Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giúp tôi siêu độ

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Khi tôi biết những ngôi mộ này đại diện cho cái gì, phản ứng đầu tiên là nghĩ ông bà nội muốn đẩy tôi rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp không được hồi sinh. Tôi vốn đã đau lòng muốn chết sau cái chết của Lăng Giáng, hiện tại lại hiểu ra ý nghĩa của những ngôi mộ, cảm thấy như hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Tôi không thể ngờ rằng, ông nội mà tôi yêu thương nhất, lại mạnh tay với tôi như vậy, còn cả bà nội chưa từng gặp mặt kia nữa, lại nhẫn tâm ngay từ lúc tôi chưa được sinh ra, đã muốn nhốt tôi xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng, nếu bọn họ thật sự hận tôi như vậy, cần gì phải để cho bố tôi sinh tôi ra? Thời điểm bà nội xây mộ, bố tôi còn chưa đến mười tuổi, tôi càng không thể xuất hiện trên thế giới này. cho nên, sớm bóp chết tôi từ trong nôi chẳng phải tốt hơn nhiều sao? cần gì phải quanh co lòng vòng tốn công tốn sức như thế. tạo ra hai mươi tư ngôi mộ, đây là nguyền rủa tôi không được chết yên lành ư?

Hiện tại, cuối cùng tôi cũng hiểu, sở dĩ mình chiêu âm, rất có thể không chỉ đơn giản là vì chuông trấn hồn ông nội để lại, dù sao trước lúc có chuông trấn hồn, tôi cũng đã bắt đầu chiêu âm rồi, lúc đến nhà thợ xây Trần tìm chú ấy đi sửa mộ cho ông nội, sau gáy tôi có gió lạnh thổi chính là minh chứng. mà nguyên nhân, rất có thể là vì ông bà nội đã đày tôi xuống mười tám tầng địa ngục, cho nên những thứ dưới địa phủ mới đi theo tôi, e rằng đây mới là nguyên nhân chính khiến tôi chiêu âm.

Hiện tại cuối cùng cũng hiểu, vì sao ông Trường Nguyên vừa nhìn thấy tôi, lại kinh ngạc đuổi tôi ra khỏi sân nhà, sau đó mắng tôi người không người quỷ không quỷ? Tôi đều đã bị ông bà nội đẩy xuống mười tám tầng địa ngục rồi, sao có thể được gọi là con người?

Cho nên, ông nội cứ luôn bảo tôi phải cẩn thận thợ giày, thực ra là sợ bọn họ nhìn thấu hết thảy, sau đó sẽ dùng ‘một cước khai’ đặc biệt chỉ thợ giày bọn họ mới có, đá văng nắp quan tài ra, phá hủy bố cục mà ông bà nội đã bày từ rất lâu?

Thật nhẫn tâm!

Sao bọn họ có thể hạ thủ được cơ chứ!

Chờ một chút, Trương mù vừa mới nói cái gì, giấu trời? cái gì giấu trời?

Lúc đầu tôi còn chưa hiểu ý tứ của Trương mù, hay là nói, thực ra tôi đã nghe hiểu, nhưng tôi quả thật không dám tin và thừa nhận.

Tôi nghi hoặc nhìn Trương mù, vẻ mặt ngờ ngợ khó hiểu hỏi:

- Cái gì giấu trời? Chẳng lẽ là. . . . . . ?

Sắc mặt Trương mù hưng phấn nói:

- Cái tông môn nhà cậu, chính là ‘giấu trời’ trong ‘giấu trời qua sông’! ông nội nó, tôi cứ không hiểu thế nào là ‘giấu trời qua sông’. Hóa ra thợ thuật này căn bản không phải là thợ thuật, mà là cách gọi ghép giữa ‘giấu trời’ và ‘qua sông’!

Tôi nói:

- Cho nên, không phải ông bà nội tôi muốn nhốt tôi xuống mười tám tầng địa ngục?

