Vương gia, vì sao Lưu Tang Y cứ luôn nhấn mạnh tôi phải đối đãi thật tốt với Lăng Giáng. Thấy cả, đều đã sớm có manh mối, nhưng tôi lại không nhìn ra được cái nào.

Thảo nào Trương mù cứ nói tôi ngốc, tôi ngốc thật!

Trước kia tôi không chỉ một lần tự hỏi chính mình, trên người mình có ưu điểm gì xứng đáng được nữ giới để mắt, vì sao Lăng Giáng lại yêu mến tôi? nói thế nào thì cũng phải thích kiểu người vừa nhiều tiền, hài hước, tâm lý như Trương mù chứ. dù thế nào cũng chẳng đến lượt tôi, vì sao tôi không biết tự lượng sức mình, nhìn thẳng vào vấn đề này? nói vậy, người hiện tại phải đứng ở vị trí kia, liệu có phải chính là tôi chứ không phải Lăng Giáng?

Hối hận!

Trong lòng tràn đầy hối hận!

Tự trách đến mức muốn cầm miệt dao chém chết mình mới cam tâm!

Tôi cảm thấy được cả người đều sắp nổ tung. Trong đầu hỗn loạn, những cảnh tượng trước kia không ngừng trào ra từ nơi sâu trong ký ức. mỗi tiếng nói, hành động của Lăng Giáng, một cái chớp mắt một nụ cười. còn cả gương mặt lạnh lùng tinh sảo khi hừ lạnh, cảnh tượng khoanh tay trước ngực lẳng lặng đứng một bên nhìn tôi và Trương mù trêu chọc nhau. Còn cả cảnh tượng ở quảng trường Tam Hiệp, khóe miệng cô ấy mang nụ cười ấm áp -----hóa ra thời điểm đó cô ấy đã biết mình sắp chết rồi, nhưng vẫn còn nở được nụ cười ấm áp đến vậy --- tôi có cảm giác trái tim đều đã tan nát!

Miễn cưỡng vui cười, còn đau đớn hơn một mình rơi lệ gấp ngàn gấp vạn lần! huống hồ cô ấy còn chỉ là một cô gái, nhưng lại phải một mình gánh chịu hết nhân quả --- tôi dường như cảm thấy tất cả hình ảnh trước mắt đều biến thành màu đỏ …..

- Thằng ngốc, cậu làm gì đó, mau nhắm mắt lại cho tôi, mắt sắp chảy máu đến nơi rồi!

Bên tai tôi vang lên tiếng nói của Trương mù, nhưng với tôi mà nói cái này đã không còn quan trọng nữa, tôi cảm giác được trong cơ thể có một thứ gì đó khó áp chế đang xao động, lý trí sắp sửa mất đi, hoàn toàn hóa thành kẻ điên cuồng.

Đang-----

Một tiếng chuông vang lên rất rõ, lý trí của tôi thoáng cái đã khôi phục, lúc này mới ý thức được, thiếu chút nữa rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát, nếu đúng là bị vậy, tôi đâu khác một cỗ thi thể không có ý thức chứ? Nghĩ đến đây, sợ tới mức cả người chảy đầy mồ hôi lạnh!

Tôi hít thở mạnh hết lần này đến lần khác, mắt nhìn chằm chằm Trương mù, gào lên:

- Có phải anh đã sớm biết chín chữ này không?

Trương mù liếc nhìn tôi, sau đó chậm rãi gật gật đầu, lên tiếng:

- Không chỉ có tôi, ông nội tôi, Lăng Nghiêm Đường, ông bác cậu, Lưu Tang Y, Vương Trường Nguyên, Ngô Tĩnh Gia, thậm chí đám người Vương Tuyết Mai cũng đều biết.

Quả nhiên, anh ta cũng biết từ sớm! bọn họ ai cũng biết! chỉ có mình tôi là thằng ngu, cái gì cũng không biết! tôi nói:

- Các người đều biết, vì sao không nói với tôi? vì sao còn muốn giương mắt nhìn Lăng Giáng đi chịu chết? !

Trương mù nói:

- Đây là lựa chọn của cô ấy, nếu sớm nói với cậu, cậu nghĩ xem, cậu sẽ làm thế nào? Có suy sụp tới mức tự sát không? chuyện thế này không phải cậu chưa từng làm qua. Lúc ở sau núi thôn Trương gia, là thằng ngốc nào đã chọn nhảy xuống trước tiên?

Tôi nói:

- Đây là lý do anh không nói với tôi ư? tôi là thằng ngốc trong miệng anh, vậy sống hay chết thì có gì khác nhau? Sống cũng chỉ là một thằng vô tích sự, chết còn giữ được mạng cho Lăng Giáng, chuyện có lời như vậy, vì sao không làm?

