Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng lưng quen thuộc

Phiên bản Dịch · 1966 chữ

Răng nanh màu đen, khoang miệng rộng ngoác, há to, có thể nuốt được cả cái đầu trẻ sơ sinh, đây đúng là hình dạng đặc thù của cá Quy Khư.

Nói như vậy. một ‘tôi’ khác tôi nhìn thấy lúc trước, đều là do cá Quy Khư biến thành? Chờ sau khi tôi siêu độ, chúng nó lập tức hiện nguyên hình? Nhưng, cái đó và chuyện bà nội tiên đoán được vẻ ngoài của tôi có liên quan gì?

Trương mù nói:

- Sao cậu không ngu chết đi? Cậu nghĩ xem cá Quy Khư có đặc trưng gì?

Tôi nói:

- Biến thành hình người mê hoặc người khác.

Trương mù nói:

- Đúng rồi, chính là điểm này, lúc ấy bà nội cậu chưa thấy qua vẻ ngoài của cậu, cũng không có thợ thuật biết trước tương lai, cho nên bà ấy đã nghĩ đến cá Quy Khư, chỉ cần thời điểm mở quan tài, cá Quy Khư nhìn thấy cậu, có thể lập tức biến thành hình dạng y sì cậu. cứ như vậy, tương đương như là chính cậu đã trải qua hai mươi năm ngôi mộ này, thợ thuật ‘giấu trời’ cũng được thành lập! Tôi hỏi cậu, xảo diệu hay không? Vận dụng cá Quy Khư đến cả mức này, ngoại trừ ông bà nội cậu ra, trên thế giới làm gì có người thứ hai?

Nghe anh ta nói vậy, tôi lại ngây ngẩn cả người, thực ra cái này rất đơn giản, dùng tương lai để ảnh hưởng tới quá khứ, mà lúc đầu khi thiết lập thợ thuật ‘giấu trời’ . căn bản không cần biết vẻ ngoài của tôi, chỉ cần bỏ số lượng cá Quy Khư nhất định vào trong quan tài, việc còn lại, giao cho thời gian xử lý.

Chuyện này được Trương mù vạch trần, quả thật vô cùng đơn giản, nếu chuyện này không xử lý được, vậy nhất định vẫn cứ rối rắm ở khâu vẻ ngoài của cháu trai tương lai. Thợ thuật ‘giấu trời’ tự nhiên sẽ bị gác lại. thảo nào Trương mù lại bội phục ông bà nội tôi như thế, đây tuyệt đối không phải là ‘vuốt mông ngựa’, mà là thật sự kính nể.

Nhưng rất nhanh, tôi đã ý thức được một vấn đề, tôi hỏi Trương mù:

- Không đúng, nếu lúc đào mộ, tôi không có mặt tại hiện trường, cá Quy Khư không nhìn thấy tôi, chúng nó sao có thể biến thành hình dạng của tôi? giữa lúc này, chỉ cần sai sót một khâu nhỏ, chẳng phải tất cả sắp xếp đều đổ xuống sông xuống biển rồi sao?

Trương mù nói:

- Cậu nghĩ kỹ đi, hai mươi tư ngôi mộ này, được phát hiện như thế nào?

Tôi nói:

- Trần Hữu Tín dẫn chúng ta tới.

Nghĩ đến bộ dáng quỳ dưới đất tiếp tục duy trì mạng sống cho Lăng Giáng của Trần Hữu Tín, trong nội tâm lại dấy lên cảm giác bi thương.

Anh ta nói:

- Trần Hữu Tín làm thế nào phát hiện ra nơi này? Còn không phải là bởi vì Vương Tuyết Mai dẫn đường? Vương Tuyết Mai làm thế nào ra được bên ngoài? Nhờ cậu chứ ai! Mỗi một khâu trong đó, đều phải có sự tham dự của cậu thì mới có thể tiếp tục tiến hành, cậu nghĩ đi, nếu không có Vương Tuyết Mai, ai tìm được hai mươi tư ngôi mộ này?

Tôi cẩn thận suy nghĩ, hình như đúng là vậy, dù sao hai mươi tư ngôi mộ cũng đã ở đây lâu rồi, vậy mà người trong thành Lão Ty lại chưa từng phát hiện ra. Mặc dù Trần Hữu Tín là thợ giày, cũng không nhìn được ra nơi này có vấn đề, có thể thấy từ ban đầu nhất định ông bà nội tôi đã tạo ra cấm chế gì đó ở nơi này, mà cũng chỉ có Vương Tuyết Mai mới mở được ra.

