Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại gặp cô chủ nhiệm

Phiên bản Dịch · 1763 chữ

Bóng lưng này chắc chắn tôi đã từng gặp qua, còn có ấn tượng rất sâu, bằng không tôi không thể chỉ liếc mắt một cái là nhận được ra. Nhưng tôi chỉ nhìn thoáng qua, cho nên không chắc chắn lắm, đợi tới khi nhìn kĩ lại, người đã không thấy đâu rồi.

Lúc đầu tôi còn tưởng là Triệu Tử Văn, vì bóng lưng của người này tôi đã thấy qua hai lần, nhưng sau đó ngẫm lại, không quá giống bóng lưng hắn, huống chi, Triệu Tử Văn đã vĩnh viễn ngủ say bên trong Thổ Ty Vương Mộ, không có khả năng tự bò ra ngoài.

Trương mù thấy tôi dừng lại, không kiên nhẫn nói với tôi:

- Thằng ngốc, cậu bò nhanh lên cho tôi, bây giờ tôi vừa buồn ngủ vừa đói, cậu có tin tôi học theo cá Quy Khư, ăn luôn thịt cậu không?

Tôi không quan tâm Trương mù bực tức, mà chạy theo đám người bên kia, nhưng vừa muốn đi qua vòng vây, lại bị mấy người mặc đồng phục cảnh sát ngăn lại, bọn họ khiển trách tôi, hỏi tôi định làm gì?

Lúc này, không biết có phải tôi ăn phải gan hùm rồi không, tôi cố tình dùng tiếng địa phương nói với bọn họ:

- Không được đào! Nếu đào, ông trời sẽ trừng phạt các người!

Tiếng của tôi rất lớn, lập tức thu hút được đám người kia quay đầu lại nhìn, và cả ánh mắt khinh bỉ của hai người đang mặc đồng phục cảnh sát. Tôi không quan tâm bọn họ có khinh bỉ mình hay không, mà cố gắng hết sức híp mắt nhìn vào trong đám người, quét mắt qua gương mặt của từng người một.

Rất đáng tiếc, tôi không phát hiện ra gương mặt nào quen thuộc, nhưng đúng vào lúc tôi đang thất vọng, tôi lại đột nhiên nhìn thấy, có một bóng người vòng qua chỗ ngoặt của ‘hoành’ bằng phẳng thứ nhất chỗ Thổ Ty Vương Mộ, lúc nhìn thấy góc nghiêng của hắn, tôi như bị sét đánh, hét to một tiếng với người kia:

- Đừng có mà chạy, dừng lại cho tôi!

Sau tiếng quát của tôi, mấy người mặc thường phục không còn nhìn tôi nữa, tôi thấy ánh nhìn giống hệt nhau trong mắt bọn họ --- thằng thần kinh! Rất rõ ràng, bọn họ đều cho rằng tôi bị điên, hơn nữa, hai người mặc cảnh phục cũng không quá đề phòng tôi, mà bảo tôi mau đi đi, đừng gây trở ngại công vụ của bọn họ.

Phản ứng của bọn họ tôi đều nhìn thấy, nhưng cũng chẳng quan tâm, bởi vì hiện tại trong đầu tôi đang hỗn loạn, nguyên nhân rất đơn giản, sau khi tôi quát lên, người ở chỗ rẽ kia quay đầu lại liếc tôi một cái, tôi nhìn thấy rõ mặt hắn, quả nhiên từng thấy qua, Tưởng Viễn Chí!

Ba chữ này đã từng quấy nhiễu tôi một khoảng thời gian dài, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, là nhờ Triệu Giai Đường, hắn là bạn trai của Triệu Giai Đường, lúc đầu tôi còn tưởng hắn là hung thủ mưu hại Triệu Giai Đường, không ngờ, khi đó Triệu Giai Đường lại nói hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi.

Sau chuyện đó, tôi và bao gồm cả đám người Trương mù cũng không còn chú ý nhiều đến Tưởng Viễn Chí. Nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, tôi mới hoàn toàn hiểu được, trước kia chúng tôi ngu ngốc thế nào, đều đã bị hắn lừa!