Trương mù há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra. Triệu Tử Văn lập tức lên tiếng:

- Nói không nên lời? nếu mày đã nói không nên lời, vậy để tao nói cho, bọn họ không làm như vậy, là vì ai cũng có thể chết, riêng mày thì không thể chết được, bởi vì. . . . . .

Anh ta còn chưa nói xong, tôi đã thấy Trương mù giơ bàn tay giấu sau lưng lên, vuốt qua lưỡi miệt dao, một dòng máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ lưỡi dao, Trương mù không quan tâm vết thương trên tay, thét lớn một tiếng, phi tới chỗ Triệu Tử Văn, vừa giơ bàn tay trái đầy máu lên vẽ vẽ đủ mọi loại ký hiệu lên trên không trung, vừa hô to:

- Mang phong đô trung, trọng trọng kim cương sơn, linh bảo vô lượng quang, động chiếu viêm trì phiền. . . . . . Cửu u chư tội hồn, thân tùy hương vân phan, định tuệ thanh liên hoa, thượng sinh thần vĩnh an. . . . . . xoay chuyển đất trời!

Chữ ‘trời’ cuối cùng vang lên, tay phải của Trương mù đẩy lên trước, cánh tay vốn có động tác rất chậm, lúc này miệt dao rời tay mà bay ra, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, hung hăng cắm mạnh vào thân thể Triệu Tử Văn. Trên ngực hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ, càng lúc càng lộ rõ.

Tôi nghĩ sẽ có máu bắn ra, nhưng lại không có gì cả, miệt dao giống như đâm xuyên qua một nhúm vải bông, vô thanh vô tức, vô huyết vô dịch. Trương mù rõ ràng hơi sửng sốt, hiển nhiên, anh ta cũng không hiểu đây là tình huống gì.

Triệu Tử Văn cúi đầu liếc ngực mình, sau đó bật cười ha ha, nói với Trương mù:

- Trương Phá Lỗ, bản lĩnh của mày cũng chỉ có thế thôi sao?

Lúc này, Trương mù cũng rất khinh thường nói:

- Lúc ở nhà xác bệnh viện, có phải chính mày đã đánh lén tao với Lăng Giáng không?

Triệu Tử Văn nói:

- Chuyện này còn gì nghi ngờ nữa? từ đầu tới cuối, đều do một tay tao sắp đặt.

Trương mù hừ lạnh một tiếng nói:

- Câm mẹ mày mồm vào đi, bản lĩnh của mày đến đâu, tao còn không biết sao? cái tông môn nhà mày, mày còn muốn giả mạo thành cái gã mãi không chết kia cơ à? Nói, hắn rốt cuộc đã cho mày lợi ích gì, là hắn dạy mày ‘giấu trời qua sông’, hay đồng ý giúp mày trường sinh bất tử?

Triệu Tử Văn nói:

- Tao không biết mày đang nói cái gì.

Trương mù nói:

- Tao vốn tưởng rằng thằng kia là người ngu ngốc rất trên thế giới! không ngờ mày còn ngu hơn nó, đừng lừa người nữa, cứ làm như bản thân chiếm được lợi ích gì to lớn lắm. bị người ta bán rồi còn giúp người ta đếm tiền. không đúng, mày còn ngu hơn thằng kia, mày đếm xong tiền còn cảm tạ người khác!

Triệu Tử Văn nói:

- Mày có ý gì?

Trương mù móc từ trong quần áo ra một tờ giấy trắng, dính lên trên bàn tay trái của mình, máu tươi tức khắc ngừng chảy, miệng vết thương cũng không thấy bóng dáng. Anh ta nói:

- Tao có ý gì? bây giờ mày còn chưa biết ư, mày tự cúi đầu xuống nhìn xem, hiện tại mày là cái thứ gì?

Triệu Tử Văn cúi đầu nhìn miệng vết thương, cười nói đoạn:

- Ý mày là cả người tao đều không có máu? Ha ha, không thể tin được chứ gì, đây là bất tử!

Trương mù chấp hai tay ra sau lưng, ra hiệu với tôi, ý bảo tôi đi giúp Trần Hữu Tín, nơi này rộng như vậy, mặc kệ tôi làm cái gì, cũng đều bị Triệu Tử Văn nhìn thấy, cho nên cứ dứt khoát ung dung chạy tới bên cạnh quan tài, hỏi Trần Hữu Tín nên làm như thế nào.

Ông ấy lắc đầu nói:

- Đây là ‘copy’ theo thập tam thái bảo lạc tử định không sai, nhưng không hiểu sao lại không lấy xuống được?