Cho nên Vương Tuyết Mai sau khi dẫn Trần Hữu Tín đến đây, mới quỳ trên đất phong thổ của Thổ Ty Vương Mộ. dưới tình hình lúc đó, người có thể ở lại trông chừng Vương Tuyết Mai không thể nào là Trần Hữu Tín, bởi vì ông ấy còn phải dẫn đường cho chúng tôi, cũng không thể là Trương mù, bởi sức chiến đấu của anh ta mạnh nhất, để anh ta ở lại trông chừng Vương Tuyết Mai, chẳng khác gì ‘anh tài không có đất dụng võ’. Càng không thể là tôi, bởi vì tôi là một thằng phế vật, cho nên tính đi tính lại, chỉ có thể là Lăng Giáng.

Hơn nữa Lăng Giáng còn một lòng muốn chết, tất cả nhìn qua thật như là ngẫu nhiên, nhưng đều đã sớm được người thế hệ trước trải đường, chỉ đợi chúng tôi tự bước đi trên đó, thời gian dần dần thoi đưa, càng đến gần chân tướng, lại càng cảm nhận được vất vả và tâm sức của người thế hệ trước, cũng càng hiểu được sự bất đắc dĩ của Trương mù và Lăng Giáng khi rõ ràng biết bản thân đang nằm trong kế hoạch của người thế hệ trước, lại không thể không làm theo ---- khả năng thao túng lòng người của bọn họ, khiến chúng tôi khó lòng phòng bị. thế cho nên trong lúc bất tri bất giác liền rơi vào trong bố cục được bọn họ an bài, chuyện Lăng Giáng trông Vương Tuyết Mai, chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Với lại tôi đoán, nếu tôi không ở hiện trường đã đào mộ, hoặc là không tận tay đào mộ, hai mươi tư ngôi mộ này có thể sẽ gây ra chuyện gì đó ngăn cản những người khác đào mộ, về phần cụ thể là cái gì hiện tại tôi đã không còn muốn biết , dù sao dựa theo thủ đoạn lôi đình của ông nội, nhất định không dễ có quả ngọt để ăn, cho nên lúc đào mộ, nhất định là vì có mặt tôi, bằng không, không thể tiến hành thuận lợi đến vậy.

Rất nhanh, tôi lại tìm ra một lỗ hổng, tôi nói:

- Nếu thời điểm mở quan tài, người đầu tiên cá Quy Khư nhìn thấy không phải là tôi, vậy chúng nó chẳng phải sẽ biến thành hình dáng của người mở quan sao? với lại, anh đừng quên, vẫn còn vài ngôi mộ, chúng ta chưa đào, chúng ta còn chưa đào, cá Quy Khư bên trong sao biết được tôi trông như thế nào?

Trương mù nói:

- Vấn đề này ông bà nội cậu cũng sớm nghĩ đến rồi, cậu đừng quên, vẫn còn hai mươi năm ngôi mộ tồn tại, hơn nữa, cậu vừa nằm vào trong, hai mươi năm ngôi mộ ‘đồng khí liên chi’, khoảnh khắc cậu nằm vào, bọn chúng đã biến thành vẻ ngoài của cậu rồi, chẳng qua mở nắp quan tài ra thấy cậu, chỉ tăng thêm tính đảm bảo mà thôi.

Làm rõ được những vấn đề này, tôi hỏi Trương mù:

- Kế tiếp chúng ta làm gì đây?

Trương mù nói:

- Còn có thể làm gì, tìm gã mãi không chết, nắm được cụ thể thủ pháp ‘giấu trời qua sông’.

Tôi nói:

- Anh bảo đây là ‘giấu trời’ còn gì? lẽ nào anh không nhìn được ra thủ pháp cụ thể sao?

Trương mù lập tức mắng:

- Tông môn nhà cậu, bây giờ tôi ném cho cậu một cái mô-tơ, cậu có biết nó được lắp ráp như thế nào không? Cậu hiểu được chi tiết thiết kế từng bộ phận không? nếu cậu hiểu, thì tôi cũng biết hai mươi tư ngôi mộ kia được bố trí như thế nào rồi.