Tôi sớm nên nghĩ ra! Tôi phải sớm nên nghĩ ra!

Thời điểm thu dọn di vật của Phùng Vĩ Nghiệp, nhìn thấy một tấm ảnh, trên ảnh có bốn người chụp chung (Triệu Giai Đường, Phùng Vĩ Nghiệp, Triệu Tử Văn, Tưởng Viễn Chí). Ba người trước gây ra động tĩnh lớn như thế, tôi vẫn còn ngốc nghếch chưa từng hoài nghi qua Tưởng Viễn Chí. Đám người Trương mù bảo tôi ngốc, đúng là tôi ngốc thật.

Trương mù từng nói, người đạt được lợi ích, là người sống đến cuối cùng. Cũng là kẻ có âm mưu lớn nhất. vậy thì, Tưởng Viễn Chí chính là lão đại trong bốn người bọn họ.

Nếu tôi sớm nghĩ tới Tưởng Viễn Chí, có lẽ Lăng Giáng sẽ không chết, Trần Hữu Tín cũng không chết. nghĩ đến đây, nỗi bi thương cùng phẫn nộ khó khăn lắm mới áp chế được lại lần nữa thổi quét toàn thân.

Tôi không tiếp tục dây dưa với hai người mặc cảnh phục, mà vòng qua dây cảnh giới, chạy đến chỗ rẽ, Trương mù vẫn chưa hiểu chuyện gì, vừa chạy theo tôi vừa hô:

- Cái tông môn nhà cậu, lại lên cơn điên gì vậy?

Tôi vội vàng đuổi theo Tưởng Viễn Chí, cho nên không để ý tới lời gào rú bên tai của Trương mù, nhưng tôi cứ tưởng rằng lần này tốc độ chạy đã nhanh nhất trong cuộc đời mình rồi, vậy mà khi đến chỗ rẽ, vẫn không đuổi kịp Tưởng Viễn Chí, thậm chí, ngay cả bóng người cũng không có.

Lúc tôi đang thở hổn hển, Trương mù đuổi tới, tôi thấy anh ta cũng rất mệt, thở không ra hơi.

Một lúc sau đỡ hơn, anh ta hỏi:

- Tông môn nhà cậu, cậu chạy làm mẹ gì đó? có phải thấy gái đẹp không?

Nhưng lời này vừa nói xong, đã lập tức chữa lại:

- Rốt cuộc cậu nhìn thấy cái gì?

Tôi hiểu anh ta sợ tôi nhớ đến Lăng Giáng, nên cố tình lấp liếm đi từ ‘gái đẹp’.

Tôi nói:

- Tôi nhìn thấy một người, nói ra, chắc anh không tin ---- Tưởng Viễn Chí!

Trương mù nghe thấy cái tên này, sắc mặt cứng ngắc, tuy rằng không nhìn thấy tròng mắt anh ta, nhưng tôi biết, đôi đồng tử của anh ta đang liếc trái liếc phải, kịch liệt suy nghĩ ---- nhưng rất nhanh, tôi biết tôi lầm rồi, bởi vì anh ta đột nhiên mở miệng hỏi tôi:

- Tưởng Viễn Chí là ai? Hình như chưa nghe thấy qua tên người này?

Lúc nghe thấy thế, tôi thật chỉ muốn vung dao chém chết anh ta cho rồi! Má nó không biết thì hỏi luôn đi, còn làm ra bộ dáng thâm trầm suy tư hồi lâu?

Có điều nói ra thì cũng tại tôi, lúc Trương mù suy nghĩ có thói quen lắc lư miệt dao trong tay, chứ không có thói quen đảo tròng mắt. là tôi hiểu sai rồi, vì thế tôi kể lại chuyện về Tưởng Viễn Chí cho Trương mù nghe.

Nghe xong, Trương mù cau mày, nói:

- Thằng ngốc, tôi nghĩ trước đây chúng ta đã bị Triệu Giai Đường lừa.