Tôi hỏi:

- Là làm sao?

Ông ấy nói:

- Tôi dùng thủ đoạn của thợ giày dính tiền đồng lên ba mặt của quan tài, một mặt khác thì để một sợi ‘chỉ’ , ngụ ý ‘ làm việc gì cũng phải để lại một con đường’. theo lý mà nói, con bé kia tạm thời không sao, nhưng cháu xem xem, trên người nó vẫn chảy máu, tôi có chút chưa hiểu.

Lúc này Trương mù lại rít lên với Triệu Tử Văn:

- Mày như thế này cũng được gọi là bất tử? chẳng lẽ mày không ngửi thấy mùi tanh hôi trên người mình à? Một cỗ thi thể tạo thành bởi mấy chục con cá Quy Khư, cái này mà mày gọi là bất tử? tao hỏi mày lại lần nữa, cái gã mãi không chết kia đang ở đâu?

Triệu Tử Văn nói:

- Cá Quy Khư thì làm sao? chỉ cần có cá Quy Khư, tao vẫn có thể luân hồi mãi mãi.

Trương mù nói:

- Có phải mày đã quên mất mình chết như thế nào rồi không? mày cẩn thận nghĩ lại xem, nếu tao đoán không sai, mày bị chết trong hồ nước ở trường học.

Không biết có phải lời nói của Trương mù đã chọc giận Triệu Tử Văn hay không, hắn rống lên giận dữ:

- Muốn chết!

Triệu Tử Văn xông lên chạy vọt tới trước mặt Trương mù, rất nhanh, hai người bắt đầu đánh nhau.

Trần Hữu Tín thở dài một tiếng, nói:

- Tranh thủ thời gian, không biết Trương mù có thể giữ chân thằng lỏi kia được bao lâu.

Nói xong, ông ấy chạy đến chỗ ba lô của Trương mù, lấy ra bảy cái bát sứ, xếp thành hình bắt đẩu thất tinh trước mặt Lăng Giáng, nói với tôi:

- Lấy quạt hương bồ của ông nội cháu ra đây, tôi cần dùng đến.

Tôi vội vàng chạy tới chỗ ba lô tìm quạt hương bồ, đến khi quay lại, đã thấy Trần Hữu Tín đang bóp tay mình, để máu chảy vào trong bảy cái bát sứ.

Tôi đếm một chút, mỗi bát rỏ khoảng ba mươi giọt máu, rỏ xong, ông ấy lấy chỉ đỏ trên cổ tay ra, đưa cho tôi nói:

- Vo thành bấc đèn, cái bát đầu tiên thì cho bấc đèn dài một tấc, bát thứ hai hai tấc, cứ thế suy ra.

Lúc đang làm những chuyện này, Trương mù bên kia vẫn đang khó phân thắng bại, Trần Hữu Tín chỉ xử lý qua loa miệng vết thương, bắt đầu đi đi lại lại trước bảy cái bát sứ, còn thỉnh thoảng khom người lạy, trên mặt đất xếp những đồng tiền không cùng kiểu dáng.

Đơi tới khi tôi bỏ xong bấc đèn cuối cùng, Trần Hữu Tín vẻ mặt hiền từ nói với tôi:

- Từ giờ tôi không có thời gian chiếu cố cháu rồi, cháu phải tự cẩn thận một chút.

Nói xong, ông ấy quỳ gối xuống trước cái bát sứ đầu tiên, cung kính dập đầu chín lần, trán đều đã chảy máu, tiếp đó hít sâu một hơi, hai tay kết ấn, ngửa mặt lên trời thét dài:

- Thợ giày truyền nhân đời thứ mười Trần Hữu Tín, nguyện lấy dương thọ, đổi lấy chút sinh cơ cho bé gái nhà họ Lăng Tứ Xuyên.

Trần Hữu Tín nói xong, giơ một ngón tay ra, châm sáng bấc đèn trong bát sứ thứ nhất.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi lờ mờ nhìn thấy xung quanh cái bát, có những đóa hoa sen đang nở rộ.

Mái tóc bạc phơ của Trần Hữu Tín, vậy mà lại dần dần biến thành màu đen!

Tiếp theo, bát sứ thứ hai, thứ ba, thứ tư …… mãi cho đến bát sứ thứ bảy đều phát sáng, dưới mỗi cái bát đều có hư ảnh hoa sen nở rộ, mà tóc thậm chí cả râu của Trần Hữu Tín, đều hoàn toàn biến thành màu đen!

Tôi nghe thấy trước lúc ông ấy cúi đầu nhắm mắt, nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ:

- Bộ bộ sinh liên!

Thợ giày truyền nhân đời thứ mười Trần Hữu Tín, chết!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.