Ý tứ của Trương mù rất đơn giản, cho dù đã biết hai mươi tư ngôi mộ này là giấu trời, nhưng cũng không biết cụ thể nên làm như thế nào, nói cách khác, không có biện pháp phục chế. Đạo lý này thực ra tôi hiểu, có điều là tôi sốt ruột, cho nên có chút rối loạn.

Trương mù mắng xong, ngữ khí có phần dịu đi:

- Hơn nữa, cho dù biết đây là thủ pháp ‘giấu trời’. e rằng cũng không dùng được.

Nghe đến đó, tôi chấn động hỏi:

- Vì sao?

Trương mù không trả lời tôi, mà nhìn về hướng tây bắc, hỏi:

- Cậu có biết kia là hướng gì không?

Tôi gật đầu nói:

- Thành Lão Ty nằm ở hướng đông nam thôn chúng tôi, vậy hướng tây bắc ở đây chính là vị trí thôn chúng tôi.

Trương mù gật đầu:

- Không chỉ là phương hướng thôn nhà cậu, vẫn còn bốn mươi tám tòa ngưu đầu bao, và vị trí Thổ Ty Vương Mộ. bốn điểm này nối lại với nhau, nhìn thế nào cũng không đơn giản, tôi hiện tại chưa nhìn được ra đây là bố cục phong thủy gì. phải đứng ở chỗ cao hơn mới hiểu. Nhưng cậu nghĩ xem, ông bà nội cậu sở dĩ chọn vị trí này để bố trí những ngôi mộ, chứ không phải ở xung quanh thôn nhà cậu, điều này chứng minh chỉ có nơi đây mới sắp xếp được bố cục đó, những nơi khác đều không làm được.

Tôi có chút hoảng hốt, nói:

- Vậy không lẽ cho dù biết được thủ đoạn giấu trời qua sông, cũng không thể cứu sống Lăng Giáng?

Trương mù nói;

- Thằng chó này! Thế nên nhất định phải tìm được gã mãi không chết, bởi vì chỉ có phương pháp của hắn mới không chịu ảnh hưởng của không gian, bằng không, nơi này đã sớm bị hắn dùng rồi, cậu đừng sốt ruột, mọi chuyện nếu chưa đi đến bước cuối cùng, thì vĩnh viễn không hiểu được kết quả thật sự.

Tôi chỉ đành gật đầu, không biết nên biểu đạt như thế nào.

Lúc cùng Trương mù xuống núi, đã sắp đến bốn năm giờ chiều, từ hôm qua đến giờ, chỉ ăn mỗi bát mì chua cay Trương mù nấu, thế nên bây giờ bước chân cũng lảo đảo không vững.

Vất vả lắm mới xuống được núi, tôi và Trương mù kinh ngạc phát hiện, xung quanh Thổ Ty Vương Mộ đã được vây một vòng dây cảnh giới màu vàng. Còn có người mặc cảnh phục phụ trách tuần tra xung quanh, không cho phép nhóm thôn dân tới gần ---- đương nhiên, ngoài tôi và Trương mù ra, cũng không có ai muốn tới gần, chúng tôi đi vòng quanh bên ngoài dây vàng nửa vòng đến đằng trước Thổ Ty Vương Mộ, tôi nhìn thấy có vài người mặc thường phục, đang đứng chung một chỗ bàn bạc lên kế hoạch gì đó.

Trương mù sợ tôi quá nhạy cảm, liền nói với tôi:

- Chắc là có người báo cảnh sát, chuẩn bị tiến hành khai quật cấp cứu Thổ Ty Vương Mộ.

Tôi ừ một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. hiện tại thái độ của nhà nước đối với cổ mộ đều rất bảo vệ. có thể không đào bới lên thì tuyệt đối không đào bới, bởi vì sợ kỹ thuật theo không kịp, phá hư văn vật bên trong cổ mộ, chuyện này cũng không phải chưa từng được ‘giáo huấn’. năm đó nữ thi thể được bảo quản rất hoàn hảo trong cổ mộ nghìn năm tuổi Mã Vương Đôi, vừa mới hiện thế đã hư hỏng.

Chính vào lúc tôi đang chuẩn bị cùng Trương mù rời đi, đột nhiên tôi nhìn thấy trong đám người mặc thường phục, hình như có một bóng lưng quen thuộc….

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.