Trương mù quả nhiên là Trương mù, lập tức đoán được ra mấu chốt câu chuyện, tôi sở dĩ có thể hiểu ra nhanh như vậy, là bởi vì chính tôi đã trải qua chuyện Triệu Giai Đường, nhưng Trương mù thì khác, lúc ấy anh ta đang gặp vận hạn. cho nên chỉ được nghe kể lại chuyện Triệu Giai Đường, dù vậy, anh ta vẫn lập tức phản ứng lại, có thể thấy, danh hiệu đứng đầu giới thợ nhân cũng không phải hư cấu.

Sau khi nói lý giải của tôi cho Trương mù nghe, Trương mù gật đầu nói:

- Gần giống suy nghĩ của tôi, hiện tại mọi chuyện đang dần dần sáng tỏ. nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Tưởng Viễn Chí này rất có thể chính là gã mãi không chết. Triệu Giai Đường, Phùng Vĩ Nghiệp, Triệu Tử Văn, hẳn đều là quân cờ trong tay hắn, lúc trước Triệu Giai Đường nói Tưởng Viễn Chí chỉ là một quân cờ, có lẽ là thủ thuật che mắt,tông môn nhà nó, con đàn bà chết tiệt, dám lừa cả ông mày!

Tôi và Trương mù lại đi một vòng. Vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tưởng Viễn Chí. Lúc này, Trương mù nói:

- Cậu cảm nhận được chưa?

Tôi hỏi:

- Cảm nhận được cái gì?

Anh ta đáp:

- Có người theo dõi chúng ta.

Tôi vội vàng nhìn nhìn bốn phía, nhưng cái gì cũng không thấy. Trương mù lại nói:

- Tôi còn chưa tìm ra, nếu bị cậu tìm thấy, làm gì còn thiên lý nữa?

Tôi hỏi, làm sao đây?

Trương mù cười lạnh một tiếng:

- Về ngủ.

Tôi nói:

- Không tìm gã mãi không chết nữa?

Trương mù hung hăng lườm tôi một cái nói:

- Nếu cứ làm việc với cường độ cao thế này, tôi và cậu đều kiệt sức đến chết, đến lúc đó cho dù tìm được rồi cũng không có tác dụng!

Trương mù nói đúng, lâu lắm rồi, hạt gạo chưa ăn, giọt nước chưa uống, cứ tiếp tục kéo dài, dù có trường sinh cũng bị chết đói.

Trở lại nhà Trần Hữu Tín, tôi lại lần nữa rơi vào tình cảnh buồn bã ‘tức cảnh sinh tình’. Trương mù thì đã vội vàng chạy vọt vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn.

Thực ra đồ ăn Trương mù nấu không tệ lắm, nhưng tôi chẳng có hứng ăn uống, ăn qua hai bát cơm, liền trở về phòng đi ngủ.

Trước lúc vào phòng, Trương mù nói với tôi:

- Đừng ngủ say quá, tên kia rất có thể sẽ tới tìm cậu.

Tôi có chút kinh ngạc hỏi:

- Không phải anh nói hắn sẽ đề phòng chúng ta sao? sao lại đến tìm tôi?

Trương mù nói:

- Cậu từng nghe qua câu ‘một núi không thể có hai hổ’ chưa? Tôi đoán, trên thế giới này, cho dù có người trường sinh, cũng không được phép cùng lúc xuất hiện hai người. cậu nói xem hắn có thể không đến tìm cậu không? với lại, quan trọng nhất là, chiêu thức ‘giấu trời qua sông’ của ông bà nội cậu, rất có thể còn cao cấp hơn chiêu thức của gã mãi không chết, không cần câu sinh hồn, không cần phải gây ra chuyện tàn nhẫn trời đất không tha ---- đừng nói là gã mãi không chết, ngay cả tôi cũng động lòng!

Vì thế tôi nửa tỉnh nửa mơ trải qua một buổi tối, kết quả không đợi được Tưởng Viễn Chí, nhưng lại đợi được một người đánh chết tôi cũng không ngờ đến….. cô chủ nhiệm!

Bạn đang đọc Người Trông Giữ Giấc Mơ của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Samzhou98
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.