Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đây gọi là ‘giấu trời’!

Phiên bản Dịch · 1789 chữ

Tuy rằng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy thi thể bên trong quan tài, trái tim vẫn thình lình ngừng đập trong giây lát, tôi biết người trong quan tài rất có thể chính là bản thân mình, nhưng trước lúc nhìn thấy, tôi vẫn còn ôm hy vọng, có Trương mù ở đây, cho dù thi thể bên trong chính là tôi, cũng sẽ không làm được trò mèo gì.

Tôi sở dĩ có suy nghĩ này, là bởi vì ngày trước chỉ cần ở bên cạnh có Trần tiên sinh hay là đám người Trương mù, đều sẽ không nhìn thấy một ‘tôi’ khác. Khi nào chỉ có mình tôi, hắn mới lộ diện. cho nên tôi đoán, hắn rất sợ nhìn thấy bọn họ. vậy nên chỉ cần có Trương mù bên cạnh, tên kia sẽ không xuất hiện, nhưng tôi sai rồi, thi thể trước mắt đang mỉm cười với tôi, lại lần nữa lật đổ nhận thức của tôi!

Lúc tôi còn chưa phản ứng lại, cái tên trong quan tài đã ngồi bật dậy, Trương mù một cước đá hắn nằm xuống, hét to một tiếng, tự mình khiêng nắp quan tài lên, đậy lại. mấy nhát dao đập xuống, đinh tử tôn hai bên trái phải đều được đóng lại y cũ.

Động tác thành thục sinh động như mây bay nước chảy, trước sau chưa vượt quá năm giây, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm!

Làm xong hết thảy, sắc mặt Trương mù càng thêm u ám, anh ta nói với tôi:

- Cái tên giống cậu như đúc mà cậu hay kể, có phải cũng giống tên này không?

Tôi nói:

- Đúng thế, nhưng trên người cái tên tôi hay nhìn thấy không mặc áo liệm.

Anh ta nói:

- Hắn mặc quần áo giống hệt cậu?

Tôi nói:

- Lúc ở thôn nhà tôi thì giống hệt, nhưng đến trường lại ăn mặc khác tôi.

Trương mù cúi đầu nghĩ ngợi, nói:

- Có phải từ sau khi xuất hiện chuyện di ảnh trong tủ quần áo, mới không giống nhau nữa không?

Tôi nghĩ nghĩ nói:

- Hình như đúng là vậy, từ lần di ảnh mặc quần áo trong tủ quần áo của tôi, cái tên giống tôi như đúc kia không còn ăn mặc giống tôi nữa.

Trương mù gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt tức khắc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hết sức kích động! vẻ mặt đó, thậm chí còn kích động hơn cả sắc mặt của tôi khi lần đầu được ôm Lăng Giáng. Anh ta nói:

- Hình như tôi hiểu đó là thứ gì rồi, tông môn nhà nó, ông bà nội cậu quả thực bạo tay không phải bình thường mà, chuyện như vậy cũng dám làm! Thằng ngốc, nói thật, nếu bây giờ ông bà nội cậu còn sống, tôi nhất định sẽ dập đầu cho bọn họ một trăm lần, thì mới có thể biểu đạt được hết lòng sùng bái của Trương Phá Lỗ này đối với bọn họ! --- không đúng, chờ tới khi xong chuyện bên này rồi, tôi phải về thôn nhà cậu dập đầu cho mộ ông nội cậu, quả thực quá tài giỏi!

Nhìn nét mặt hưng phấn của Trương mù, tôi ngẩn người hỏi:

- Rốt cuộc anh đã hiểu ra chuyện gì? tôi chẳng hiểu gì cả!

Trương mù xua xua tay nói:

- Đừng vội, tôi vẫn chưa quá chắc chắn, tiếp tục đào!

Nói xong, anh ta không đóng đinh lưu hậu của quan tài thứ hai mươi ba lên, mà vứt bừa sang một bên.