Trương mù liếc ánh mắt xem thường lườm tôi một cái nói:

- Cậu bị ngu à? Mắt còn chưa nhìn rõ sao? đương nhiên là đày cậu vào mười tám tầng địa ngục, không chỉ có như thế, đằng sau còn có ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, đây là ngũ hành chi kiếp, cậu không chỉ phải chịu đau đớn dưới mười tám tầng địa ngục, mà còn phải chịu đựng khó khăn của ngũ hành, thế này còn chưa xong, đừng quên, cuối cùng vẫn còn một ngôi mộ, ngôi mộ kia không có đáy, nối thẳng xuống địa phủ, đại diện cho ‘âm giới’ giữa âm dương hai giới. trời đất ơi, hầu như tất cả kiếp nạn, đều đổ dồn lên người cậu, tôi hỏi cậu, có kích thích không? ! có lợi hại không!??

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn Trương mù, tức giận nói:

- Tôi đều bị nguyền rủa thảm như vậy, anh còn có mặt mũi đùa giỡn với tôi?

Trương mù nói:

- Cậu hiểu cái rắm! đây chính là chỗ lợi hại nhất của ông bà nội cậu. tôi hỏi cậu, cậu chắc không phải cho rằng ông bà nội mình đang nguyền rủa cậu chết đó chứ?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Anh ta nói:

- Phải cái rắm! nếu hai người bọn họ muốn giết cậu, còn để cậu sống đến ngày hôm nay à? Lại nói, hiện tại không phải cậu vẫn sống sờ sờ đó sao? đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế rồi, cuối cùng vẫn sống nhăn răng chưa chết? thế nên có vấn đề rồi, với chỉ số thông minh của cậu, theo lý mà nói, cho dù chết một trăm lần, tôi cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, nhưng vì sao những người khác đều có thể chết, chỉ cậu không thể?

Nghe anh ta nói vậy, tôi lờ mờ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, vì thế tôi hỏi:

- Là thế nào?

Trương mù cực kỳ kích động nói:

- Đây con mẹ nó là giấu trời lợi hại nhất! cậu đã chết một lần rồi --- không đúng là chết rất nhiều rất nhiều lần, mười tám tầng địa ngục, hay là ngũ hành chi kiếp, thậm chí là âm giới giữa âm dương hai giới đều đã trải qua, làm sao còn chết được nữa? tôi vô cùng chắc chắn nói cho cậu biết, cho dù tôi có chết, thì cậu cũng sẽ không chết!

Nghe xong, tôi đã bị những lời nói này dọa khiếp sợ không biết thốt nên câu gì. thật lâu sau, tôi mới nói;

- Không đúng, tôi chết bao giờ, sao tôi không nhớ?

Trương mù đã kích động tới mức nói năng lộn xộn:

- Thợ thuật quan trọng nhất là gì? hình thức, con mẹ nó là hình thức! ngôi mộ thứ nhất, đại diện cho cậu đã trải qua tầng địa ngục thứ nhất, ngôi mộ thứ hai, là trải qua tầng địa ngục thứ hai, cứ vậy suy ra, tổng cộng hai mươi tư ngôi mộ, giữa đất trời, mười tám tầng địa ngục, ngũ hành chi kiếp, âm dương hai giới, cậu đều đã trải qua rồi, cậu nói xem, nếu ông trời còn thu nhận cậu, vậy sẽ cho cậu vào vị trí nào?

Trương mù vừa nói vừa khoa chân múa tay, tôi chưa từng thấy anh ta thất thố như vậy bao giờ. Anh ta tiếp tục nói:

- Căn bản không có vị trí! Cho nên thằng ngốc à, cậu đã bị xóa tên ra khỏi tuần hoàn thiên đạo rồi, đây là giấu trời, giấu cả ánh mắt của ông trời! chắc cậu đã nghe nói qua một câu “nhảy ra khỏi tam giới, không ở trong ngũ hành”. Con mẹ nó, đây không phải trường sinh thì là cái gì? ông nội nhà nó nữa, thiên tài! Ông bà nội cậu quả thực là thiên tài! Cả đời này tôi cũng không đuổi kịp trình độ của ông nội cậu!