Đào đến ngôi mộ thứ ba từ dưới lên, lòng tôi vẫn rất căng thẳng, sợ lại thấy thứ giống mình như đúc, nhưng cái gì phải tới thì vẫn tới, mặc dù sợ hãi nhưng còn có thể thế nào? Huống chi, đây là cách duy nhất để cứu Lăng Giáng!

Trước lúc lại mở quan tài, Trương mù cố tình ngừng lại một chút, nói:

- Thằng ngốc, lát nữa nắp quan tài mở ra, cậu chú ý nhìn góc bên phải phía dưới quan tài.

Tôi không hiểu có nghĩa gì, nhưng vẫn cố tình chú ý. Khi Trương mù mở nắp quan tài ra, tôi đầu tiên là liếc nhìn cỗ thi thể kia, quả thật giống tôi như đúc. Nhưng nhìn trẻ tuổi hơn một chút, nó vẫn giống cái gã ở quan tài thứ hai mươi ba, mở to mắt nhìn tôi chằm chằm. lần này Trương mù đã có kinh nghiệm, nó vừa định ngồi dậy, đã bị miệt dao của Trương mù đập vào trán, bắt nó nằm về chỗ cũ.

Tôi nhanh chóng liếc nhìn góc bên phải dưới quan tài, nhìn thấy có nửa cây nến! vấn đề là, vì sao trong quan tài lại có nến?

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, Trương mù đã bảo tôi đậy nắp quan tài lên.

Trương mù hỏi tôi:

- Thấy rõ chưa?

Tôi nói:

- Thấy rõ, là nửa cây nến!

Trương mù nói:

- Cậu biết vì sao trong quan tài có nến không?

Tôi nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh vô cùng kinh dị, đó là lúc tên này bị nhét vào trong quan tài, thực ra vẫn chưa chết, nói cách khác, người này là bị chôn sống, sau khi tỉnh lại, nhất định muốn nhìn xem mình đang bị nhốt ở chỗ nào, cho nên châm một ngọn nến, kết quả, nến châm lên khí ô-xi lại càng tiêu hao nhanh hơn, thế là mới chết thật!

Tưởng tượng đến cảnh một người nằm bên trong quan tài, tuyệt vọng giơ nến nhìn xung quanh, tôi vậy mà lại có một chút thương hại. nhưng rất nhanh, Trương mù đã vung cái tát đến nói:

- Cái tông môn nhà cậu, trong đầu cậu rốt cuộc chứa cái gì vậy? sức tưởng tượng của cậu phong phú như thế, sao cậu không đi viết tiểu thuyết hở? nếu người kia bị chôn sống, cậu cho rằng hắn sẽ nằm an tường thế sao?

Quả thật, thời điểm mở nắp quan tài, tình huống bên trong quả thực quá mức chỉnh tề, tuyệt đối không giống một người bị chôn sống. huống chi, người này rốt cuộc đã chết hay chưa, tôi cũng không có biện pháp phán đoán, dù sao nắp quan tài vừa mở ra, nó đã trợn mắt sống lại .

Tôi nói:

- Đặt một cây nến trong quan tài làm gì?

Anh ta đáp:

- Chờ một lát nữa cậu sẽ hiểu thôi, tiếp tục đào!

Lúc này phương đông đã dần dần sáng ngời, trước lúc cỗ quan tài thứ ba đếm ngược từ dưới lên mở ra, Trương mù bảo tôi nhìn góc bên trái phía dưới, tôi thấy rõ, dưới góc trái đặt một cái bát sứ, trong bát sứ còn có nửa bát nước, tôi rất thức thời không hỏi Trương mù lý do xếp thứ đó, mà tiếp tục đào.

Sau đó trong hai góc khác nhau của hai cỗ quan tài, đều phân biệt đặt nửa cành liễu và một con miệt dao.

Đào đến đây, Trương mù nói:

- Thằng ngốc, cậu nhìn ra chưa, năm cỗ quan tài này, có bố cục gì?