Có lẽ là bởi vì Lăng Giáng qua đời, cho nên tâm tình của tôi biến hóa không quá rõ ràng, chỉ biết ông bà nội không phải đang nguyền rủa tôi, cả người bình tĩnh hẳn, còn về cái gọi là trường sinh, tôi không để ý, cũng chẳng quan tâm.

Bởi vì bình tĩnh, cho nên rất nhanh đã nghĩ tới một điểm mấu chốt, tôi nói với Trương mù:

- Tổng cộng chỉ có hai mươi tư ngôi mộ, mười tám tầng địa ngục, cộng với ngũ hành, rồi lại âm giới, vẫn còn một cái ‘dương giới’ nữa, có phải thiếu một ngôi mộ đối ứng không?

Trương mù nói:

- Cái tông môn nhà cậu, cậu tự xem đi, ở bên cạnh ngôi mộ cuối cùng, có phải còn có một ngôi mộ nữa không?

Tôi vội vàng đi qua nhìn, làm gì có mộ, chỉ có cái hố tôi tự đào --- chờ một chút, chẳng lẽ nói, cái hố này chính là……

Trương mù cười nói:

- Kinh ngạc chưa? Không ngờ chưa? Đây là cái hố tự tay cậu đào, vừa vặn chính là ngôi mộ thứ hai mươi năm! Với lại tôi nói cho cậu biết, ngôi mộ này còn nhất định phải do chính tay cậu đào, thì mới đại diện được cho dương gian giới, mộ còn không bị lấp, mở miệng hướng lên trời, vừa hay ngược lại với hai mươi tư ngôi mộ bị bịt kín miệng. Mười tám địa ngục, ngũ hành chi kiếp, âm dương hai giới, to to nhỏ nhỏ vừa vặn hai mươi năm, không nhiều không ít!

Lần này tôi không còn bình tĩnh được như trước, cuối cùng cũng rơi vào tình trạng khiếp sợ cùng cực. chẳng lẽ tôi sẽ tự mình đào mộ, cũng nằm trong kế hoạch của ông bà nội? nếu đúng là vậy, thì năng lực nắm bắt tâm lý người khác của bọn họ, đã đạt tới trình độ biến thái nào rồi!

Tôi nghĩ, chỉ e đây đúng chuyện đã nằm trong kế hoạch của bọn họ, nhưng rất nhanh, tôi ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, Lăng Giáng chết, liệu có phải là ông nội cố ý an bài không? vì để tôi đau lòng tuyệt vọng muốn chết, sẽ tự mình đi tới nơi này đào mộ cho bản thân?

Gần như chẳng cần nghĩ nhiều, tôi đã hiểu, khả năng này có thể nói là một trăm phần trăm. Bằng không, lúc trước ba nhà tuyệt đối không định sẵn số mệnh “Lăng Giáng chết, Phá Lỗ mù, Tiểu Dương sống”. ‘Tiểu Dương sống’, chữ ‘sống’ này, không chỉ đơn giản là còn sống, mà là ---- trường sinh!

Lúc tôi vẫn đang khiếp sợ vô cùng, Trương mù lại nói:

- Thằng ngốc, bố cục này vẫn thiếu một chút.

Tôi hỏi, thiếu cái gì?

Anh ta nhìn những ngôi mộ, nói:

- Hai mươi năm ngôi mộ, cậu nợ bọn họ một lễ siêu độ! ---- cũng không đúng, chắc là, nợ bản thân cậu một lễ siêu độ!

Tôi kinh ngạc hỏi:

- Tôi cũng không phải thợ nhân, làm gì biết siêu độ?

Trương mù nói:

- Thằng ngốc này, ông nội cậu đã sớm sắp xếp xong rồi, cậu đừng quên, tầng năm trong thư viện, đã in sâu vào trong đầu cậu, lúc gặp chuyện mười hai kim bài phong ba đình, cậu từng niệm qua ‘Địa Tàng Bổn Nguyện Kinh” một lần trong nhà mình!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.