Tôi nghĩ ngợi nói:

- Chẳng lẽ là kim mộc thủy hỏa thổ? nhưng cũng không đúng, bên trong quan tài thứ hai đếm ngược từ dưới lên không nhìn thấy có thổ! (đất)

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Đúng là kim mộc thủy hỏa thổ, dưới chân cậu đều là thổ, sao lại không có thổ? Nếu ông đây đoán sai, trong quan tài thứ bảy đếm ngược từ dưới lên, hẳn là có một cái cưa, phía trước nữa là cối xay, đất đỏ, dao nhọn… đá lớn… chảo… miếng sắt, kéo, cái kìm, mấy thứ này.

Trương mù một mạch nói ra vài đồ, tôi nghe cứ cảm thấy rất quen tai, hình như đã thấy qua ở nơi nào, nhưng có lẽ không giống Trương mù nói.

Trương mù thấy tôi không nói gì, cũng không làm ồn, đứng im một bên, nhìn về hướng tây bắc, không biết suy nghĩ cái gì.

Mà trong đầu tôi vẫn quanh quẩn với những thứ đồ Trương mù vừa nói, tôi không ngừng tìm tòi trong trí nhớ, cuối cùng một tinh quang đột nhiên lóe qua, trí nhớ quay trở về với tầng năm thư viện.

Nghĩ đến đây, người tôi đã đổ đầy mồ hôi, hoảng sợ nhìn Trương mù, tiếng nói cũng trở nên run rẩy:

- Chẳng lẽ là…..?

Trương mù còn chưa nghe tôi nói xong, đã gật đầu.

Tôi lắc đầu:

- Tôi không tin, đào ngôi mộ thứ chín!

Vì thế tôi và Trương mù nhanh nhẹn đào ngôi mộ thứ chín lên, sau khi quan tài mở ra, tôi nhìn thấy trên người thi thể đặt một cái nồi, trong nồi còn chứa chất lỏng ---- hoàn toàn giống những gì Trương mù mới nói.

Nhìn đến đây, cả người tôi ngẩn ra, theo bản năng nói:

- Đào ngôi mộ thứ nhất.

Ngôi mộ thứ nhất nhỏ nhất, trong quan tài có một đứa trẻ sơ sinh, lúc mở quan tài, trên thi thể đứa trẻ đặt một cái kìm! --- Trương mù vẫn nói đúng rồi!

Sau đó chúng tôi lại đào thêm vài ngôi mộ, vẫn y sì những lời Trương mù nói!

Đậy nắp quan tài lên xong, tôi suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, tôi biết, hiện tại không cần thiết phải đi nghiệm chứng lời Trương mù nói nữa, bởi tôi đã tin hoàn toàn.

Ngôi mộ thứ nhất, cái kìm đại diện cho bạt thiệt địa ngục, ngôi mộ thứ hai, kéo đại diện cho tiễn đao địa ngục, ngôi mộ thứ ba, miếng sắt đại diện cho thiết thụ địa ngục….. cứ vậy suy ra, mãi cho tới thạch ma địa ngục và đao cứ địa ngục ---- cả mười tám ngôi mộ, đại diện cho mười tám tầng địa ngục.

Tôi hoàn toàn không hiểu đây là vì sao? chẳng lẽ ông bà nội muốn đày tôi vào mười tám tầng địa ngục sao? vì sao lại ác độc đến mức đó? tôi vẫn luôn cho rằng ông bà nội yêu thương mình, nhưng nhìn thấy mười tám ngôi mộ này, đầu óc tôi trống rỗng, tôi cảm thấy mình sắp phát điên!

Đúng lúc này, Trương mù phấn khởi nói với tôi:

- Thằng ngốc, nhìn được ra là bố cục gì chưa? Tôi nói cho cậu biết, nhất định cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, cái này gọi là --- giấu trời!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.